Khi Anh Quay Đầu Vì Em

Chương 13

Câu nói đó khiến như thể cô cố tình quyến rũ anh vậy.

Cố Ngữ Chân thấy có phần oan ức, da cô vốn đã trắng, bị đánh một cái tuy không đau nhưng để lại vết hằn đỏ mờ mờ, nhìn rất mập mờ.

Lý Thiệp liếc mắt nhìn vết đỏ trên chân cô, quét ánh mắt qua cô một cách thờ ơ, nhưng động tác kéo chân cô lại thì có phần thô bạo.

Anh thật sự hơi quá đáng, bôi thuốc mà cũng không cho trốn chút nào.

Cố Ngữ Chân mặt đỏ bừng, cảm giác nơi chân bị chạm qua vẫn còn nóng hổi, cảm giác tồn tại rõ ràng.

Cô khẽ kéo chăn xuống một chút.

Điện thoại để đầu giường vang lên, cô nhìn ra ngoài trời vẫn đang mưa, rồi bắt máy.

Mẹ của cô ở đầu dây bên kia rất lo lắng: 

“Chân Chân, Dân Dân về nói là hai đứa bị mắc kẹt ở nơi khác, các con không sao chứ?”

“Mẹ, con không sao, chỉ bị trật chân thôi, tạm thời tụi con tìm được chỗ trú rồi, đợi mưa ngớt sẽ về.”

Mẹ của cô nghe giọng nói vẫn ổn, mới yên tâm lại: 

“Chân bị sao rồi?”

“Lúc đi bộ không cẩn thận bị trẹo chân, con đã bôi rượu thuốc rồi, đỡ hơn nhiều rồi ạ.”

Mẹ cô lập tức yên tâm: 

“Vậy tụi con phải tự chú ý an toàn, về sớm một chút, đừng ở ngoài lâu quá, con là con gái, ở cùng con trai một mình cũng không hay cho lắm…” Bà dường như nghĩ đến điều gì đó, liền hỏi: 

“Hai đứa ở đâu, là ở riêng đúng không?”

Bà vừa mở miệng đã lải nhải không ngừng, giọng lại không nhỏ chút nào.

Nghe đến đó, Lý Thiệp ngẩng đầu nhìn sang, ánh mắt có chút ý cười mờ ám.

Cố Ngữ Chân tim đập loạn nhịp, như thể làm chuyện xấu bị bắt gặp, lí nhí đáp: 

“Bọn con ở riêng mà…”

Lý Thiệp nghe vậy hơi nhướng mày, cười cợt nhả một tiếng, đưa tay đậy nắp chai rượu thuốc lại.

Mẹ cô sau khi cúp máy vẫn có chút không yên tâm: 

“Cơn mưa này đúng là tới không đúng lúc, sớm biết vậy thì để tôi đi một chuyến. Chân Chân là con gái, ở cùng người khác một đêm, để người ngoài biết thì không hay.”

Mẹ cô lo lắng không thôi, nhưng bố cô lại không quá để tâm: 

“Chân Chân biết chừng mực, đừng lo quá.”

Lời thì nói vậy, nhưng người như anh ở bên cạnh quá nổi bật, vừa nhìn là biết được cưng chiều từ nhỏ, trông không giống kiểu người khuôn phép, lại còn là khách của ông Lưu, chắc chắn cũng không phải người xuất thân bình thường.

Nhìn kiểu đó là dễ khiến con gái để tâm rồi, nếu bị gạt đi thì chỉ có thiệt thân.

Mẹ cô vẫn lo lắng, nhưng dù gì cũng chỉ là một đêm, chắc cũng không đến mức gì quá đáng.

Cố Ngữ Chân đặt điện thoại xuống, bỗng cảm thấy hơi ngượng ngập, tiếng mưa bên ngoài dần nhỏ lại, trong phòng càng trở nên yên tĩnh.

Cả hai không ai nói gì, bầu không khí bỗng dưng trở nên mập mờ lạ kỳ.

Lý Thiệp đặt chai thuốc lên tủ đầu giường, đứng dậy lấy khăn lau tóc.

Cố Ngữ Chân khẽ chớp mắt, nhìn quanh căn phòng chỉ có một chiếc giường.

Cô vội vàng co chân vào trong chăn, nhất thời không biết nên làm gì.

Lý Thiệp vừa lau tóc vừa nhìn cô: “Ngủ đi.”

Cố Ngữ Chân đối diện với ánh mắt anh, tim như thắt lại: “Vậy còn anh thì sao?”

Lý Thiệp cũng không nói gì nhiều, đặt khăn xuống, bước tới chiếc ghế sofa đơn bên cạnh, lấy thêm một cái ghế nhỏ để trước mặt.

Sau đó, anh ngồi xuống sofa, chân gác lên ghế, đan chéo lại: 

“Ngủ đi, tôi chịu đựng một đêm là được.”

