Khi Anh Quay Đầu Vì Em

Chương 113

Tạ Tiết viết xong thư thì đi ra ngoài, nhìn Lý Thiệp đang đứng ở ngoài:

“Cậu chỉ viết một câu như vậy, thì gọi cho người ta một cú điện thoại là được rồi, còn lặn lội viết thư làm gì nữa?”

Anh ta thật sự không hiểu nổi. Đã gọi người ta là “bảo bối”, lại còn biết số điện thoại và địa chỉ, thì gọi một cú điện thoại chẳng phải tiện hơn sao?

Lý Thiệp nghe vậy không trả lời. Không phải là chưa từng gọi điện, chỉ là mỗi lần nghe thấy giọng cô thì lại muốn nhìn thấy cô, sẽ nhớ đến cảm giác cô ngoan ngoãn dựa vào lòng anh, nhớ đến cảm giác hôn cô, nhưng bây giờ cái gì cũng không thể, ngay cả một cái hôn cũng không được.

Anh xưa nay chưa từng kìm chế bản thân, cũng không thích ép mình, mà giờ thì thật sự khó chịu.

Cô đang quay phim, cũng chẳng có thời gian gọi điện, thường thì nói chưa được mấy câu đã phải cúp máy, khiến anh cảm thấy thật sự bức bối.

Còn cô thì như chẳng có gì, nhẹ nhàng nói chuyện với anh, hoàn toàn không biết anh đang dằn vặt đến mức nào.

Lý Thiệp nghĩ đến đây lại muốn sau khi trở về sẽ vật cô ra giường cả ngày, đến mức dạ dày cũng bị nén đến khó chịu. Anh ngậm điếu thuốc, liếc Tạ Tiết một cái:

“Cậu quản chuyện bao đồng giỏi quá nhỉ?”

“Rảnh quá mà.” Tạ Tiết châm điếu thuốc hút vài hơi, chợt như nghĩ đến gì đó, liền rút điếu thuốc khỏi miệng:

“Không phải là cậu nhớ người ta quá, sợ nếu liên lạc rồi thì bản thân không kìm nổi mà bay về liền chứ?”

Lý Thiệp nghe vậy liếc anh ta một cái, lười không buồn đáp.

Tạ Tiết tuy không nhận được câu trả lời, nhưng biết đã đoán đúng rồi:

“Ai bảo cậu ta hồi đi học chẳng chịu học hành, suốt ngày trêu chó chọc mèo, giờ thì đến một câu tình cảm cũng không viết nổi, nghĩ nửa ngày cũng chỉ biết hỏi con chó ngoan không haha.”

Tin nhắn thoại anh ta gửi còn kèm tiếng cười lớn.

Cố Ngữ Chân nghe mà có hơi ngơ ngác.

Lúc đó cô gọi điện với anh, đúng thật là chẳng nói được mấy câu, ngoài lúc đi máy bay tắt máy ra thì cũng ít khi gọi. Không ngờ lại là vì lý do này?

Cô cầm bức thư trong tay, nhớ lại lời Tạ Tiết nói, không kìm được mà bật cười.

Đang nghĩ ngợi, thì Lý Thiệp từ phía sau ôm lấy cô, cúi đầu nhìn thấy mấy bức thư đó, lập tức khựng lại, vành tai ửng đỏ.

Anh lập tức với tay định lấy:

“Chuyện qua lâu rồi, đừng xem nữa.”

Cố Ngữ Chân lập tức giấu vào trong lòng:

“Không cho, đây là thư của em mà!”

“Thư của em?” Lý Thiệp nghe vậy thì nhướng mày, lười nhác mở miệng:

“Không phải anh viết à?”

“Anh viết cho em, thì là của em.”

Cố Ngữ Chân nhanh chóng thu lại thư, đặt vào ngăn kéo đầu giường, định lúc nào rảnh thì lại lấy ra xem.

Lý Thiệp thấy cô cất vào ngăn kéo, cũng không giành nữa, làm như không thấy.

Cố Ngữ Chân cất xong, ngẩng đầu lại gần Lý Thiệp, nghiêm túc nhìn anh:

“Em biết tại sao anh viết thư cho em rồi.”

Lý Thiệp hơi lười biếng dựa vào đầu giường, thư cũng bị cô đọc hết rồi, anh cũng có chút tâm trạng kiểu “lỡ lộ thì kệ”, nghe vậy liền cụp mắt xuống, ánh nhìn mờ ám rơi trên mặt cô:

“Tại sao?”

