Khi Anh Quay Đầu Vì Em

Chương 119

Sau giờ học, giáo viên ôm đống bài tập bước vào lớp, rồi đọc tên từng người mà cán sự lớp vừa nộp danh sách, cái tên đầu tiên được gọi chính là Lý Thiệp.

“Lý Thiệp, bài tập của em đâu?”

Lý Thiệp tựa người vào ghế, nghe vậy thì lười nhác mở miệng: 

“Không làm.”

Bình thường học sinh không làm bài cũng sẽ nói là quên mang theo, nhưng riêng Lý Thiệp lại nói thật chỉ hai chữ “không làm” khiến giáo viên lập tức tức giận.

“Mới khai giảng mà đã không làm bài, ba năm cấp ba em định sống thế nào?”

Lý Thiệp hơi uể oải, nghe vậy thì ngả ngớn đáp: 

“Thưa cô, em học không vô thì biết làm sao?”

Kiểu học sinh như vậy rõ ràng là không chịu quản, là thành phần cá biệt trong lớp, luôn bị lôi ra làm gương tiêu cực.

Cả lớp im phăng phắc như tờ.

Giáo viên thấy anh như vậy chỉ còn biết nói: 

“Ra ngoài hành lang đứng, tan học lên phòng giáo viên gặp tôi.”

Lý Thiệp nghe vậy cũng chẳng để tâm, đứng dậy đi ra cửa.

Giáo viên chính là muốn nắm điển hình, kiểu nam sinh vừa đẹp trai lại khó quản như Lý Thiệp chính là đối tượng cần xử lý gắt gao, mới đầu năm học mà đã thế, làm sao mà bỏ qua được.

Giáo viên nhìn anh rời đi rồi quay lại nói với cả lớp: “Những người như vậy sau này đều là lưu manh đầu đường xó chợ, chẳng có ích gì cho xã hội, các em đừng có mà học theo.”

“Nào, chúng ta mở sách ra, bắt đầu vào bài, mọi người lật đến trang 12.”

Tất cả học sinh đều ngồi nghiêm chỉnh, chẳng ai dám dính dáng gì đến loại học sinh xấu như Lý Thiệp.

Cố Ngữ Chân vừa lật sách, vừa theo thói quen liếc mắt ra ngoài nhìn Lý Thiệp đang tựa vào tường ngoài hành lang, dáng vẻ thảnh thơi lười biếng mà đứng đó.

Ánh nắng mùa hè rọi xuống hành lang, chói lòa rực rỡ, một tia nắng nhẹ nhàng chiếu lên người anh, tạo thành một lớp ánh sáng mỏng mờ trên gương mặt thanh tú ấy, ngay cả hàng lông mi cũng hiện rõ.

Lông mi anh dài và thẳng, khi hơi rũ xuống trông vô cùng dịu dàng, vô hại, hoàn toàn không giống một người khó quản như vậy.

Anh đứng đó lơ đãng, cúi đầu nhìn sang phía đối diện hành lang, hình như đang chơi gì đó, chẳng hề để tâm đến lời giáo viên nói.

Cố Ngữ Chân thấy tò mò, nhân lúc giáo viên quay người lên bảng viết, cô khẽ ngẩng đầu nhìn ra ngoài.

Ở góc hành lang là một con mèo rất nhỏ, chỉ bé tí xíu, có vẻ sợ sệt, không biết bằng cách nào mà chui được vào trường.

Lý Thiệp cúi người chọc mèo chơi, con mèo vàng nhỏ nhìn anh rồi khe khẽ “meo” một tiếng, trông rất nhút nhát, ngay giây sau đó, anh bật cười.

Tim Cố Ngữ Chân đột nhiên lỡ một nhịp, cô bất giác cảm thấy khoảnh khắc vừa rồi, có lẽ sẽ là hình ảnh mà cô nhớ suốt cả đời.

Giáo viên trên bục quay lại giảng bài, cô không dám nhìn nữa, cúi đầu nghiêm túc chép bài.

Đợi đến khi chép xong, cô lại nhìn ra hành lang, bên ngoài đã không còn bóng dáng anh nữa. Suốt cả tiết học, cũng không thấy anh quay lại.

Mãi đến tiết học cuối cùng trong ngày, anh mới trở lại.

Bên ngoài mây đen giăng kín, trời tối sầm lại, sắp mưa to đến nơi.

Anh chậm rãi bước vào, ngồi xuống chỗ mình, nam sinh phía trước quay lại hỏi: 

“Thiệp ca, cậu đi đâu vậy? Hồi nãy cô còn đang tìm cậu đấy.”

Lý Thiệp hờ hững đáp: 

“Dắt mèo đi chơi.”

Cố Ngữ Chân nghe xong không hiểu sao lại muốn bật cười bảo sao cả mèo lẫn anh đều biến mất.

Trời ngày càng tối đen, giống như đã vào đêm. Có người bật đèn trong lớp, nhưng tiết học này là tiết tự học, giáo viên không có ở đây, nên mọi người bắt đầu rời chỗ, chơi đùa, náo nhiệt cả lớp.

