Khi Anh Quay Đầu Vì Em

Chương 122

Suốt một năm trời, anh luôn tức giận vì cô đã không giữ lời.

Anh càng lúc càng cảm thấy đã bị lừa, cô nói thích anh, thì anh liền tin.

Anh nghĩ rằng anh chỉ là đã quen với sự tồn tại của cô nên mới canh cánh trong lòng như thế, chỉ cần thời gian trôi qua lâu hơn chút, thì cũng sẽ qua thôi.

Dù sao thì ai thiếu ai, cũng không thể đến mức không sống nổi.

Anh tuy biết rõ điều đó, nhưng cơn nghiện thuốc vẫn ngày một nặng hơn, mỗi lần nhớ đến cô chỉ có thể dựa vào thứ này để làm tê liệt bản thân.

Có lẽ anh thật sự nghiện Cố Ngữ Chân, mà cơn nghiện này chỉ có thể dùng thuốc lá để xoa dịu, chỉ có cảm giác tê liệt trong chốc lát mới giúp anh lấy lại lý trí, mới có thể đè nén được ý nghĩ muốn gọi điện hỏi cho rõ.

Anh đương nhiên có lòng tự trọng, cô không muốn, thì anh cũng không thể dây dưa không buông.

“Anh ơi, xe của anh bị người ta đụng rồi.” Nhân viên thu ngân trong cửa hàng tiện lợi kinh ngạc lên tiếng.

Lý Thiệp liếc nhìn ra ngoài, chắc chỉ là va quẹt nhẹ, anh không để tâm lắm, cũng không có kiên nhẫn xử lý, liền gửi định vị cho Vương Hạo bảo anh ta đến giải quyết.

Vừa mới gửi định vị xong, anh lại nghĩ đến cảnh anh vừa nhìn thấy, bèn ngẩng đầu nhìn sang.

Không nhìn nhầm, đúng là cô.

Cô cùng một người đàn ông khác mặc đồng phục tình nhân kiểu học sinh, nhìn là biết đang trong giai đoạn yêu đương mặn nồng, yêu đến mức muốn bù đắp cho tiếc nuối hồi cấp ba khi chưa kịp gặp nhau.

Lần đầu tiên gặp lại sau một năm xa cách, đến chính anh cũng không nhận ra, ý nghĩ đầu tiên khi nhìn thấy cô lại mang theo oán giận.

Đến khi hoàn hồn lại, anh đã đứng trước mặt cô, nhìn bộ đồng phục của cô mà hỏi ra mấy câu đến chính bản thân anh cũng thấy không nên hỏi.

Anh thậm chí còn không nhận ra rằng khi nghe cô nói người đàn ông kia chỉ là bạn diễn trong phim, thì oán khí trong lòng anh mới vơi đi một chút.

Nhưng hỏi xong rồi, anh lại cảm thấy câu hỏi đó thật thừa thãi. Đã chia tay rồi, cho dù cô có bạn trai thì sao chứ?

Chẳng lẽ cô thực sự có thể làm được như lời đã nói, là mãi mãi thích anh?

Lừa thì cũng lừa rồi, chẳng lẽ anh còn so đo với con gái?

Ban đầu anh cũng định buông bỏ rồi, nhưng khi nhìn thấy cô ở sân golf thì vẫn không nhịn được mà nổi giận.

Anh biết cô không phải người như vậy, nhưng vẫn tức giận nếu công việc khó khăn như thế, tại sao không nói với anh, còn chia tay nữa?

Mỗi lần nghĩ đến cuối cùng, anh đều nghĩ đến chuyện chia tay, mà bản thân còn chẳng nhận ra chuyện đó khiến anh canh cánh trong lòng đến mức nào.

Anh chỉ làm theo điều anh nghĩ, cũng chẳng quan tâm đến việc có vượt giới hạn hay không, đưa tay ra dạy cô đánh bóng, đến chính anh cũng không rõ là vì muốn gần cô, hay là muốn giúp cô thoát khỏi tình huống khó xử?

Nhưng cô lại biết giữ khoảng cách, có lẽ là vì đã thích người khác, đã học được cách giữ khoảng cách với anh. Sau khi anh giúp cô giải vây, cô liền muốn rời đi.

Lúc nghe cô nói muốn đi, anh thật sự không thể giữ được vẻ bình tĩnh, thậm chí còn muốn bật cười, nhưng trong lòng lại dâng lên một nỗi chua xót chẳng hiểu vì sao.

