Khi Anh Quay Đầu Vì Em

Chương 118

Tiếng ve râm ran dưới bóng cây mùa hè, từng cơn gió nóng thổi qua, chiếc quạt trần trong lớp học xoay chậm rãi.

Cố Ngữ Chân vùi đầu vào cánh tay, nằm ngủ trưa trên bàn, nhưng trong đầu toàn nghĩ đến chuyện mất mặt trong buổi huấn luyện quân sự trước đó.

Vừa mới lên lớp 10, không ngờ lại gặp cảnh xấu hổ như vậy, cô đứng trước mặt cả lớp lại không phân biệt được trái phải, bị mọi người cười nhạo, giờ đây có chút kháng cự với tiết thể dục, vốn dĩ cô cũng chẳng thích vận động.

Tiếc là buổi chiều lại có ngay một tiết thể dục.

Cô khẽ thở dài, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lúc thấy xấu hổ lại chợt nhớ đến anh.

Trong buổi huấn luyện quân sự, anh đã lên tiếng bênh vực cô, ấn tượng của cô về anh đột nhiên thay đổi đôi chút, anh hình như không hẳn là học sinh hư, ngoài việc nói chuyện thẳng thắn ra, thì người cũng không đến nỗi tệ.

Cố Ngữ Chân nhớ đến lần đầu gặp nhau, anh nhắc cô bị lộ váy, lời nói thẳng đến mức chẳng hề giữ ý tứ nào.

Cô vừa nghĩ tới đó, mặt lập tức đỏ ửng lên, vội vàng đứng dậy rời khỏi lớp.

Bạn học đi vào lớp nhìn thấy cô, liền hỏi:

“Ngữ Chân, có muốn cùng đi căng-tin không?”

Tuy cô ít nói, trầm lặng, nhưng quan hệ xã hội lại không tệ, rất nhanh đã quen và chơi thân với vài bạn nữ.

Cố Ngữ Chân cũng đang muốn mua chút đồ uống, bèn gật đầu, quay lại bàn lấy ví nhỏ.

Cùng các bạn xuống lầu đi đến căng-tin.

Cô mua một chai sữa, vị ngọt mát lạnh trôi xuống cổ họng, xua tan bớt cái nóng mùa hè.

Khi đi ngang qua sân thể dục, cô vô thức nhìn về phía sân bóng rổ bên cạnh, chỉ thấy vài nam sinh lớp khác đang chơi bóng, không có người của lớp cô.

Cố Ngữ Chân cũng không ý thức được mình đang định nhìn ai, bèn thu lại ánh mắt, cùng các bạn nữ chầm chậm đi về phía tòa nhà dạy học.

Các bạn vừa đi vừa trò chuyện, một bạn nữ nhìn đồng hồ rồi nói:

“Ôi chao, chỉ còn ba phút nữa thôi.”

Các cô đều là học sinh gương mẫu, trong mắt họ việc trễ giờ học là chuyện rất nghiêm trọng.

Mấy cô gái nghe vậy liền hốt hoảng, chạy nhanh về phía tòa nhà gần nhất:

“Bên này gần hơn, đi đường sân thượng!”

Mọi người vội vã chạy lên tầng, Cố Ngữ Chân cũng chạy theo. Vừa lên tới sân thượng liền nhìn thấy phía xa có mấy nam sinh đang đứng nghỉ.

Một hàng con trai đứng đó trò chuyện nhàn nhã, rõ ràng không muốn vào lớp.

Có vài người đang hút thuốc, còn Lý Thiệp đứng cách đó không xa, đồng phục treo tùy tiện trên lan can, chân nhẹ nhàng đá quả bóng rổ, điếu thuốc trong tay mới cháy một chút.

Anh tùy tiện ném điếu thuốc xuống đất, dùng chân dập tắt, cô không biết là anh không muốn hút nữa hay hút thử rồi thấy không hợp khẩu vị.

Các bạn nữ bên cạnh vội vã chạy né sang một bên, dù sao thì mấy nam sinh “hư hỏng” đó, họ cũng chẳng dám tiếp xúc nhiều.

Cố Ngữ Chân thấy anh nhìn về phía mình, trong chốc lát căng thẳng hẳn lên, vội vàng bám sát các bạn đi phía trước, thậm chí không dám một mình đi ngang qua đám con trai đó.

Trong lúc đang nghĩ ngợi lung tung, không để ý dưới chân, cô vấp phải thứ gì đó, cả người ngã nhào về phía trước, quỳ rạp xuống đất.

Một nhóm nam sinh bên cạnh hét lên với giọng điệu khoa trương:

“Ôi, ngã đau ghê luôn á!”

Lúc ngã xuống, đầu óc Cố Ngữ Chân trống rỗng, thậm chí không cảm nhận rõ được cơn đau, chỉ cảm thấy tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía cô.

Cô quay đầu lại nhìn, thì ra dưới chân có một tấm sắt bị bật lên.

Các bạn nữ chạy phía trước vội quay lại:

“Ngữ Chân, cậu không sao chứ?”

