Khi Anh Quay Đầu Vì Em

Chương 114

Cố Ngữ Chân nhìn thấy video thì thở phào nhẹ nhõm, không ngờ mẹ của Chu Ngôn Nghiễn vì con trai mà có thể làm đến mức này. Tuy cuối cùng vẫn không nói một câu xin lỗi nào với Lý Thiệp, nhưng ít nhất những tội danh vô căn cứ kia sẽ không còn đè nặng lên anh nữa.

Lý Thiệp nhận ra sự khác lạ của cô, dừng xe vào lề đường rồi nhìn sang:

“Sao vậy?”

“Nhà họ Chu đã giải thích rồi, sau này anh sẽ không bị oan uổng nữa.”

Cố Ngữ Chân đưa điện thoại cho anh, đôi mắt hơi đỏ lên.

Lý Thiệp nhìn lướt qua màn hình, không ngờ chuyện này sau tám năm lại có ngày được làm sáng tỏ.

Anh chỉ tùy ý nhìn một cái rồi đưa điện thoại lại, đưa tay nhéo nhẹ má cô:

“Đi thôi.”

Cố Ngữ Chân vì sự thật được phơi bày mà vui mừng, không nhận ra sự bình tĩnh quá mức của anh.

Về đến nhà, ban đầu cô không hề căng thẳng, nhưng khi xe dừng trước cửa nhà tổ, cô lập tức căng thẳng, hơi lo lắng bố cô sẽ không hài lòng với Lý Thiệp.

Lý Thiệp xuống xe lấy quà, cô lập tức xuống xe kéo anh lại cạnh xe:

“Anh lái xe qua nhà ông Lưu trước đi, để em vào thăm dò tình hình trước.”

Lý Thiệp bị cô kéo lại ghế lái:

“Không cho anh vào cùng sao?”

Việc cô vào trước rồi ra gọi anh, đúng là có hơi kỳ lạ.

Nghĩ đến vẻ mặt nghiêm khắc của bố cô, Cố Ngữ Chân liền thấy sợ:

“Hay để lần sau đi, anh cứ ở nhà ông Lưu vài hôm trước, coi như đến thăm Bôn Bôn.”

Ánh mắt Lý Thiệp lập tức thay đổi, anh vươn tay kéo cô lại, hôn cô một cái thật lâu, có phần bá đạo.

Cô bị anh hôn đến vừa căng thẳng vừa luống cuống, không kìm được siết chặt lấy áo anh, không nỡ đẩy ra.

“Khụ khụ.”

Nghe tiếng ho này, Cố Ngữ Chân giật mình, theo hướng phát ra âm thanh nhìn sang.

Bố mẹ cô đang đứng trên con đường nhỏ cách đó không xa, tay còn xách túi rau.

Cố Ngữ Chân lập tức ngây người, vội vàng đẩy Lý Thiệp ra, quay người chạy tọt vào sân, “rầm” một tiếng đóng sập cửa lại.

Lý Thiệp cũng không ngờ bị bắt quả tang, hiếm khi không kịp giữ lại người, anh đứng gọi:

“Bố, mẹ.”

Khoảnh khắc sau, Cố Ngữ Chân mới nhận ra hành động như vậy không ổn, liền mở cửa, kéo tay Lý Thiệp, vừa đi ra vừa nói:

“Bố mẹ, anh ấy đi thăm ông Lưu, con tiễn anh ấy một chút.”

Bố cô gật đầu, không nói gì.

Từ nhỏ đến lớn, Cố Ngữ Chân luôn ngoan ngoãn, chưa từng làm hành động thân mật với con trai trước mặt bố mẹ. Bây giờ bị bắt gặp khiến cô xấu hổ đến nỗi đầu tê dại, vội vàng kéo Lý Thiệp đi lướt qua bố mẹ cô.

Bỗng bố cô lên tiếng:

“Không để cậu ấy ăn cơm rồi hãy đi à?”

Mẹ cô cũng chưa kịp phản ứng, nghe vậy liền phụ họa:

“Ở lại ăn đã rồi hẵng đi, mẹ mua nhiều đồ ăn lắm.”

Lý Thiệp lập tức mỉm cười gật đầu:

“Được ạ.”

Chữ “được ạ” của anh còn chưa nói xong.

Cố Ngữ Chân đã đưa tay bịt miệng anh lại:

“Không cần đâu, anh ấy không đói.”

Nói xong cô liền kéo anh đi thẳng về phía nhà ông Lưu. Đợi đến khi bố mẹ cô vào nhà, mặt cô đỏ bừng, không nhịn được mà nhéo lưng anh một cái:

“Còn chào hỏi nữa à!”