Ngay sau đó, đèn trong lớp bất chợt tắt phụt, tối đen lại, bên ngoài trời đổ mưa như trút nước.

Dù là thời tiết xấu như vậy, nhưng với học sinh lại thấy… rất thú vị.

Rất nhiều bạn học chạy ra hành lang xem mưa, trời giữa ban ngày đen như ban đêm, đối với họ đúng là điều mới mẻ.

Cố Ngữ Chân cũng muốn ra ngoài xem, vừa mới đứng dậy bước về phía cửa sau lớp, liền đụng trúng một người đang đi tới.

Người đó rõ ràng là con trai, cao hơn cô nhiều, cô đâm sầm vào người anh, thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi hương mát lạnh trên người anh giống như mùi ánh nắng.

Tim Cố Ngữ Chân bất giác đập nhanh, không biết có phải vì cảm giác quen thuộc và áp lực ấy không, nhưng cô lập tức nhận ra là anh.

Cô vội lùi về sau một bước, nhưng không ngờ lại đạp trúng cây lau nhà trên sàn, trượt chân, cả người ngã ngửa về phía sau.

Anh lập tức đưa tay kéo cô lại, giọng nói vẫn mang vẻ lười nhác quen thuộc: 

“Cẩn thận chút.”

Lý Thiệp cảm nhận được ngọn tóc cô nhẹ nhàng lướt qua tay anh, hơi ngứa, lờ mờ còn có chút mùi ngọt dịu như sữa.

Cô hình như đang run, có vẻ căng thẳng và sợ hãi.

Cố Ngữ Chân nghe thấy giọng anh, cánh tay bị anh nắm lấy, cảm nhận rõ nhiệt độ từ lòng bàn tay anh, đến cả hô hấp cũng trở nên căng chặt.

Tay anh giữ cô rất vững, nên cô không bị ngã.

“Cảm ơn.”

Giọng của Cố Ngữ Chân nhỏ như tiếng muỗi kêu, trong lớp thì lại ồn ào huyên náo, căn bản không ai nghe thấy cô nói gì.

Cô hoảng loạn rời đi, cảm giác tóc cô đã bung ra, liền vội vàng quay lại chỗ ngồi, lấy một sợi dây buộc tóc dự phòng để buộc lại.

Bên ngoài trời bắt đầu sáng dần, mưa cũng nhỏ lại, lớp học dần trở nên sáng sủa trở lại.

Lý Thiệp nhìn quanh một vòng, đã không còn thấy bóng dáng cô gái vừa rồi, chỉ còn lại một sợi dây buộc tóc màu xanh nhạt nằm trên mặt đất.

Bên ngoài hành lang, giáo viên đang gọi tất cả học sinh quay lại lớp. Mọi người như bị lùa về, từng đám một ùa vào lớp, chẳng mấy chốc mà lớp lại kín chỗ.

Lý Thiệp cúi xuống nhặt lấy sợi dây buộc tóc, nhìn quanh lớp không có cô gái nào để tóc xõa cả.

Anh cầm sợi dây trong tay, trầm mặc một lúc rồi hỏi: 

“Ai đánh rơi dây buộc tóc thế này?”

Với kiểu dây buộc đơn giản thế này, không ai nhớ nổi là của ai từng đeo qua.

Tim Cố Ngữ Chân như lỡ một nhịp, cô cắn răng không dám lên tiếng nhận lại.

Cô đã quen với việc yên lặng, không muốn bị ai chú ý, càng không thể nào trước mặt cả lớp đứng dậy nhận lại sợi dây buộc tóc.

Dây buộc tóc rơi trong lớp này, chắc chắn không thể là của lớp khác.

Lý Thiệp thấy không ai trả lời, nhìn sợi dây một lúc, nghĩ có lẽ là con gái ngại nên không dám nhận, cũng không hỏi thêm nữa.

Anh bước lên phía bục giảng, đặt sợi dây buộc tóc vào tủ sách phía trước lớp và nói:

“Để đây nhé, ai đánh rơi thì tự đến lấy.”

Cố Ngữ Chân cúi đầu, giả vờ đọc sách, nhưng trong lòng lại bỗng nhiên thấy hồi hộp một cách kỳ lạ.

Lý Thiệp sau khi đặt dây buộc tóc lên kệ sách thì cũng không nghĩ ngợi gì thêm.

Sáng hôm sau, trong giờ tự học buổi sáng, anh tựa người vào bàn, không biết là do chán hay do lý do nào khác, mà bất giác liếc nhìn lên kệ sách.

Sợi dây buộc tóc đặt trên đó đã biến mất rõ ràng là đã có người lấy đi.

Anh đưa tay xoa nhẹ tóc, phần tóc trước trán hơi rối, khóe môi vô thức cong lên, lười biếng mà đẹp đẽ.

Làm sao có người lại giống như con mèo nhỏ vậy, nhát gan đến thế chứ?

Bình Luận (0)
Comment