“Thiệp ca, cược hôm chơi golf hôm đó, bọn họ đều đã chuyển khoản rồi, em chuyển cho anh nhé?”
Lý Thiệp lấy điếu thuốc ra khỏi miệng:
“Chuyển lại đi.” Anh cầm lấy điện thoại, chuyển một khoản tiền cho Vương Trạch Hào:
“Chuyển số tiền này cho Cố Ngữ Chân.”
Vương Trạch Hào nhìn thấy tiền Lý Thiệp vừa chuyển, tò mò hỏi:
“Thiệp ca, em thấy có gì đó không ổn nha, giữa hai người có chuyện gì hả?”
Lý Thiệp tiện tay đặt điện thoại lên bàn:
“Bớt nói nhảm, bảo chuyển thì chuyển đi.”
Vương Trạch Hào dù mặt mày hóng chuyện nhưng cũng không hỏi nữa, trực tiếp chuyển 500 vạn tệ đi.
Ngay sau đó, điện thoại của Cố Ngữ Chân gọi đến.
Cậu ta vừa ngẩng đầu đã thấy Lý Thiệp vẫn chưa đi, theo thường lệ thì anh đã rời đi từ lâu rồi, vốn chẳng hứng thú ở lại đây.
Cậu ta vội vàng bước đến, đưa điện thoại qua:
“Thiệp ca, Cố Ngữ Chân tìm anh.”
Lý Thiệp cúi đầu hút thuốc, dường như chẳng bất ngờ gì, đưa tay nhận lấy điện thoại.
Anh cầm điện thoại, cũng không lên tiếng, chỉ chờ bên kia mở lời.
Vương Trạch Hào đột nhiên có cảm giác như Lý Thiệp cố ý ngồi chờ để Cố Ngữ Chân gọi đến.
Đợi đến khi Lý Thiệp cúp máy, cậu ta biết chắc là Cố Ngữ Chân thật sự sẽ tới, liền xác định suy đoán của cậu ta:
“Thiệp ca, chẳng phải anh cố ý chờ ở đây sao? Với tính cách của Cố Ngữ Chân, chắc chắn cô ấy sẽ không nhận tiền, anh không phải cố tình thả mồi nhử để cô ấy phải đến đây à?”
Vốn nghĩ sẽ bị phản bác, nhưng không ngờ Lý Thiệp lại không nói gì, chỉ cụp mắt hút thuốc, giống như ngầm thừa nhận.
Vương Trạch Hào cảm thấy đúng là sống lâu mới thấy chuyện lạ, đây là lần đầu tiên thấy Lý Thiệp tính toán kỹ lưỡng như vậy.
Trước đây hồi cấp ba, có cô bạn gái nào mà khiến anh phải vất vả đến thế?
Lý Thiệp cụp mắt hút thuốc thực ra, anh chỉ là không biết phải làm sao để nói ra rằng anh cảm thấy cô cần.
Anh bỗng nhớ đến lời nhắc nhở của Trương Tích Uyên:
“A Thiệp, muốn nâng đỡ một người nổi tiếng không phải chuyện dễ, giai đoạn đầu chẳng khác nào cái hố không đáy, sau này rất có thể sẽ chẳng thu được gì. Nếu chỉ là bạn bè, cậu không cần làm đến mức này. Hơn nữa, người ký hợp đồng là với chỗ tôi, cho dù có nổi tiếng thì sau này cậu cũng sẽ không được lợi ích gì cả.”
Người làm kinh doanh thì luôn hướng tới lợi nhuận, đã từng lăn lộn trên thương trường, câu này làm sao anh không hiểu rõ ý nghĩa của nó?
Nhưng thật ra anh không quan tâm những điều đó, anh chẳng bận tâm điều gì, nhất là chút lợi ích nhỏ nhặt ấy.
Anh cũng không nói rõ được vì sao anh lại giúp đỡ cô đến mức này. Dựa theo cách cô lừa dối anh, lẽ ra anh nên giận, nên làm ngơ, vậy mà suốt cả đêm ngồi đó, cuối cùng lại đưa ra quyết định hoàn toàn trái ngược.
Anh nghĩ giúp bạn bè cũng chẳng sao, chỉ là chuyện nhỏ nhặt, nhưng loại “chuyện nhỏ” như thế này, vốn không phải là chuyện mà bạn bè có thể làm được.
Ai lại ném cả đống tiền vào bạn bè, để họ đi theo con đường họ muốn?
Trương Tích Uyên nhìn rõ hơn anh, nếu đã giúp đỡ đến mức đó, thì số tiền kiếm được sau này cũng coi như đổ hết vào cô rồi. Thứ anh muốn không phải là lợi nhuận, mà là người.
Cuối cùng, anh ta cũng chẳng nói gì thêm, chỉ gật đầu đồng ý:
“Không vấn đề, tôi ký với cô ấy.”
Lý Thiệp từ đầu đến cuối đều không rõ ràng, anh từ nhỏ đã sống tùy hứng, cũng chưa bao giờ đi phân tích sâu lý do tại sao lại làm như vậy. Anh muốn thì làm, trước giờ đều là như thế.
Gặp cô ở sân golf, rồi lại gặp trong thang máy, cô khi ấy trông còn lo lắng hơn cả lần trước.
Anh biết cô không phải là người hay biểu hiện cảm xúc ra ngoài, nhưng sau từng ấy thời gian bên nhau, anh vẫn có thể nhận ra được tâm trạng của cô.