Lý Thiệp bật cười, đưa tay ôm lấy vai cô:

“Từ nhỏ anh đã được người lớn quý rồi, bố mẹ em mời ăn cơm sao có thể không đồng ý.”

Cố Ngữ Chân có hơi bất lực:

“Em phải quay vào rồi.”

Lý Thiệp nắm lấy tay cô:

“Khi nào anh mới được vào ăn cơm cùng em?”

Hiện tại Cố Ngữ Chân không còn sợ bố cô phản đối nữa, nhìn thái độ vừa rồi chắc là đồng ý. Nhưng nhớ lại cảnh ban nãy lại thấy ngượng chết đi được.

Cô mím môi một chút:

“Để em vào nói rõ ràng đã.”

Nghe vậy, Lý Thiệp bật cười, cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô, rồi buông tay ra:

“Anh đợi em.”

Cố Ngữ Chân quay người đi vào, đứng ở cửa hít sâu một hơi rồi mới bước vào.

Bố mẹ cô vẫn như thường ngày đang nhặt rau, chuẩn bị nấu cơm.

Mẹ cô đang nhặt rau, thấy cô quay lại thì liếc mắt nhìn cô một cái:

“Sao không cho người ta vào nhà?”

Cố Ngữ Chân hơi ngượng ngùng, ngồi xuống bàn ăn, lấy giỏ rau bên cạnh phụ nhặt rau, nhỏ giọng đáp:

“Con đâu có không cho anh ấy vào.”

Mẹ cô cũng không vạch trần, nhìn thoáng qua chiếc nhẫn trên tay cô, lại liếc sang bố cô, rồi tiếp tục nhặt rau.

Bố cô cuối cùng vẫn mở miệng:

“Nghĩ kỹ rồi?”

Cố Ngữ Chân tuy có chút ngại ngùng, nhưng giọng nói lại vô cùng kiên định:

“Vâng, con thích anh ấy, muốn ở bên anh ấy.”

Nghe cô trả lời vậy, bố cô cũng không nói thêm gì nữa. Nếu đã là người con gái ông  thích, ông cũng chẳng thể ngăn cản, huống hồ gì Lý Thiệp rõ ràng còn đáng tin hơn Hoàng Dân nhiều. Ít nhất trong mắt anh, chỉ có mỗi Cố Ngữ Chân.

Cố Ngữ Chân sợ bố mẹ không đồng ý, liền vội vàng nói:

“Bố mẹ, mấy lời đồn linh tinh kia bố mẹ đừng nghe, anh ấy là người rất tốt, không giống như người ta nói đâu.”

Mẹ cô nhìn sang, không nhịn được mà bật cười:

“Ông Lưu của con sớm đã đến giải thích với tụi mẹ rồi. Đúng là thằng bé này rất tốt.”

Mẹ cô tất nhiên đã hài lòng với Lý Thiệp, lúc đầu không hài lòng cũng chỉ vì những lời đồn khó nghe trong quân đội của anh. Nhưng đã được ông Lưu giải thích rõ ràng, thì còn lý do gì để không hài lòng?

Huống hồ, mẹ vợ nhìn con rể càng nhìn càng vừa mắt, nhất là Lý Thiệp cái gì cũng xuất sắc, lại còn thật lòng yêu thương con gái bà thì còn gì để chê. Bà lập tức giục chồng:

“Ông cũng nói gì đi chứ, người ta còn đang đứng ngoài đợi kìa.”

Bố cô nghe vậy liền bưng chén trà mới pha lên, khẽ nói:

“Đi gọi nó vào đi, bàn chuyện cưới xin của hai đứa.”

Cố Ngữ Chân thấy bố mình đồng ý thì lập tức phấn khởi, nhanh chóng bỏ rau xuống:

“Con đi gọi anh ấy!”

Nói rồi chạy ngay ra ngoài, sợ Lý Thiệp đợi lâu sốt ruột.

Vừa ra đến nơi, quả nhiên thấy Lý Thiệp vẫn đứng yên ngoài đó, yên tĩnh đợi cô. Trong lúc chờ, anh đã mang hết quà trong xe ra đặt trước cửa, tay kẹp điếu thuốc, ánh mắt như đang trầm tư điều gì đó.

Cố Ngữ Chân hơi dừng lại, cảm thấy anh có vẻ đang suy nghĩ gì.

Vừa thấy cô ra, Lý Thiệp ngẩng mắt lên nhìn, nhướng mày nhẹ:

“Được ăn cơm rồi?”

Thấy anh như chẳng có chuyện gì, Cố Ngữ Chân nghĩ chắc cô đã nghĩ nhiều, hơi ngượng ngùng nói:

“Được rồi, bố em bảo anh vào.”