Đồ nhóc vong ơn, anh đối xử với cô tốt như vậy, mà cô lại chẳng hề lưu luyến anh chút nào.

Sau khi rời khỏi sân golf, anh thật sự đã định không tìm cô nữa, hút thuốc suốt cả đêm, cuối cùng vẫn gọi điện cho Trương Tích Uyên.

Trương Tích Uyên bắt máy với vẻ hơi ngạc nhiên: 

“A Thiệp?”

Anh im lặng một lúc, rồi nói: 

“Có chuyện muốn nhờ anh giúp.”

Trương Tích Uyên dĩ nhiên không thể không giúp: 

“Cậu hiếm khi mở miệng nhờ vả, chuyện gì thế?”

“Có một người bạn của tôi đang ở một công ty quản lý không được đàng hoàng lắm, anh giúp tôi ký cô ấy về rồi dẫn dắt một chút.”

Cái gọi là “không được đàng hoàng”, Trương Tích Uyên đương nhiên hiểu rõ ý là gì.

Anh ta cũng không thể từ chối, bởi vì Lý Thiệp tuyệt đối sẽ không để anh ta giúp không công: 

“Cậu nói ‘dẫn dắt một chút’, là ký vào công ty cho có mặt, hay là định nâng cô ấy thành sao?”

Lý Thiệp ngậm điếu thuốc, suy nghĩ một lát. Thật ra anh vốn không phải người có lý tưởng gì lớn lao, anh thấy cuộc đời chỉ có thế thôi, dù sao cũng phải trải qua sinh lão bệnh tử, tất nhiên là nên sống sao cho vui vẻ.

Trên đời có nhiều kiểu người, còn anh chính là kiểu chẳng có hứng thú leo l*n đ*nh cao, thấy những chuyện như vậy thật dư thừa.

Nhưng Cố Ngữ Chân thì không giống. Thời đi học cô đã rất nghiêm túc, chắc chắn không giống anh.

Anh ngậm điếu thuốc, lười nhác mở miệng: 

“Tất nhiên là phải nâng thành sao, không thì tôi nhờ anh làm gì?”

Trương Tích Uyên bật cười: 

“Vậy còn phải xem tố chất thế nào, tốn không ít tiền đấy.”

“Cô ấy diễn xuất rất tốt, anh có thể xem thử phim của cô ấy.”

“Xem ra cậu đã xem rồi? Với tính cách như cậu mà cũng có kiên nhẫn xem phim truyền hình à?”

Lý Thiệp không trả lời. Quả thật anh không có kiên nhẫn xem phim, nhưng của Cố Ngữ Chân… thì đúng là anh đã xem hết rồi.

Anh cũng không cố ý đi tìm, đều là trang web đề xuất cho anh, anh liền thuận theo mà xem, giống như một bí mật mà cả hai đều ngầm hiểu.

Nhưng anh lại bỏ qua một điều: những gợi ý của trang đều do thuật toán dữ liệu lớn tính toán. Nếu anh không hề hứng thú, thì sao lại được đề xuất?

Lý Thiệp cũng không nghĩ nhiều, tháo điếu thuốc ra khỏi miệng: 

“Chi phí của cô ấy để tôi lo, tài nguyên tôi cũng giúp cô ấy đàm phán, anh chỉ cần lo chuyện xây dựng các mối quan hệ trong giới cho cô ấy là được.” Lý Thiệp rõ ràng không để tâm chuyện tiền nong, vì anh vốn không thiếu tiền: 

“Chuyện tiền bạc đừng nói cho cô ấy biết, cứ coi như tôi giúp bạn.”

Trương Tích Uyên cũng không hỏi thêm, chỉ cười nhắc nhở: 

“Giúp người mà không để lại tên? Vậy công lao này là đổ lên đầu tôi hết đấy nhé, đến lúc đó cô ấy chỉ nhận tôi là ân nhân thôi đấy?”

Lý Thiệp không để tâm mấy chuyện này, anh biết Cố Ngữ Chân rất có lòng tự trọng, nếu biết anh giúp thì chắc chắn sẽ không vui.

“Cô ấy nhận ai cũng được, miễn là được chăm sóc tốt.” Anh dụi tắt điếu thuốc trong gạt tàn, nhưng không ngờ một câu này lại trở thành điềm báo anh tự tay đưa cho anh một tình địch, tất cả đều là tự chuốc lấy.

Bình Luận (0)
Comment