Khi Anh Quay Đầu Vì Em

Chương 112

Cô nghĩ khi anh nói “chút ăn sau” là thật sự một chút nữa thôi, nào ngờ lúc tỉnh dậy thì trời đã tối đen rồi.

Cô mệt đến mức ngón tay cũng không nhấc nổi, chứ đừng nói là ăn uống gì.

Còn Lý Thiệp thì lại như không có chuyện gì, mang sữa bò lên cho cô.

Cô hoàn toàn không còn chút sức lực nào để ngồi dậy, anh đặt ly sữa xuống, kéo chăn ra, bế cô lên vào lòng, cúi đầu hôn cô một cái, giọng hơi khàn khàn: 

“Dậy ăn cơm nào.”

Ăn cái gì mà ăn, cô mệt đến chẳng còn sức nói, nghĩ đến sự quá quắt vừa rồi của anh, không nhịn được mà đá anh một cái.

Lý Thiệp để mặc cô đá, anh chỉ mặc đồ thoải mái, cổ áo xộc xệch, làn da có chút nóng, trong mắt vẫn còn vương vài tia d*c v*ng.

Cô có chút không dám cử động nữa, sợ lại chọc anh nổi hứng. Cô lên tiếng, giọng hơi khàn: 

“Em muốn uống sữa.”

Lý Thiệp liền cầm ly sữa bên cạnh đưa đến trước mặt cô.

Cô nhân lúc uống sữa, liếc nhìn anh. Tóc mái anh rối loạn, cằm còn in rõ dấu răng cô cắn, sau khi thỏa mãn thì cả người mang vẻ lười biếng phong lưu.

Cô nhìn dấu đỏ nơi cằm anh, khá rõ, nhưng nếu không phải anh quá đáng như vậy, cô cũng đã không cắn.

Uống xong sữa, Lý Thiệp đưa tay lau miệng cô, ngón tay chạm vào đôi môi mềm mại của cô, nhưng không rời đi, mà nhẹ nhàng v**t v*.

Cô bị hành động của anh làm cho hơi bối rối, vội vàng nói: 

“Em đói rồi!”

Lý Thiệp mới chịu dừng lại, cúi xuống hôn mạnh cô một cái, rõ ràng là đã nhìn thấu tâm tư cô, nhéo cô một cái: “Dậy đi nào.”

Tuy không đau, nhưng cô vẫn bị hành động của anh làm đỏ mặt, vội vàng bật dậy, tránh khỏi anh, leo qua cuối giường rồi chạy thẳng xuống lầu.

Đang ăn được nửa bữa, Tiểu Ngư đã mang thư đến, cả một túi đầy ắp.

Cô chẳng màng ăn nữa, cầm lấy thư liền định lên lầu xem.

Lý Thiệp nhìn cô, hỏi: 

“Ăn no rồi à?”

Cố Ngữ Chân xưa nay ăn rất ít, lúc nãy ăn cũng xem như khá nhiều rồi: 

“Em ăn no rồi.” Vừa nói xong, cô đã chạy lên lầu.

Lý Thiệp cũng không ngăn, đi theo cô lên lầu.

Vừa lên đến nơi, cô liền đổ hết thư ra, lục từng lá một. Quả nhiên nhìn thấy nét chữ của Lý Thiệp, lại còn không ít, có những ngày anh gửi mấy lá liền trong các khung giờ khác nhau.

Cô sắp xếp thư theo ngày tháng, mở lá đầu tiên, là một phong bì trắng rất đơn giản, trên đó chỉ viết mỗi tên cô.

Cô mở ra, bên trong không phải một bài dài lê thê, mà Lý Thiệp chỉ viết đúng một dòng:

“Bảo bối, Bôn Bôn có ngoan không?”

Chữ “bảo” trong “bảo bối” của anh còn viết sai, phải gạch đi viết lại, nhìn mà thấy như có chút trang trọng lạ thường.

Cố Ngữ Chân nhìn dòng chữ đầu tiên mà không nhịn được bật cười, trong lòng lại càng thêm ngọt ngào.

Câu đó như đang hỏi thăm Bôn Bôn, lại như không hẳn là thế.