Nghe vậy, Lý Thiệp liền nở nụ cười, dập tắt điếu thuốc, cúi người nhấc mấy món quà dưới đất lên, bước đến gần:

“Không biết có thiếu gì không?”

Cố Ngữ Chân nhìn đống lễ vật anh cầm trong tay, nói:

“Đủ rồi, lần trước bên nhà anh gửi sang vẫn còn kìa.”

“Không giống nhau.”

Cố Ngữ Chân cũng không hiểu chỗ nào không giống, ngẩng đầu nhìn anh, thấy anh đến thuốc cũng dập rồi, bộ dạng ngoan ngoãn như học sinh gương mẫu, cô bỗng nghĩ tới điều gì đó:

“Lý Thiệp, anh đang căng thẳng à?”

Lý Thiệp nghe vậy liếc nhìn cô, như thể không nghe thấy câu hỏi, liền đánh trống lảng:

“Dẫn anh vào đi.”

Cố Ngữ Chân nghe thấy anh nói như kiểu giấu đầu hở đuôi, lập tức muốn bật cười. Thì ra anh cũng biết căng thẳng.

Cô mỉm cười quay người dẫn anh vào nhà. Mẹ cô thấy Lý Thiệp xách bao nhiêu là đồ, liền đứng dậy nói:

“Đến là quý rồi, còn mang nhiều đồ như vậy làm gì? Chân Chân, mau đưa người ta ngồi xuống đi.”

Cố Ngữ Chân bảo Lý Thiệp đặt đồ xuống, rồi đi đến bên bố cô, nhường chỗ đối diện cho anh.

Lý Thiệp bước tới, nghiêm túc mở miệng:

“Bố, mẹ, con rất muốn cưới Chân Chân, mong hai người gả cô ấy cho con.”

Lý Thiệp rõ ràng không thích vòng vo, nói thẳng luôn.

Cố Ngữ Chân không ngờ anh lại trực tiếp như vậy, mở miệng là nói đến chuyện kết hôn, đầu cô lập tức trống rỗng trong giây lát, bởi vì xưa nay anh rất hiếm khi thể hiện kiểu này.

Bố cô thì lại rất hài lòng với sự thẳng thắn của Lý Thiệp, ông cười gật đầu:

“Chọn một ngày, hai nhà gặp mặt, định chuyện hôn sự đi.”

Lý Thiệp nghe xong liền cười tít mắt:

“Cảm ơn bố!” Anh vui mừng thấy rõ, cũng không quên quay sang nhìn mẹ cô:

“Cảm ơn mẹ! Hôm nay con sẽ về nói với gia đình chọn ngày sang dạm ngõ.”

Bố mẹ cô thật sự không ngờ anh lại nôn nóng đến vậy, như thể sợ mất người, cả hai đều bật cười:

“Cũng không cần gấp trong một hai ngày, trước tiên cứ ở lại ăn cơm cái đã.”

Lý Thiệp đồng ý, nhưng sau khi ăn xong, anh lại tỏ ra có chút nôn nóng. Sau khi đi thăm ông Lưu và chú chó Bôn Bôn xong, anh liền định quay về để bắt đầu sắp xếp mọi việc.

Vừa ra khỏi nhà, Lý Thiệp đã nhận được cuộc gọi. Anh nhìn màn hình, im lặng vài giây rồi mới bắt máy. Đầu dây bên kia lại không lên tiếng.

“Có chuyện gì?” Giọng Lý Thiệp rất bình thản.

Lý Lệ Quốc cuối cùng cũng mở miệng:

“Chuyện mà nhà họ Chu nói trên mạng… có thật không?”

Lý Thiệp khẽ cười, thản nhiên nói:

“Bố nghĩ là giả thì là giả thôi.”

Lý Lệ Quốc vốn không có ý đó, nhưng nghe vậy thì trầm mặc:

“Nếu thật sự là chuyện đó, sao lúc đó con không nói?”

Lý Thiệp không buồn trả lời, vì dù có nói gì đi nữa, ông ấy cũng sẽ không hiểu.

Rõ ràng mẹ anh ở bên cạnh cũng nghe thấy, lập tức kéo tay Lý Lệ Quốc lại:

“Ông không thể nói chuyện đàng hoàng với con trai sao? Chuyện này rõ ràng là do ông sai, tôi đã nói nó không thể làm ra chuyện như vậy, vậy mà ông cứ đánh mắng nó mãi!”

Lý Lệ Quốc nghe vậy cũng thấy áy náy, im lặng một lúc rồi lại hỏi:

“Khi nào con về? Về rồi chúng ta nói chuyện đàng hoàng.”

Lý Thiệp đáp lại bằng giọng điệu rất công việc:

“Hôm nay con về. Con muốn kết hôn, bảo bà nội chọn một ngày đẹp đi.”