Cố Ngữ Chân nhìn anh như vậy thì có chút xót xa, ban đầu đi xuống núi đã mệt rã rời, giờ ngủ lại không được thoải mái: 

“Anh không có chăn, có lạnh không?”

Lý Thiệp nghe vậy hơi nhướng mày, thong thả mở miệng: 

“Lạnh thì lạnh thật, chẳng lẽ ngủ chung giường? Em không sợ xảy ra chuyện gì à?”

Cố Ngữ Chân nghe đến đây, tim bỗng đập mạnh, không dám nhìn vào mắt anh nữa, vội vàng nằm xuống quay lưng về phía anh.

Lý Thiệp thấy cô phản ứng nhanh như vậy, khoé môi khẽ cong lên, đưa tay ra sau, “tách” một tiếng tắt đèn.

Căn phòng lập tức chìm vào bóng tối. Mưa ngoài cửa sổ đã ngừng, mây dần tan, ánh trăng nhẹ nhàng rọi xuống, chiếu vào căn phòng.

Cố Ngữ Chân dần thích nghi với bóng tối, nhưng tim lại không sao bình tĩnh lại được.

Căn phòng yên tĩnh đến mức cô có thể nghe rõ hơi thở của anh.

Đã rất lâu rồi họ không ở chung một phòng như vậy, điều đó khiến cô bất giác nghĩ đến những hình ảnh mông lung thậm chí là tưởng tượng đến lúc ngón tay cô luồn vào mái tóc cứng cáp của anh, nghe anh khẽ th* d*c bên tai sẽ như thế nào.

Mặt Cố Ngữ Chân bỗng nhiên nóng bừng, cô nắm chặt góc chăn, cố ép mình nhắm mắt ngủ. Cũng may là cô thật sự đã rất mệt, nên chỉ nằm không bao lâu đã ngủ thiếp đi.

Đến khi tỉnh lại, vẫn là nửa đêm.

Cố Ngữ Chân liếc nhìn ánh trăng cao treo ngoài cửa sổ, quay sang nhìn sofa nhưng lại trống không.

Cô hơi bất ngờ lập tức ngồi dậy nhìn quanh phòng không thấy bóng dáng Lý Thiệp đâu cả.

Trong lòng chợt dâng lên một nỗi lo sợ, cô mơ hồ nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện của anh.

Cố Ngữ Chân vội vã quấn chăn xuống giường, mang dép, mở cửa bước ra ngoài.

Lý Thiệp đang đứng dưới lầu gọi điện thoại.

Nửa đêm gió lạnh, vậy mà anh chỉ mặc một chiếc áo thun mỏng, đứng lặng dưới ánh trăng.

Anh ngậm điếu thuốc, không lên tiếng, hình như người ở đầu dây bên kia cũng không nói gì. Thời gian im lặng quá lâu khiến anh không phát hiện ra cô đã bước ra.

Sự im lặng căng thẳng như vậy, khiến cô dễ dàng đoán được người bên kia chính là cô gái mà anh đã từng chờ đợi rất lâu.

Có lẽ vì bên kia vẫn không nói gì, Lý Thiệp lên tiếng:

“Cô muốn gọi cho ai thì gọi, không cần phải gọi cho tôi.”

Bên kia hình như mới bắt đầu nói gì đó.

Lý Thiệp dường như không muốn nghe tiếp:

“Cô không về thì có liên quan gì đến tôi?”

Nói xong, anh dứt khoát cúp máy rõ ràng mang theo oán giận.

Trong lòng Cố Ngữ Chân bất chợt thắt lại.

Lúc này cô hoàn toàn chắc chắn người ở đầu dây bên kia là Trương Tử Thư, không thể là ai khác.

Ngoài cô ta, còn ai có thể khiến anh giận như vậy?

Anh rất ít khi so đo với con gái, luôn nhường nhịn họ.

Hồi cấp ba, diễn đàn trường từng có một bài đăng bình chọn “Nam thần muốn hẹn hò nhất”.

Anh luôn dẫn đầu, giữ vị trí số một suốt ba năm. Khi đó, không có cô gái nào là không muốn hẹn hò với một người như anh vừa đẹp trai, biết cách yêu thương, chưa từng nổi giận với con gái, rõ ràng là kiểu người cực kỳ chiều người yêu.

Anh yêu đương luôn trong hòa khí, chia tay cũng êm đẹp, chưa từng làm ầm lên.

Phần lớn là do tính cách của anh cái gì cũng không để tâm, không có điểm nào để tức giận.

Mà bây giờ, anh lại có oán giận… Có lẽ là vì thật sự đã từng rất thích người đó?

Xung quanh vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng côn trùng xào xạc trong bụi cỏ ngoài sân.

Cố Ngữ Chân bỗng thấy nặng nề trong lòng. Cô cúi đầu, tập tễnh quay lại phòng, nhẹ nhàng đóng cửa không làm anh phát hiện.