Cô mở hết các bức thư còn lại, nhiều lá được gửi trong cùng một ngày, có vẻ như hễ nghĩ đến điều gì là anh lại viết cho cô. Có khi chỉ một hai câu, có khi ba bốn câu, nhưng chưa bao giờ viết dài dòng.

Anh thường hỏi những chuyện không liên quan trực tiếp đến cô, nhưng hai chữ “bảo bối” ở đầu thư thì chưa từng thiếu, trọng tâm như luôn xoay quanh cô vậy.

Cố Ngữ Chân chợt nhớ lại hồi trước anh đến cả ghi chú bài học cũng lười, thế mà giờ lại thường xuyên viết thư gửi cho cô.

Đây là lần đầu tiên cô thấy có người viết thư kiểu này, như thể đang dùng thư để trò chuyện theo thời gian thực vậy. Mỗi lá thư đều được gửi từ nơi xa thế này, so với gọi điện thì chắc chắn phiền phức hơn rất nhiều.

Cố Ngữ Chân thật sự rất tò mò vì sao anh không gọi điện thoại, cô vội nhào lên giường, lấy điện thoại trong tay.

Rõ ràng lúc nãy anh cố tình muốn vắt kiệt sức cô để cô không còn hơi đâu nghĩ đến chuyện này, nhưng càng như thế, cô lại càng muốn biết rõ lý do hơn.

Cô mở điện thoại, tìm đến WeChat của Tạ Tiết. Trước đây lúc cùng ăn cơm, Tạ Tiết muốn kết bạn với cô, nhưng Lý Thiệp không đồng ý.

Bởi vì kiểu tính cách như Tạ Tiết từ nhỏ đến lớn luôn được con gái thích, lại còn rất biết cách dỗ dành làm người ta vui.

Lúc ấy, Lý Thiệp vừa thấy anh ta bước tới đã lười biếng nói thẳng: 

“Cậu thêm cô ấy làm gì, cút.”

Tạ Tiết rõ ràng là kiểu bạn thân chuyên phá rối, trời sinh có chút nổi loạn. Càng không cho, anh ta lại càng cố thêm bằng được.

Sau hôm đó, Cố Ngữ Chân đã có WeChat của Tạ Tiết. Khi ấy, Tạ Tiết còn nói: nếu có chuyện gì liên quan đến Lý Thiệp, cứ hỏi anh ta, anh ta biết hết.

Cố Ngữ Chân tìm đến Tạ Tiết, gửi tin:

“Anh có biết vì sao lúc ở Paris Lý Thiệp lại nghĩ ra chuyện viết thư gửi cho tôi không?”

Tạ Tiết rất nhanh đã gửi cả một tràng “hahahahaha” qua, rồi đáp:

“Tính cách của cậu ta mà chịu nói lý do cho cô thì mới lạ đấy.”

Cố Ngữ Chân càng thêm tò mò. Tạ Tiết liền gửi qua một đoạn dài.

Lúc đó Tạ Tiết đang ở bệnh viện thì bắt gặp Lý Thiệp, ban đầu còn tưởng anh và Trương Tử Thư quay lại với nhau. Sau mới biết là Trương Tử Thư bị bạn trai đánh, phải nhập viện. Lý Thiệp đến là để giải quyết gã bạn trai nghiện ngập đòi tiền kia giùm cô ta.

Lý Thiệp phải đi tìm người, cũng chẳng có thời gian chăm sóc Trương Tử Thư trong bệnh viện. Gặp đúng lúc có Tạ Tiết ở đó, liền giao luôn việc chăm sóc cho anh ta.

Dù sao Tạ Tiết cũng đang rảnh, mà giữa anh ta và Trương Tử Thư dù hay đấu khẩu, cũng không đến mức thấy chết không cứu.

Lý Thiệp thỉnh thoảng cũng có mặt. Lúc Trương Tử Thư ngủ, Tạ Tiết lại không ngồi yên nổi, hỏi anh:

“Lần này cậu định ở đây bao lâu? Tôi bị người nhà tống ra ngoài chơi mà chán muốn chết luôn rồi.”

Lý Thiệp cúi đầu nghịch điện thoại, tâm trí chẳng để ở đây, chỉ lo chuyện tìm người cho xong để còn về:

“Không ở lại, xử lý xong chuyện là về luôn.”