Lý Lệ Quốc lúc này mới nhận ra, chuyện trọng đại thế này mà nếu không gọi điện thì Lý Thiệp cũng sẽ không nói gì với ông, ông bỗng ý thức được rằng bao nhiêu năm thành kiến, cuối cùng chỉ càng đẩy con trai mình ra xa hơn.

Lý Thiệp từ nhỏ đã không chịu sự quản thúc, lại bướng bỉnh, chuyện gì cũng tỏ vẻ không quan tâm. Ông sợ nuôi phải một đứa con phá gia chi tử, nào ngờ, anh lại giỏi giang hơn tưởng tượng rất nhiều.

Đúng là anh không thích học, thời đi học cũng lười biếng, nhưng khi làm việc khác thì lại ra dáng, ai gặp cũng phải khen: con trai ông thật tài giỏi.

Lý Lệ Quốc trầm mặc hồi lâu rồi nói:

“Dẫn con bé về đi, ít nhất cũng phải ăn bữa cơm. Con là vãn bối, chuyện lớn như thế sao có thể tự mình quyết, cũng phải để chúng ta là bậc trưởng bối sang thăm nhà gái mới có thể bàn chuyện dạm hỏi.”

Lý Thiệp nghe vậy hiếm khi nở nụ cười. Cuối cùng, nhà anh cũng có một lần chiều theo ý anh.

Anh thuận miệng đồng ý, đang định cúp máy thì Lý Lệ Quốc lại lên tiếng:

“A Thiệp… bố xin lỗi con.”

Lý Thiệp khựng lại, bên kia điện thoại đã vang lên tiếng “tút” Lý Lệ Quốc cúp máy.

Cố Ngữ Chân ở bên cạnh nghe hết cả cuộc trò chuyện, nhịn cười không được.

Không trách Lý Thiệp không biết thể hiện tình cảm thì ra cả nhà anh đều là kiểu người vụng về, rõ ràng rất quan tâm nhưng luôn tỏ ra lạnh nhạt, kiêu ngạo.

Lý Thiệp nhìn màn hình điện thoại, một lúc sau mới phản ứng lại, cười khẽ lắc đầu, không hề trách Lý Lệ Quốc. Anh đưa tay ra, nắm lấy tay cô:

“Nghe thấy rồi chứ? Bố anh bảo anh dẫn em về nhà ăn cơm.”

Bây giờ đến lượt cô rồi.

Cố Ngữ Chân lập tức căng thẳng, vội vàng nói:

“Để sau một thời gian đi.”

Lý Thiệp nghe vậy, sắc mặt hơi thay đổi, cúi đầu nhìn cô:

“‘Một thời gian’ là bao lâu?”

Cố Ngữ Chân bỗng nhiên muốn trêu anh:

“Em cũng không biết nữa, tuỳ tình hình vậy.”

Lý Thiệp lập tức nhíu mày:

“Không được, phải về với anh ngay bây giờ.”

Cố Ngữ Chân vô thức cong môi cười, dịu dàng nói:

“Em khó khăn lắm mới được nghỉ, còn muốn ở lại với bố mẹ thêm ít hôm nữa cơ.”

Lý Thiệp nghe vậy cũng không nói gì thêm, vươn tay ôm lấy cô:

“Vậy chờ anh chọn được ngày lành, anh sẽ đến đón em.”

Cố Ngữ Chân nghe vậy thì hơi đỏ mặt, gật đầu, tiễn anh ra cửa.

Cô đứng đó nhìn chiếc xe của anh dần rời xa, khuất khỏi tầm mắt, lúc này mới xoay người trở vào nhà.

Nhưng vừa mới bước vào, cô đã cảm thấy có gì đó không ổn.

Với tính cách của Lý Thiệp, đáng ra không cần vội vàng như vậy. Đã đến đây rồi thì ở lại vài ngày, cùng bàn chuyện cưới hỏi cũng đâu có gì lạ.

Thế nhưng lần này lại giống như dây đàn bị kéo căng, không hề thả lỏng chút nào.

Điều quan trọng nhất là sau khi Lý Thiệp biết nhà họ Chu đã làm rõ sự việc năm xưa, anh lại hoàn toàn không có phản ứng gì, như thể chuyện đó chưa từng xảy ra.

Nhưng rõ ràng chuyện này ảnh hưởng đến anh rất sâu sắc, đến mức có mấy năm liền anh phải dựa vào thuốc ngủ mới có thể chợp mắt.

Giờ sự thật đã được phơi bày, sao anh có thể hoàn toàn không có chút phản ứng nào được chứ?

Bình Luận (0)
Comment