Cô lại nằm xuống giường.

Chỉ một lúc sau, cửa bị đẩy ra Lý Thiệp quay trở lại.

Cố Ngữ Chân cầm lấy điện thoại, Lý Thiệp thấy đèn phòng còn sáng, có chút bất ngờ:

“Tỉnh rồi à?”

Cố Ngữ Chân chui đầu vào chăn, giọng có phần nghèn nghẹn:

“Ừm… không quen chỗ.”

Lý Thiệp không nói thêm gì, đi đến ngồi xuống chiếc ghế đơn bên cạnh.

Cố Ngữ Chân cũng không nhìn anh nữa, vùi đầu trong chăn nghịch điện thoại, lướt qua vài dòng thì phát hiện nhóm lớp cấp ba có rất nhiều tin nhắn mới.

Không có gì làm, cô tò mò bấm vào xem, không ngờ lại là Chu Ngạn đăng một đoạn rất dài:

“Lý Thiệp, nếu cậu còn chút trách nhiệm nào thì hãy đến trước mộ người đồng đội đã chết vì cậu mà thắp nén nhang, rồi thành thật quỳ xuống xin lỗi và nhận tội với anh họ tôi, người giờ đang ngồi xe lăn vì cậu. Cậu lớn rồi, có thể đừng trốn tránh nữa không? Cậu tưởng chỉ cần im lặng là mọi chuyện biến mất chắc?”

Trong nhóm chẳng ai dám nói gì, nhưng Chu Ngạn cứ liên tục sao chép lại tin nhắn đó để @Lý Thiệp, rõ ràng là nếu anh không trả lời thì hắn sẽ không dừng lại.

Cố Ngữ Chân đọc đến đó, vội vàng ngồi dậy nhìn về phía Lý Thiệp. Quả nhiên, anh đang nhìn chằm chằm vào điện thoại, không nói một lời.

Cô nhìn qua điện thoại của anh, màn hình là những dòng tin nhắn đang dồn dập trong nhóm lớp.

Lần đầu tiên… Cố Ngữ Chân thấy anh có biểu cảm như vậy.

Rõ ràng không biểu hiện gì, nhưng lại khiến người ta cảm thấy xót xa.

Anh nhìn màn hình, thấy Chu Ngạn vẫn không ngừng spam trong nhóm, không thèm quan tâm, trực tiếp tắt điện thoại, lật úp nó lên mặt bàn.

Anh ngẩng đầu nhìn cô, thấy cô đang nhìn anh, ánh mắt cũng không có biểu cảm gì đặc biệt:

“Thấy rồi?”

Cố Ngữ Chân không hỏi về chuyện đó, cô biết giờ anh chẳng muốn nhắc đến nửa chữ nào.

“Vì sao anh không giải thích? Những gì cậu ta nói rõ ràng không phải sự thật.”

Lý Thiệp nghe vậy, nhướng mày nhẹ:

“Làm sao em biết không phải là sự thật?”

Cố Ngữ Chân nhìn anh:

“Dĩ nhiên không phải sự thật.”

Nếu là thật, anh đã không liều mạng cõng cô xuống núi.

Anh hoàn toàn có thể làm như Hoàng Dân, tự mình xuống núi trước.

Nhưng anh không làm vậy, anh từ trước đến nay chưa từng là người vô trách nhiệm, bỏ mặc người khác.

Trông anh có vẻ phóng túng, nhưng thực chất lại là người rất có trách nhiệm.

Huống hồ, cho dù không có chuyện hôm nay, cô cũng tin vào nhân phẩm của anh bởi vì cô hiểu anh, như cách cô hiểu chính mình vậy.

Cố Ngữ Chân ngẩng đầu nhìn anh, vô cùng nghiêm túc nói:

“Vì anh không phải loại người mà đi trên đường cũng khiến chó muốn tát cho hai cái.”

Lý Thiệp: “……”

Lý Thiệp vốn tưởng cô nín nhịn nãy giờ là để nói điều gì sâu sắc lắm, không ngờ lại là một câu so sánh kỳ quặc như vậy.

Anh không nhịn được bật cười, vừa buồn vừa buồn cười, nhướng mày, đưa tay nhéo nhẹ má trắng mịn của cô:

“Ai đi trên đường lại bị chó tát hai cái chứ?”

“Dù sao thì anh không phải loại người như vậy.” Cố Ngữ Chân rất cố chấp đáp.

Đây là lần đầu tiên cô thấy anh cười như vậy dường như anh rất hiếm khi thật sự cười một cách vui vẻ.

Cố Ngữ Chân bỗng thấy tim mình nhói lên.

Chuyện kia chắc chắn đã ảnh hưởng đến anh rất nhiều, đến mức anh không muốn nhắc lại dù chỉ một chữ.

Bình Luận (0)
Comment