“Về rồi chẳng phải cũng chán à?”

Lý Thiệp ngẩng đầu liếc anh ta một cái:

“Đó là cậu chán, không phải tôi.”

Tạ Tiết thật sự thấy kỳ lạ, trước đây Lý Thiệp giống hệt anh ta, thấy cái gì cũng chán, chẳng có gì hứng thú, mà giờ anh lại khác hẳn.

Điều này khiến Tạ Tiết nhớ lại hồi Lý Thiệp còn yêu đương với Cố Ngữ Chân, cũng giống hệt bây giờ luôn không có thời gian đoái hoài gì đến đám bạn bè tụi họ.

Tạ Tiết thấy anh đang nhìn điện thoại, lại gần xem thử, cũng không phải đang nhắn tin với ai, chỉ đang lướt mấy tin giải trí, còn có cả ảnh của mấy nữ minh tinh.

Tạ Tiết cảm thấy nữ minh tinh đó trông hơi quen mắt, bèn trêu:

“Cậu đang yêu đương hay đang theo đuổi người ta đấy?”

Lý Thiệp ngả người ra sau, giọng có chút lười biếng:

“Xem chơi thôi.”

Tạ Tiết không tin, anh ngồi đó lướt ảnh cả tiếng đồng hồ mà bảo là “xem chơi”?

“Nếu thật sự đang yêu, nhà cậu chịu chấp nhận không?”

Tạ Tiết đột nhiên nhớ tới chuyện Cố Ngữ Chân, bạn gái cũ của Lý Thiệp.

Từ sau khi chia tay cô, anh chưa từng hẹn hò ai nữa.

“Bạn gái cũ của cậu sau này cũng đi làm minh tinh rồi đúng không?”

Nói đoạn, anh ta bước gần hơn, định nhìn kỹ xem ảnh đó có phải là Cố Ngữ Chân không.

Lý Thiệp lại lập tức cất điện thoại, đứng dậy bỏ đi, rõ ràng không muốn để người khác biết anh vừa xem ảnh của ai.

Anh càng giấu, Tạ Tiết lại càng tò mò:

“Cậu đi đâu đấy?”

“Ra ngoài ăn cơm.”

Nghe vậy, Tạ Tiết hơi thất vọng vì chưa nhìn được tấm ảnh, nhưng ăn cơm thì anh ta vẫn vui vẻ:

“Đi cùng, đồ ăn ở đây dở chết được.”

Anh ta đi theo Lý Thiệp, cả hai cùng ra ngoài.

Bên ngoài vẫn khá náo nhiệt, một cô gái tóc vàng mắt xanh đang bán hoa. Nhìn thấy hai người đàn ông thì không bước tới, mà vòng qua họ chạy tới cặp đôi phía sau.

Phía trước là một tiệm thư pháp cũ, trong tiệm có một bà lão đang ngồi.

Tạ Tiết bỗng nhớ ra anh ta cần viết thư cho ông giáo sư là người lớn tuổi không thích dùng mạng, chỉ có thể liên lạc bằng thư tay.

Nghĩ vậy, anh ta quay sang nói:

“Vào đây với tôi chọn mấy cái phong bì, tôi phải gửi thư cho người ta.”

Lý Thiệp rõ ràng không hứng thú với mấy thứ văn vẻ này, nhưng hiện tại cũng đang rảnh rỗi, nên cũng tùy tiện đi theo vào.

Trong tiệm, phong bì các loại bày biện đủ kiểu, rất nhiều và rất đẹp.

Tạ Tiết tiện tay chọn vài cái, Lý Thiệp thấy anh ta chọn kỹ như vậy thì cầm lấy một cái, trêu ghẹo:

“Viết thư hả? Cậu mà ngồi xuống thì viết được mấy chữ?”

Tạ Tiết vốn học hành không giỏi, xếp hạng bét, nhưng lại thân với ông giáo sư, nếu không cũng chẳng nghĩ đến chuyện viết thư.

Anh ta giật lại cái phong bì trong tay Lý Thiệp:

“Lo chuyện của cậu trước đi. Yêu đương mà đến người ta còn không liên lạc được, chỉ biết xem ảnh, đúng là đáng thương thật.”

