Dì Triệu quay về nhìn thấy hộp nhẫn trong thùng rác thì giật mình, trước đó không biết hai người xảy ra chuyện gì, vừa về là Cố Ngữ Chân lập tức thu dọn hành lý bỏ đi, lần này đi còn vứt luôn cả nhẫn, xem ra thật sự là chia tay rồi.
Dì Triệu có hơi do dự, nhưng vẫn nhặt hộp nhẫn lên, đi vào thì thấy Lý Thiệp đang ngồi trong phòng khách hút thuốc, gạt tàn trên bàn đầy đầu mẩu thuốc, rõ ràng là đã ngồi rất lâu.
Dì Triệu thở dài, cầm hộp nhẫn hỏi:
“A Thiệp, cái hộp nhẫn này…”
“Vứt đi.”
Dì Triệu còn chưa nói xong, Lý Thiệp đã lên tiếng, hiển nhiên là sớm biết chiếc nhẫn đã bị ném đi rồi.
Dì Triệu thấy anh không có biểu cảm gì, đành phải bỏ lại hộp nhẫn vào thùng rác, người giúp việc nhanh chóng đem túi rác đi.
Thế nhưng sau khi dì Triệu ném lại hộp nhẫn vào thùng, Lý Thiệp vẫn không có chút biểu cảm nào.
Dì Triệu cũng không tiện nói thêm gì, càng không tiện hỏi chuyện gì đã xảy ra giữa anh và Cố Ngữ Chân.
Lý Thiệp một mình ngồi trầm mặc rất lâu, đến khi trời dần tối, anh bỗng đứng dậy đi ra ngoài, vừa mở miệng đã hỏi: “Rác vứt ở đâu rồi?”
Người giúp việc hơi hoảng sợ, vì rác đã sớm được đưa ra thùng rác tập trung bên ngoài, bên trong nếu có gì thì căn bản không thể tìm lại được nữa:
“Ở… ở bên ngoài, không biết có bị xe rác lấy đi chưa…”
Lý Thiệp nghe xong liền vội vàng đi ra ngoài, đến thùng rác thì đã thấy có rất nhiều túi rác ở đó.
Anh ngậm điếu thuốc, lục từng túi rác một.
Người bình thường cũng khó mà chịu được cảnh đó, dì Triệu không nhịn được nói:
“A Thiệp, bỏ đi, đã ném rồi thì thôi, tìm không thấy đâu, nếu cần thì mua cái khác là được mà.”
Thế nhưng Lý Thiệp như thể không nghe thấy, vẫn tiếp tục tìm.
Sự im lặng không lời khiến không khí trở nên nặng nề khó tả.
Trời dần tối, rồi bắt đầu lác đác mưa rơi, trong thời tiết thế này, mưa nào cũng lạnh thấu xương.
Anh lục đến túi rác cuối cùng mới tìm thấy hộp nhẫn màu xanh nhung, hơi bẩn một chút.
Lý Thiệp mở ra xem, bên trong là một cặp nhẫn nằm yên sạch sẽ.
“Ôi chà, thật sự tìm được rồi đấy!” Dì Triệu cũng mừng rỡ, ban đầu còn tưởng anh tìm được nhẫn sẽ vui mừng, ai ngờ anh chỉ cúi đầu nhìn chiếc nhẫn, đứng im không nhúc nhích.
Bất chợt, dì Triệu thoáng thấy có một giọt nước rơi xuống hộp nhẫn một giọt, rồi hai giọt. Bà khựng lại, đến lúc kịp phản ứng thì mới phát hiện ra… là anh đang khóc.
Dì Triệu thật sự không ngờ anh lại khóc. Đứa trẻ này từ nhỏ đến lớn luôn cứng cỏi, kể cả gặp chuyện lớn như chuyện trong quân đội cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt. Vậy mà giờ đây Cố Ngữ Chân vứt nhẫn đi, rõ ràng là khiến anh đau lòng đến tận xương tủy.
Haizz, đúng là khắc tinh của nhau.
Lý Thiệp nhìn hộp nhẫn, lần đầu tiên cảm thấy ấm ức và đau đớn. Anh vẫn luôn nghĩ lần này sẽ không chia xa nữa, vì đến cả nhẫn họ cũng đã mua rồi.