“Vì anh nhớ em đúng không? Mỗi ngày nhớ em mấy lần, cho nên mỗi ngày viết mấy bức thư cho em.”

Lý Thiệp bật cười, đưa tay ôm lấy cô, ghé sát vào tai cô, có chút cà khịa và xấu xa:

“Đúng, anh ngày nào cũng nhớ, vừa nhớ là nghĩ về việc về nhà làm sao ngủ với em.”

Cố Ngữ Chân nghe xong mặt đỏ bừng, biết ngay anh chẳng nói được lời nào lãng mạn, tức đến mức giơ tay đánh anh:

“Thế anh về rồi, sao không đến tìm em ngay?”

“Em có thời gian gặp anh à?”

Lý Thiệp nhướng mày, anh nhớ rất rõ, hôm đó về thì cô vẫn đang quay phim, hoàn toàn không có nghỉ, bảo anh gặp mà không được chạm vào đúng là cực hình, thà rằng nhịn còn hơn, đợi đến khi gặp được thì cả vốn lẫn lãi lấy lại hết.

Cố Ngữ Chân lúc này mới nhớ ra hôm đó cô đang quay phim với đạo diễn Hứa, cho dù anh có đến, cô cũng không có thời gian gặp.

Cô không ngờ điều mình để tâm mãi lại là vì lý do này, tức đến mức muốn cắn anh một cái.

Lý Thiệp lúc này đã đưa tay qua, nắm lấy tay cô.

Ngay sau đó, cô cảm thấy đầu ngón tay hơi lành lạnh, dường như có thứ gì đó được đeo vào tay cô.

Cô cúi đầu nhìn, hóa ra là chiếc nhẫn trước đây.

Chính là chiếc nhẫn mà trước đó cô đã trả lại cho anh.

Cố Ngữ Chân có chút bất ngờ. Bàn tay đeo nhẫn của Lý Thiệp đan chặt lấy tay cô, giọng anh rất nhẹ:

“Không được tháo ra.”

Cố Ngữ Chân cảm thấy tim ngập tràn ngọt ngào, ngay cả cơn gió thổi vào từ ngoài cửa sổ cũng như có vị ngọt. Cô hơi xấu hổ:

“Nhưng bố mẹ em vẫn chưa đồng ý.”

Lý Thiệp rõ ràng đã nghĩ đến điều này từ trước:

“Em dẫn anh về ra mắt, từ nhỏ anh đã rất được người lớn yêu quý, bố mẹ chắc chắn sẽ đồng ý cho chúng ta kết hôn.”

Cố Ngữ Chân không ngờ anh gọi “bố mẹ” một cách tự nhiên như thế, mặt đỏ lên, nhưng lời anh nói quả là đúng từ trước đến nay, những người lớn mà cô giới thiệu anh gặp chưa từng có ai không hài lòng, tiếp xúc rồi thì ai cũng quý mến anh.

Bố mẹ cô trước đó cũng đã có phần mềm lòng, cũng có khả năng sẽ đồng ý.

Lý Thiệp rõ ràng rất muốn kết hôn sớm, cúi đầu nhìn cô:

“Ngày mai mình về nhà gặp bố mẹ và nói chuyện nhé?”

Cố Ngữ Chân vốn định nói đến chuyện của Chu Ngôn Nghiễn, nhưng thấy dáng vẻ vui mừng của anh lúc này, lại không nỡ đề cập:

“Được, nghe theo anh.”

Lý Thiệp thấy cô gật đầu, lập tức cười tươi như hoa nở.

Cố Ngữ Chân lần đầu tiên thấy anh vui vẻ như một đứa trẻ vừa được kẹo.

Nhưng cô chợt nhớ ra phía quân đội vẫn chưa có hồi đáp rõ ràng, trong lòng hơi lo lắng. Những chuyện liên quan đến dư luận mà kéo dài quá lâu, thì dù có là tin đồn, cũng dễ biến thành sự thật.

Cố Ngữ Chân lén Lý Thiệp lên mạng xem thử, sau khi tài khoản bí ẩn đó đăng tin Chu Ngôn Nghiễn tự sát, thì không còn bất kỳ tin tức nào nữa. Mọi người đều nghĩ đã thực sự xảy ra chuyện.

Dù Chu Ngôn Nghiễn hiện tại chưa tự sát, thì mạng sống đó cũng đã bị tính lên đầu Lý Thiệp.