Lý Thiệp liếc anh ta một cái, chẳng bị chọc giận gì, cúi đầu nhìn chỗ khác.

Bà lão trong tiệm biết nói tiếng Trung, nhìn hai người họ rồi mỉm cười:

“Viết thư là chuyện lãng mạn nhất trên đời, tôi có thể tưởng tượng được người nhận thư của các cậu sẽ vui thế nào. Nếu cần gửi thư, tôi có thể giúp các cậu.”

Tạ Tiết vốn thích những gì tiện lợi, liền cầm bút lên:

“Cháu viết, cậu ấy không viết. Nhờ bà gửi giúp cháu nhé.”

Bà lão cười gật đầu, chuẩn bị bút cho họ.

Lý Thiệp nghe vậy thì im lặng một lát, rồi nói:

“Cho cháu một phong bì nữa. Cháu muốn gửi về Trung Quốc.”

Tạ Tiết nghe xong thì ngạc nhiên vô cùng, cảm giác như chuyện hiếm thấy trong đời:

“Cậu định viết cho ai vậy?”

Lý Thiệp lại không đáp, trực tiếp nhận bút rồi bắt đầu viết, nhưng hiển nhiên đây là lần đầu tiên anh viết thư, ngồi đó một lúc vẫn không biết nên viết gì.

Một lát sau, anh nghĩ ra được, đặt bút viết câu đầu tiên, rồi đột nhiên “chậc” một tiếng:

“Chữ ‘bảo’ trong ‘bảo bối’ là có một chấm hay hai chấm vậy?”

Tạ Tiết thật sự bị choáng, không biết nên sốc vì anh lại định viết thư, hay nên sốc vì câu đầu tiên đã muốn viết từ ‘bảo bối’.

“Một chấm.”

Lý Thiệp thấy Tạ Tiết không trả lời, mất kiên nhẫn, liền lấy điện thoại ra tra thử, đúng thật là một chấm, đành phải gạch đi viết lại.

Tạ Tiết tò mò đến chịu không nổi, dứt khoát không viết nữa, muốn xem rốt cuộc anh định viết cái gì.

Lý Thiệp liền cầm một quyển sách lớn bên cạnh, dựng đứng lên chắn giữa hai người:

“Lo mà viết của cậu đi.”

Tạ Tiết cạn lời luôn, đây đâu phải giờ học mà chép bài, mà cho dù có muốn chép thì có gì đáng chép đâu, chữ “bảo” mà cũng viết sai được.

Lý Thiệp viết xong một câu thì thật sự không nghĩ ra thêm gì nữa, liền đưa thư cho bà lão.

Bà lão nhìn chữ anh viết, không nhịn được cười, rồi cẩn thận cất đi.

Tạ Tiết thì không thể như Lý Thiệp, viết đúng một câu đã xong thư.

Lý Thiệp viết xong cũng chẳng có kiên nhẫn ngồi lại đợi, liền ra ngoài đứng.

Bà lão nhìn theo bóng anh rời đi, rồi quay sang Tạ Tiết:

“Bạn của cậu nhất định rất thích cô gái đó.”

Tạ Tiết càng tò mò hơn, lúc không ai chú ý liền nhanh tay lấy lá thư lên xem, trên đó chỉ có đúng một câu:

“Bảo bối, Bôn Bôn có ngoan không?”

Anh ta lập tức hiểu ngay lời của bà lão.

Câu này đâu phải để hỏi con Bôn Bôn có ngoan không, lại càng không phải tán gẫu vì người ta có trả lời ngay được đâu rõ ràng là đang nhớ bạn gái, chỉ đơn giản là muốn được gọi một tiếng “bảo bối”. Cái gọi là “câu hỏi” kia, hoàn toàn không quan trọng.

Tạ Tiết liếc nhìn ra ngoài thấy Lý Thiệp đang đứng hút thuốc, không nhịn được cảm thán:

“Má ơi, rốt cuộc là vị thần thánh phương nào mà có thể khiến cái thằng ngông nghênh như này ngộ ra tình yêu thế?”

Bình Luận (0)
Comment