“Không sao đâu…” Giọng cô nhỏ xíu, nói lí nhí, lộ rõ vẻ bối rối, vội vàng vùi đầu vào đầu gối, cả khuôn mặt đỏ bừng.

Cô vốn không phải kiểu người quen bị người khác chú ý. Giờ lại ngã sõng soài trước mặt bao nhiêu người, càng thấy mất mặt, bối rối đến mức muốn khóc.

Lúc đó anh đi tới, dẫm lên tấm sắt bị bật lên kia, uể oải nói một câu:

“Cái tấm sắt chết tiệt.”

Cố Ngữ Chân nghe thấy giọng nói ấy thì hơi khựng lại, ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt của anh.

Anh quay sang nhìn cô, nở nụ cười lười nhác, giọng chậm rãi như đang dỗ dành con nít:

“Giúp cậu trả thù rồi đó, đừng khóc nha.”

Cố Ngữ Chân hoàn toàn sững sờ, lần đầu tiên cảm thấy có một chàng trai lại có thể vừa nghịch ngợm lại vừa dịu dàng đến vậy?

Đám con trai bên cạnh thấy vậy liền bắt đầu la ó trêu chọc.

Cố Ngữ Chân mặt đỏ bừng, được bạn nữ đỡ dậy, chỉ muốn chạy trốn.

May mà chuông vào lớp kịp lúc vang lên, nếu không không biết đám con trai kia còn nói linh tinh đến cỡ nào nữa.

Cả nhóm liền vội vã chạy về phía lớp học ở tòa nhà đối diện, Cố Ngữ Chân vừa chạy được nửa đường thì sực nhớ ra là đã để quên chai sữa.

Cô lập tức quay đầu chạy xuống tầng, vừa đúng lúc gặp nhóm con trai từ dưới đi lên.

Cô nhìn thấy anh, khẽ cắn môi, trong khoảnh khắc chẳng còn dũng khí để bước xuống nữa, đang định quay người đi thì bỗng thấy trong tay anh cầm một chai sữa quen thuộc.

Chính là chai sữa cô vừa bỏ quên.

Lý Thiệp nhìn thấy cô, bước tới, đứng cùng bậc thang với cô, đưa chai sữa trong tay ra:

“Của cậu nè, làm rơi đó.”

Cố Ngữ Chân vội vàng nhận lấy, lí nhí nói một câu cảm ơn, chuẩn bị chạy lên lầu.

Lý Thiệp liếc nhìn chân cô, trông có vẻ bị ngã khá nặng, không ngờ lại còn chạy nhanh như vậy.

Sao cứ như thấy anh là thấy ma vậy? Cô nhìn anh như thể muốn chạy trốn, khiến anh hơi nheo mắt lại:

“Này, cậu đang sợ tôi à?”

Cố Ngữ Chân cảm thấy anh cao hơn mình quá nhiều, khí thế mạnh mẽ khiến cô áp lực dâng lên tức thì. Mặt cô hơi nóng lên, không biết là do trời nóng hay do căng thẳng:

“Không phải đâu, chỉ là tớ không quen nói chuyện với bạn học lạ, tớ lên trước đây, cảm ơn cậu.”

Cô vội vàng lướt qua anh, bước lên cầu thang, váy nhẹ nhàng tung bay.

Lý Thiệp hơi nhướng mày, rõ ràng chưa từng gặp ai ngoan đến vậy. Học đến cấp ba rồi mà vẫn giống con nít, còn không dám nói chuyện với người lạ?

Phía sau, đám nam sinh thấy hai người nói chuyện liền lập tức trêu chọc:

“Ồ ~ chẳng trách lúc huấn luyện quân sự lại ra mặt giúp người ta, thì ra là để ý rồi hả?”

Một cậu bên cạnh lập tức buông lời bình phẩm:

“Làm gì có, người này còn không bằng hoa khôi lần trước ngăn trước mặt Thiệp ca để tỏ tình nữa.”

Nghe vậy, sắc mặt Cố Ngữ Chân lập tức trắng bệch, đã bị thương lại còn bị bẽ mặt, cô liền nhanh chân chạy lên tầng.

“Chậc!” Lý Thiệp thấy bóng cô khựng lại, liền cau mày, quay đầu trừng mắt:

“Não cậu có vấn đề à? Người ta rõ ràng rất xinh, cậu tưởng cậu đẹp trai lắm chắc?”

Cậu bạn bị mắng nghẹn họng không nói được lời nào, lập tức im bặt.

Cố Ngữ Chân nghe thấy câu đó ngay trước khi vào lớp, ngón tay mảnh khảnh cầm chai sữa siết nhẹ lại, cảm giác khó chịu ban nãy bỗng chốc tan biến.

Cô chạy về chỗ ngồi, nhìn Lý Thiệp bước vào lớp từ từ, bộ dạng vẫn rất lười biếng, rõ ràng không giống kiểu người chăm học.

Nhưng hình như… anh cũng không tệ như vẻ bề ngoài.

Bình Luận (0)
Comment