Khi Anh Quay Đầu Vì Em

Chương 120

Tiếng chuông báo hết tiết học cuối cùng buổi sáng vang lên, Cố Ngữ Chân cùng vài bạn nữ ăn xong cơm rồi tản bộ đến cửa hàng nhỏ bên cạnh sân thể dục.

Cố Ngữ Chân chỉ đi cùng bạn, chứ không mua gì. Một phần là vì cô không thích cứ phải xin tiền từ nhà, phần khác là vì cô cũng không mấy hứng thú với đồ ăn vặt.

Lần nào đến cửa hàng nhỏ này, nhiều nhất cô cũng chỉ mua sữa để uống cho cao lớn, ngoài ra không mua gì khác.

Bạn nữ bên cạnh thấy cô chẳng cầm gì cả, liền hỏi: 

“Ngữ Chân, cậu không mua gì à?”

Cố Ngữ Chân lắc đầu, dịu dàng đáp: 

“Tớ no rồi, các cậu cứ mua đi.”

Cô bước ra khỏi cửa hàng nhỏ, đứng đợi các bạn ở cửa, lờ mờ nghe thấy tiếng mèo kêu, rất khẽ.

Cô cúi đầu nhìn theo tiếng kêu, thì thấy một con mèo cam nhỏ ngoan ngoãn nằm ở góc tường phơi nắng. Nó kêu về phía cô, như thể đang trách cô che mất ánh nắng của nó.

Cố Ngữ Chân lập tức nhận ra đây là chú mèo mà trước đó Lý Thiệp từng mang đi chơi, không ngờ lại gặp ở đây. Mới vài ngày mà trông nó đã mũm mĩm lên rồi.

Cô không kìm được mà bật cười, ngồi xuống xoa đầu nó, mới phát hiện phía sau còn có một chiếc ổ mèo rất to.

Chiếc ổ đó hoàn toàn không hợp với chú mèo nhỏ này, to gấp mấy lần, không ngờ chủ cửa hàng nhỏ lại đối xử tốt với nó đến vậy.

Các bạn nữ từ trong cửa hàng bước ra, cũng nhìn thấy con mèo, vui vẻ reo lên: 

“Chủ quán, chú còn nuôi mèo nữa à?”

Ông chủ cửa hàng ló đầu ra nhìn chú mèo nhỏ đang nằm ngoan, đáp: 

“Một cậu đẹp trai mang đến đấy. Ở đây nhiều chuột, đang thiếu một con mèo.”

Chủ quán nhớ lại Lý Thiệp, vào giờ học mà ôm mèo đến, lại là học sinh mới, gan còn lớn hơn cả học sinh lớp trên. Hoàn toàn không sợ bị giáo viên bắt vì trốn học. Bảo anh là học sinh hư cũng không đúng, anh chỉ ôm mèo đến, như thể chỉ vì muốn tìm chỗ cho mèo ở. Rút hết tiền trong người ra, dáng vẻ lười nhác mà lên tiếng thương lượng: 

“Chú ơi, muốn nuôi mèo không? Nuôi lớn nó giúp bắt chuột cho chú.”

Ông chủ thấy mèo vừa đáng yêu lại hữu ích nên nhận nuôi: 

“Hình như là học sinh lớp 10 thì phải, cái ổ mèo này cũng là cậu ta trèo tường ra ngoài mua về, trèo qua ngay chỗ sau trường đấy.” Ông chỉ về cánh cổng sắt to phía sau trường: 

“Tôi còn chưa kịp phản ứng thì cậu ta đã leo ra ngoài mua rồi, đúng là người trẻ có sức, hành động quyết liệt.”

“Lớp 10 á? Bọn cháu cũng là lớp 10 mà.” Mấy nữ sinh tò mò hỏi: 

“Là ai vậy ạ?”

Ông chủ tất nhiên không nhớ tên, chỉ nhớ người: 

“Trông rất đẹp trai, chắc mấy em nữ sinh biết rõ.”

Quả thật có người biết, nhưng chỉ có Cố Ngữ Chân biết.

Khó trách hôm đó anh đột nhiên biến mất, thì ra là đi tìm chỗ ăn ở dài hạn cho con mèo con. Loại mèo con không có mèo mẹ dẫn dắt như thế, quả thực rất khó sống sót.

Cô vẫn còn nhớ hôm đó, giáo viên nói anh sau này sẽ trở thành lưu manh du côn, cô hôm đó đã không đồng tình, giờ càng không đồng tình nữa, vì anh sống giống như mặt trời.

Mặt trời đâu quan tâm người khác nghĩ gì, anh luôn rực rỡ, mãnh liệt, sống tùy hứng theo cách của mình.

Giờ nghỉ trưa, Cố Ngữ Chân cùng một bạn nữ đến thư viện mượn sách, nhưng bất giác lại nghĩ đến Lý Thiệp, anh bị gọi phụ huynh hôm thứ hai, mấy ngày nay đều không đến lớp.

Cô đã lâu không gặp anh rồi.

Hôm đó Lý Thiệp chú ý đến sợi dây buộc tóc, sau đó cũng không nhớ lại chuyện này nữa, vốn dĩ với mấy chuyện như vậy anh không quá để tâm, về nhà lại bị mấy ông chú dạy dỗ một trận, mọi thứ cũng sớm bị ném ra khỏi đầu.