Lẽ ra với tính cách của anh thì nên coi như không thấy, vậy mà chân vừa bước ra khỏi thang máy, anh lại mở miệng nói sẽ đưa cô về.
Đợi đến khi cô ngồi vào xe, anh theo bản năng định hỏi cô có đang quen ai không và thật sự đã hỏi rồi.
Nhưng khi câu hỏi thốt ra, anh mới nhận ra: hoàn toàn không cần thiết. Có lẽ anh vẫn chưa buông bỏ được chuyện cô đã lừa anh, đã từng nói thích anh, mà tình cảm đó chỉ kéo dài chưa đầy một năm rồi từ yêu chuyển sang không còn cảm xúc gì nữa.
Sau sự việc xảy ra khi còn trong quân đội, anh trở nên vô cảm với mọi chuyện. Không có điều gì khiến anh vui, cũng chẳng có gì khiến anh buồn, lại càng không có gì khiến anh thấy hứng thú. Anh ngày càng không muốn tiếp xúc với người khác, chỉ ép mình sống trong trạng thái tê liệt, đi làm một số việc cho qua ngày.
Cũng từ sau đó anh mới bắt đầu kinh doanh vì chỉ khi bận rộn, anh mới không liên tục nhớ đến ngày hôm ấy, nơi tăm tối dưới phiến đá và những mặt tối tàn nhẫn của nhân tính.
Nếu không có Cố Ngữ Chân, có lẽ cả đời anh sẽ sống như thế, và mãi mãi cảm thấy cuộc sống này thật vô nghĩa.
Có lẽ chính vì vậy mà anh không thể buông bỏ được. Cô nói đã thích anh tám năm chân thành và nghiêm túc như thế, vậy mà cuối cùng vẫn kết thúc theo cách đó.
Đến cả một người luôn vô cảm như anh, cũng bắt đầu “canh cánh trong lòng”.
Lần gặp lại sau đó, cô đang đi xem mắt, đối diện là một phó giáo sư nghề nghiệp như thế đúng là rất tốt, vừa nhìn đã biết là kiểu người ổn định, thích hợp để sống cả đời bên nhau.
Đột nhiên anh cảm thấy có lẽ việc Cố Ngữ Chân chia tay với anh là một lựa chọn đúng đắn, bởi vì từ đầu, anh vốn không phải kiểu người phù hợp với một cô gái ngoan ngoãn, trưởng thành trong môi trường yên ổn như cô.
Anh đột nhiên không còn tức giận nữa, có lẽ là ngay từ khoảnh khắc nhìn thấy cô lần đầu tiên đã hết giận rồi.
Người như anh, thật sự không phù hợp với cô.
Nhưng cái người đang xem mắt với cô, anh lại không vừa mắt chút nào vì loại người như thế làm sao có thể dựa vào được? Cô lại hay khóc như vậy, gặp phải kiểu người yếu đuối thế này, sau này có chuyện gì thì biết trông cậy vào ai?
Anh cảm thấy Cố Ngữ Chân không biết chọn bạn đời, thậm chí gia đình cô cũng không biết chọn. Anh vô thức bắt đầu giúp cô sàng lọc đối tượng.
Anh thật sự sợ cô bị người ta lừa, cũng thật sự định giúp cô tìm một người phù hợp.
Ngay cả bản thân anh cũng không nhận ra, rõ ràng là người vốn không thích lo chuyện bao đồng, vậy mà cả công việc lẫn hôn nhân của cô, anh đều tự tay lo liệu hết.
Anh thật sự đã bỏ công sức đi tìm. Người xung quanh đều nhìn qua rồi mà không chọn được ai, anh chọn tới chọn lui, cuối cùng mới tìm được một người khá ổn chính là Trương Tích Uyên: tính cách trầm ổn, gia thế tốt, có năng lực bảo vệ cô, hơn nữa sau này còn có thể ký hợp đồng với công ty anh ta, sự nghiệp phát triển càng thuận lợi.
Còn bản thân anh thì thế nào cũng được, cũng không chừa đường lui. Cố Ngữ Chân không muốn ở bên anh thì ít nhất cũng phải sống thật tốt.
Thế nhưng khi cô tìm đến anh, anh lại có tư tâm. Ngày sinh nhật anh là ngày khó chịu nhất trong năm, luôn khiến anh nhớ lại sự tuyệt vọng của ngày hôm đó.
Anh cũng là con người, đâu thể không có chút cảm xúc nào. Việc Cố Ngữ Chân đến thăm anh thật sự khiến anh vui mừng. Nhưng khi cô mở miệng bảo anh nhận điện thoại của Trương Tử Thư, anh mới nhận ra có lẽ cô chỉ là thấy tội nghiệp anh mà thôi.
Ngay lập tức anh nổi giận. Ngay ngày hôm đó anh đã nghĩ sẽ không để ý tới cô nữa, nhưng không hiểu vì sao, Cố Ngữ Chân mỗi lần đều có thể phá vỡ giới hạn của anh.
Thật ra anh là người có nguyên tắc trong chuyện tình cảm, một khi chia tay là sẽ không quay đầu. Nhưng chỉ cần cô đến gần, anh liền không đẩy cô ra được.
Như thể bị nghiện vậy.
Khi cô ngoan ngoãn đến gần hôn anh, anh lập tức hối hận, hối hận vì đã chọn đối tượng cho cô.
Vì một khi cô đã chịu đến gần anh, thì cô phải là của anh.