Anh cũng chưa từng hỏi lý do chia tay lần đầu tiên là gì, dù năm đó anh đã rất muốn biết, có biết bao đêm không ngủ, chỉ có thể nhờ thuốc lá qua ngày.
Nhưng anh không ngờ chỉ mới không bao lâu sau lại đến lần chia tay thứ hai, mà lần này còn không cho anh kịp trở tay.
Từ sau khi trở về từ Paris, họ chẳng có bao nhiêu thời gian ở bên nhau. Cô phải đóng phim, mà thứ cô cần không chỉ là tiền, mà còn là các mối quan hệ.
Hầu như không có giây phút nào được nghỉ ngơi, bên này vừa đặt ly rượu xuống, bên kia đã phải nâng ly khác lên. Thực ra anh chưa bao giờ thích những buổi tiệc tùng kiểu đó, nhưng anh đã tốn rất nhiều thời gian để xã giao với người trong giới, giành được không ít tài nguyên. Mặc dù anh chưa từng kiên nhẫn đến mức này trong các cuộc đàm phán kinh doanh trước đây, nhưng vì Cố Ngữ Chân, anh đều cắn răng chịu đựng.
Việc quay cuồng không ngừng nghỉ ấy đã kéo giãn khoảng cách giữa họ một cách kỳ lạ. Thật ra ngay khoảnh khắc cô nói “chia tay trong hòa bình”, anh đã bắt đầu hối hận. Trước nay anh yêu đương luôn là kiểu chia tay trong êm đẹp, nhưng với cô, anh không muốn “êm đẹp” gì cả.
Vì anh căn bản không muốn chia tay.
Anh chưa từng biết sau cãi nhau phải dỗ con gái thế nào, bởi vì trước giờ yêu là yêu, chia là chia, chưa bao giờ quay đầu lại.
Nhưng lần này, anh không biết phải làm sao nữa. Rõ ràng là anh muốn níu kéo, nhưng nghĩ đến việc cô lại dễ dàng nói chia tay lần thứ hai, anh không phân biệt được cảm xúc của anh là tức giận hay đau lòng.
Bảo cô vứt nhẫn đi, nhưng rồi lại không kìm được mà đi tìm lại.
Lần này anh thật sự không muốn cứng đầu, cũng không cần tự tôn hay kiêu ngạo gì cả. Anh đã chịu khổ một năm rồi, nếu lại như vậy nữa, chẳng phải lại thêm mấy năm nữa sao?
Lần gặp lại, là lúc cô cầm chai rượu vang đập vào Chu Ngôn Nghiễn.
Thực ra anh đã không còn nhớ rõ Chu Ngôn Nghiễn đã nói những gì, nhưng anh vẫn nhớ rất rõ dáng vẻ cô cầm chai rượu lên.
Những mảnh vụn thủy tinh xen lẫn rượu vang đỏ cắt qua mặt anh, để lại không ít vết máu và rượu loang lổ.
Vậy mà anh lại chẳng cảm thấy gì, trong mắt anh chỉ còn lại hình bóng của cô.
Anh chưa từng gặp ai như cô, một người tin tưởng anh vô điều kiện, vì anh mà hủy cả tiền đồ của mình.
Chuyện đó nghiêm trọng đến mức, dù chỉ là người bình thường cũng khó mà chịu đựng nổi, huống hồ là cô là một người có biết bao ánh mắt đang dõi theo.
Hôm đó, anh đứng ở cửa bệnh viện rất lâu, mãi đến khi trời gần sáng, mới bấm gọi cuộc điện thoại ấy.
“Lý Thiệp, anh không cần phải cảm thấy gánh nặng gì cả, tôi thật ra chỉ là đang cho tuổi trẻ của mình một lời giải thích.”
Anh không biết vì sao, nhưng không nói nên lời. Nhìn những người qua đường trước mặt, sự im lặng kéo dài khiến thời gian như ngưng đọng.
“Lý Thiệp, tôi đã quen biết anh mười năm rồi, anh luôn là một người chính trực và lương thiện. Đừng vì những kẻ kỳ quái mà nghi ngờ thế giới này. Chuyện xảy ra hôm đó là lỗi của bọn họ, chưa bao giờ là lỗi của anh.”
Cô như đã hoàn toàn buông bỏ:
“Lý Thiệp, chúc anh hạnh phúc.”
Hạnh phúc.