Anh cùng bạn nam đi nhận lại quyển sách bị mất, đứng trước hàng kệ sách thấy hơi chán, ngẩng đầu vô thức nhìn qua thì bắt gặp bóng lưng của một nữ sinh ở bên kia giá sách.

Mặc đồng phục chỉnh tề, tóc đuôi ngựa được buộc bằng sợi dây màu lam nhạt chính là sợi dây mà anh từng nhặt được.

Tóc đuôi ngựa được buộc gọn gàng, chỉ có vài sợi tóc con lòa xòa trước trán, làm lộ ra chiếc cổ trắng nõn và mảnh mai.

Anh cảm thấy bóng lưng này có chút quen thuộc, lông mi hơi động, như thể có gì đó khẽ lướt qua tim anh, khiến nó đập lệch đi một nhịp. Anh định bước tới thì có người gọi:

“Bạn học, cho mình đi qua chút được không?”

Lý Thiệp lùi lại một cách thờ ơ: 

“Đi đi.”

Cố Ngữ Chân đang ngồi xổm tìm sách, vừa lấy được thì nghe thấy giọng nói của anh, hơi ngẩng đầu lên, qua kệ sách liền thấy gương mặt của anh, dường như đang nói chuyện với một nữ sinh khác.

Tim cô đập nhanh hơn một nhịp, vội cầm sách đi sang dãy kệ khác, đợi đến khi bình tĩnh lại mới cảm thấy hành động của cô hơi kỳ lạ.

Cô nhìn theo bóng anh đi xa mới thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn cuốn sách trong tay ngẩn người.

Ở mép trắng của trang sách, không biết là nữ sinh nào đã viết lên đó một dòng chữ: “Trần Tử Dương, tớ thích cậu.”

Tâm sự thiếu nữ, tựa như bỗng có nơi để giãi bày.

Tim cô bỗng đập thình thịch, bạn học nữ đi ngang qua nhìn thấy cô cúi đầu, chú ý đến sợi dây buộc tóc màu lam nhạt trên đầu cô, liền hỏi:

“Ngữ Chân, sợi dây buộc tóc này là của cậu à?”

Cố Ngữ Chân hơi khựng lại, không hiểu sao có chút chột dạ, khẽ trả lời:

“Ừm.”

Bạn học nữ tỏ vẻ khó hiểu: 

“Vậy sao lúc trước Lý Thiệp hỏi, cậu lại không nhận?”

“Vì tớ tưởng của mình không bị rơi.” Phản ứng của Cố Ngữ Chân chưa bao giờ nhanh đến thế.

Nữ sinh đó hiển nhiên không nhận ra điều gì, nghe vậy liền gật đầu. Dù sao kiểu dây buộc tóc này cũng đơn giản, đúng là dễ bị nhận nhầm.

Cố Ngữ Chân thấy bạn học còn nhớ đến việc đó, bất giác mất hết dũng khí để tiếp tục buộc chiếc dây đó. Cô cảm thấy không tự nhiên, như thể đeo nó sẽ lộ hết tâm tư trong lòng ra ngoài.

Cô sợ người khác biết, lại càng sợ anh biết. Nhân lúc bạn học đi sang chỗ khác, cô nhanh chóng tháo dây buộc tóc ra, nhét vào túi áo, rồi thay bằng một sợi dây thun đen bình thường.

Cô nữ sinh vừa rồi đi mượn sách lén lút liếc nhìn Lý Thiệp, mặt hơi đỏ lên, rồi bước qua trước mặt anh.

Lý Thiệp đợi cô ấy đi qua, lại ngẩng đầu nhìn sang thì không thấy bóng dáng cô gái nào nữa.

Anh khựng lại một chút, liếc nhìn xung quanh cũng không thấy.

“A Thiệp, đi thôi.”

Lý Thiệp không rõ cảm giác trong lòng là gì, tùy tiện “ừ” một tiếng, không nghĩ nhiều mà quay người đi về phía cửa. Vừa đến cửa thì bạn học bên cạnh hỏi:

“Cậu đang tìm ai à?”

Bước chân của Lý Thiệp hơi khựng lại, quay đầu nhìn vừa đúng lúc thấy một nữ sinh từ phía kệ sách đi ra.

Cố Ngữ Chân ôm sách bước ra, chạm phải ánh mắt của anh, bước chân khẽ loạng choạng một chút, cô vội vàng rẽ sang quầy mượn sách.

Lý Thiệp nhìn cô đi ra, ánh mắt dừng lại trên đuôi tóc buộc sau đầu là sợi dây thun màu đen.

Không phải là chiếc dây buộc tóc màu xanh nhạt mà anh đã thấy.

Anh không nghĩ gì nhiều, tiện tay cầm lấy quả bóng rổ đặt bên cửa rồi đi ra ngoài:

“Đi thôi.”

Giờ nghỉ trưa kết thúc, sân thể dục dần trở nên náo nhiệt.

Cố Ngữ Chân ôm sách đi ngang qua sân bóng rổ, ánh mắt lướt qua thân ảnh anh đang chơi bóng.

Ve trên cây bất chợt kêu vang, từng tiếng kéo dài không dứt tâm sự thiếu nữ, chỉ vừa mới bắt đầu.

Bình Luận (0)
Comment