Cố Ngữ Chân càng xem càng thấy buồn. Cô không biết nếu Lý Thiệp nhìn thấy sẽ cảm thấy như thế nào, liệu anh có đánh mất niềm tin với tư cách một người lính, cảm thấy thất vọng về tất cả?

Việc anh không nói gì, không có nghĩa là trong lòng không có sóng gió.

Cô cắn nhẹ môi. Nếu cuối cùng không thể cho anh một sự công bằng, thì cô chỉ còn cách công bố những bằng chứng đó lên mạng, trả lại sự trong sạch cho anh, ít nhất cũng phải nói cho anh biết, người sai không phải là anh.

Cố Ngữ Chân không tiếp tục đọc nữa.

Trên đường về vào ngày hôm sau, Lý Thiệp đang lái xe, Cố Ngữ Chân đang xem bản đồ thì nhận được một cuộc điện thoại. Vừa nhấc máy, Vương Trạch Hào đã lo lắng hỏi:

“Thiệp ca đang ở cạnh cậu à?”

Cố Ngữ Chân nghe vậy hơi nghi hoặc:

“Đúng rồi, sao thế?”

Vương Trạch Hào vừa mới nhận được tin, hoàn toàn không dám để Lý Thiệp biết:

“Ngàn vạn lần đừng để Thiệp ca lên mạng, Chu Ngôn Nghiễn thực sự đã tự sát, hiện tại đang trong bệnh viện.”

Cố Ngữ Chân nghe vậy, tim như lặng xuống, sắc mặt tái nhợt. Những gì Vương Trạch Hào nói sau đó, cô không nghe được nữa.

Cô nhìn về phía Lý Thiệp, trong đầu trống rỗng.

Lý Thiệp đang lái xe, thấy cô quay sang nhìn thì hỏi:

“Sao thế, đói à?”

Cố Ngữ Chân cất điện thoại đi, cố gắng nặn ra một nụ cười, lắc đầu:

“Không, chỉ là… không có gì làm nên nhìn anh thôi.”

Lý Thiệp nghe vậy liền bật cười, không nhận ra có điều gì khác thường.

Cố Ngữ Chân ngồi đờ ra một lúc, tâm trạng mới dần bình tĩnh lại. Cô mở điện thoại ra, quả nhiên mọi chuyện đã náo loạn cả lên.

Có người đã lấy được thông tin Chu Ngôn Nghiễn nhập viện vì tự sát, đăng lên mạng, độ nóng ngày càng tăng.

Cố Ngữ Chân nhìn những thông tin đó mà cảm thấy sợ hãi. Nếu thực sự là như vậy, cho dù phía quân đội có làm sáng tỏ, e rằng cũng chẳng ai tin. Cô lập tức hạ kính xe xuống, để gió thổi vào cho đầu óc tỉnh táo lại.

Ngay giây tiếp theo, tài khoản chuyên tung tin kia lại có động thái mới là một đoạn video.

Trong video là mẹ của Chu Ngôn Nghiễn. Bà trông tiều tụy, còn chưa nói câu nào đã nước mắt giàn giụa.

Cố Ngữ Chân nhìn thấy cảnh này thì sắc mặt tái nhợt, phải lấy hết can đảm mới dám ấn vào xem video.

Khi nghe thấy câu đầu tiên mà bà ấy nói, cô có chút sững sờ.

Bởi vì bà đang giải thích về chuyện đã xảy ra trước đây:

“Xin lỗi mọi người, vì con trai tôi mà làm lãng phí quá nhiều thời gian của mọi người. Nó đúng là đã phải nhập viện vì tự rạch cổ tay, nhưng không phải vì nguyên nhân như nó nói.”

“Mấy năm trước, con tôi và hai đồng đội trong quân đội cùng thực hiện nhiệm vụ. Nhưng trong việc chọn tuyến đường thì xảy ra bất đồng. Vì con trai tôi quá nóng lòng muốn hoàn thành nhiệm vụ, nên đã đánh giá sai tình hình. Nó và một người đồng đội khác kiên quyết chọn đường tắt, chia ra đi khác với Lý Thiệp.”

“Kết quả là, tai nạn đến rất nhanh. Khi họ gặp nguy hiểm đến tính mạng, chính là Lý Thiệp quay lại cứu họ. Nhưng tình hình khẩn cấp, sau khi cứu họ lên rồi thì sườn núi lại tiếp tục sạt lở.”