Lý Thiệp buông điện thoại xuống, thậm chí không nói nổi một chữ, rõ ràng là anh có thể đường hoàng chúc cô hạnh phúc.
Thế nhưng lần này, anh lại không sao mở miệng được.
Anh không thể buông bỏ rõ ràng cô đã từng ở bên anh, sao lại đột ngột trở thành người của người khác?
Lần cuối cùng Trương Tử Thư tìm anh, đã là lúc giữa anh và Trương Tích Uyên căng thẳng đến mức không thể cứu vãn.
Chuyện anh “giành bạn gái” của Trương Tích Uyên sớm đã lan khắp nơi, xấu mặt đến mức không thể xấu hơn.
“Lý Thiệp, anh đối với cô ấy chỉ là nhất thời cảm kích thôi. Anh đừng vì cô ấy đánh Chu Ngôn Nghiễn trong bữa tiệc mà lầm tưởng là thích. Đó chỉ là xúc động, không phải là yêu.”
Nghe vậy, Lý Thiệp không đáp lời, chỉ cúi đầu hút thuốc, chẳng rõ có nghe thấy hay không.
Trương Tử Thư không tránh được cảm giác khó chịu, nhìn anh rồi nghiêm túc nói:
“Dù sao thì cô ấy cũng là bạn gái của chú nhỏ của em, anh làm rùm beng thế này thật sự không hay. Em thấy ầm ĩ đến vậy rồi, cô ấy chắc gì còn muốn ở bên anh?”
Lý Thiệp kẹp điếu thuốc, không trả lời. Làn khói mờ nhạt bay lên, làm mờ đi đường nét lông mày anh, rồi anh đột ngột lên tiếng:
“Không phải là xúc động.”
Câu trả lời ấy là cho câu hỏi trước đó, còn câu sau anh không phủ nhận. Cô hiện giờ thật sự không muốn ở bên anh nữa.
Trương Tử Thư bỗng nghẹn lời, cô ta biết mình đã thua, nhưng không ngờ lại thua triệt để đến vậy.
Anh không còn cợt nhả như trước, chẳng màng sĩ diện hay tự tôn, chỉ muốn giữ cô bên anh, thứ tình cảm ấy khác hoàn toàn với khi ở bên cô ta.
Bảo sao lúc chia tay anh và cô ta vẫn có thể làm bạn, còn với Cố Ngữ Chân thì dù thế nào anh cũng không muốn làm bạn.
Lý Thiệp biết rất rõ đó không phải là xúc động.Trước khi mọi chuyện xảy ra, mỗi ngày anh đã luôn nghĩ về cô, nghĩ đến mất ngủ, chỉ có thể dựa vào thuốc lá để vượt qua.
Đáng tiếc là khi anh nhận ra mình thích cô thì đã quá muộn.
Anh ngày càng không cam lòng, ngày càng không thể chấp nhận việc bên cô là Trương Tích Uyên, và cũng ngày càng ghen tị.
Lần đầu tiên trong đời anh nếm trải cảm giác ghen tuông chỉ cần cô và Trương Tích Uyên xuất hiện cùng nhau, nỗi ghen tỵ đắng chát trong lòng lại dâng lên, hoàn toàn không thể dập tắt.
Buông tay ư? Anh căn bản không làm được. Lần trước đã phải chịu đựng suốt một năm, lần này càng không thể buông.
Chỉ tiếc là có lẽ vì trước kia quá tệ bạc, giờ mọi thứ đều là báo ứng. Đến dỗ dành một người anh cũng không biết, ngược lại còn càng lúc càng đẩy cô ra xa.
Cuối cùng, chỉ có thể dùng tiền để ép cô ở lại bên anh.
Anh luôn tự hỏi liệu cô còn thích anh không, luôn buột miệng nói những lời quá đáng để thăm dò, luôn không nỡ để cô khóc chỉ cần cô khóc, tim anh liền đau nhói. Nhưng càng về sau, anh lại càng không thể kiểm soát nổi bản thân.
Lúc ấy anh mới hiểu ra, thì ra khi yêu một người, căn bản là không thể lý trí, cũng không thể giả vờ như không sao.
Anh không thể để cô cho người khác, càng không thể nhìn cô kết hôn với người khác.
Cho dù biết làm vậy là sai, anh cũng không thể dừng lại.
Anh mang tội trong tình yêu này, không thể tha thứ nhưng tuyệt đối không hối hận.