Nói đến đây, bà ấy nghẹn ngào đến mức gần như không thể tiếp tục, nhưng vẫn cố nói:

“Đó chính là bước đầu tiên con trai tôi rơi vào con đường không thể quay lại. Họ vì trái lương tâm mà bỏ đi trước, bỏ lại người đã cứu mình. Kết quả là đánh giá sai phương hướng, khiến tảng đá lớn do sạt lở núi va trúng xe của họ, mới dẫn đến kết cục như mọi người đã thấy.

Thực ra, một đồng đội đã hy sinh, tất cả sự dằn vặt trong lòng đều dồn hết lên vai con trai tôi. Là tôi sai. Nó thực sự có muốn tự trách, có muốn xin lỗi.

Nhưng là tôi là người làm mẹ không nỡ để nó tự trách mình quá nhiều, nên luôn giúp nó đổ lỗi cho người khác. Dần dần, đứa trẻ cũng thay đổi. Cho đến hôm qua, khi nó cắt cổ tay tự sát, tôi mới nhận ra, sự nuông chiều và dung túng của tôi bấy lâu nay đã gây ảnh hưởng quá nghiêm trọng, đến mức làm lệch lạc tính cách của nó.

Tất cả mọi chuyện đều là lỗi của tôi, tôi sẽ dạy dỗ lại con mình đàng hoàng, mong mọi người đừng tiếp tục quan tâm đến chuyện này nữa, cũng đừng chửi mắng người đã đi cứu họ.”

Sau khi video được đăng tải, mọi người đều ngạc nhiên, không ngờ đây lại là một trò đùa ác ý của Chu Ngôn Nghiễn.

Bên dưới video có đủ mọi bình luận: phẫn nộ, chửi rủa, an ủi, tiếc nuối, nhưng nhiều nhất vẫn là bất bình thay cho Lý Thiệp.

Suốt tám năm mang tiếng xấu, ai mà chịu nổi?

Huống chi, anh lại là người đi cứu người khác!

Chu phu nhân nhìn con trai bà nằm trên giường bệnh, vẻ mặt lo âu vẫn không giảm.

Chu Ngôn Nghiễn đã sớm tỉnh lại, nằm trên giường không nói lời nào.

Chu phu nhân đắp lại chăn cho anh ta, dịu dàng nói: “Ngôn Nghiễn, mẹ đã nói hết toàn bộ sự thật rồi, nói ra rồi thì mọi chuyện sẽ được sáng tỏ, con không cần giấu trong lòng nữa.”

Chu Ngôn Nghiễn chớp mắt một cái khi nghe vậy, rõ ràng là chưa thể chấp nhận, nhưng cơ thể đã quá yếu ớt, không còn sức để phản kháng, khẽ thốt:

“Nếu nói ra rồi, tất cả mọi người sẽ ghét con thì sao?”

Nhưng lần này, Chu phu nhân không còn vỗ về dỗ dành như trước, bà vừa khóc vừa nói: 

“Ngôn Nghiễn, làm sai thì phải chịu trách nhiệm. Cậu ấy không chỉ cứu mạng con, mà còn phải gánh chịu tai tiếng suốt nhiều năm qua. Con tưởng người khác không có cảm giác à? Con tưởng người khác không đau khổ à?”

“Cô gái đó nói đúng. Chúng ta không thể vì bản thân có chuyện, mà trông đợi người khác mãi mãi bao dung vô điều kiện. Chỉ khi con dám thành thật đối mặt, thì sau này mới có thể sống đường đường chính chính.”

Chu phu nhân đưa tay vuốt đầu anh ta, quả báo của sự nuông chiều lâu nay là đã đẩy con bà vào ngõ cụt, giờ bà chỉ có thể tàn nhẫn một lần: 

“Nếu con thật sự không chịu nổi, không muốn sống nữa, thì mẹ sẽ cùng chết với con.”

Nghe vậy, Chu Ngôn Nghiễn cuối cùng cũng không thể kìm nén cảm xúc trong lòng mà bật khóc.

Thực ra anh ta đã sụp đổ từ lâu, vì một câu nói của Lý Thiệp: 

“Dù biết trước hậu quả, tôi vẫn sẽ quay lại cứu các người.”

Chính câu nói đó đã khiến khoảng cách giữa hai người ngày càng xa.

Lý Thiệp là một người được ông trời ưu ái, hoàn toàn không quan tâm đến những thứ mà anh cho là quan trọng, thứ mà anh quan tâm là lương tâm và bản chất con người.

Còn Chu Ngôn Nghiễn đến lúc này mới nhận ra mình đã vô thức trở thành kiểu người mà trước đây anh ta từng khinh thường nhất.

Bình Luận (0)
Comment