Buổi sáng sớm, ánh nắng chiếu lên tán lá, tiếng chim trong rừng núi vang lên trong trẻo dễ nghe.
Khi Cố Ngữ Chân tỉnh dậy, Lý Thiệp đã không còn trong phòng.
Cô dụi dụi mắt, đứng dậy rồi thò đầu ra cửa sổ nhìn xuống dưới lầu, quả nhiên nghe thấy giọng nói của Lý Thiệp, hình như đang trò chuyện với ông chủ nhà trọ.
Cố Ngữ Chân lấy chiếc quần đang phơi ngoài ban công vào, thay xong rồi cẩn thận mang theo túi quần áo đi xuống lầu.
Lý Thiệp chống khuỷu tay lên quầy tiếp tân nói chuyện với ông chủ, thấy cô xuống thì hơi ngẩng cằm lên, chỉ vào bữa sáng đặt trên bàn:
“Ăn đi rồi chúng ta về.”
“Được.”
Cố Ngữ Chân bước tới, trong túi nhựa là bánh bao hấp, bên cạnh còn có đồ uống, đều còn nóng hổi, chắc là vừa mới mua.
Cô cắn một miếng bánh bao, rồi nhìn về phía Lý Thiệp.
Anh nhìn chiếc xe mô tô ngoài cửa:
“Chiếc mô tô đó của ông bán bao nhiêu?”
Ông chủ nhìn chiếc xe trước cửa:
“Đó là xe tôi đi hằng ngày, không bán đâu, đường núi này xe nào cũng không đi được, chỉ có mô tô là tiện nhất.”
Lý Thiệp lấy ví từ túi quần ra, rút một xấp tiền mặt, ngậm điếu thuốc rồi tiện miệng nói:
“Bán cho tôi đi, bọn tôi đúng lúc cần đi một đoạn đường.”
Ông chủ thấy cả một xấp tiền, hơi không dám tin:
“Thật sự muốn mua à? Chiếc này tôi chạy cũng mấy năm rồi đấy.”
Cố Ngữ Chân vội bước tới ngăn tay anh lại:
“Để ông ấy cho chúng ta thuê thôi, không cần phải mua.”
Lý Thiệp không để tâm, đặt xấp tiền lên quầy:
“Mượn rồi còn phải mang trả, phiền phức lắm.”
Cố Ngữ Chân im lặng nhìn xấp tiền mặt đó, nhiều đến mức này thì cũng không cần thiết quá chứ?
Ông chủ vui vẻ nhận tiền, vội đưa chìa khóa xe mô tô cho họ:
“Hai vợ chồng trẻ về thăm người lớn à? Chiếc xe này nhẹ lắm, người già cũng đi được.”
Cố Ngữ Chân đang định mở miệng giải thích thì Lý Thiệp ngậm điếu thuốc nói cảm ơn một câu, nhận chìa khóa rồi đi thẳng ra mở xe, rõ ràng chẳng có ý định giải thích gì.
Ông chủ quay sang cô:
“Hai người mới cưới à?”
Cố Ngữ Chân vội vàng lắc đầu:
“Không phải, anh ấy là khách của nhà hàng xóm cháu.”
… Nhưng vừa nói xong lại cảm thấy lời giải thích này còn kỳ cục hơn, khách của hàng xóm mà lại ở chung phòng với cô?
Quả nhiên, cô ngẩng đầu nhìn ông chủ, thấy ông lộ vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Cố Ngữ Chân âm thầm tạo nên một tình huống hiểu lầm tai hại, cổ chân cô lại đau hơn, khó trách Lý Thiệp chẳng buồn giải thích, càng giải thích càng rối.
Ngoài sân, Lý Thiệp đã nổ máy mô tô, đậu xe trước bậc thềm, quay đầu nhìn cô:
“Đi thôi.”
Cố Ngữ Chân chậm rãi bước tới, Lý Thiệp từ trên xe bước xuống, đưa tay luồn dưới nách cô, nhấc bổng cô đặt lên yên sau.
Cố Ngữ Chân vừa ngồi lên, liếc nhìn ông chủ quả nhiên nét mặt ông vô cùng khó tả.
Lý Thiệp lên xe:
“Ngồi cho chắc.”
“Ừm.” Cố Ngữ Chân đáp khẽ, quay đầu sang chỗ khác, không dám nhìn ông chủ nữa.
Lý Thiệp khá rành xe cộ, điều khiển chiếc xe máy rất thuần thục, nhẹ nhàng ngả người về sau, quay đầu xe, trực tiếp rời khỏi con hẻm hẹp.
Có xe mô tô, tốc độ nhanh hơn nhiều, đoạn đường núi vốn phải đi rất lâu, mà chưa đến mười phút họ đã về đến trước cửa nhà.
Lý Thiệp dừng xe lại, Cố Ngữ Chân chống chân xuống đất, chậm rãi bước xuống xe từ phía sau anh, rồi đưa chiếc túi trong tay cho anh:
“Quần áo của anh.”
Lý Thiệp nhận lấy túi, dường như nhớ ra điều gì đó, nhìn cô một lát, rồi chậm rãi nói:
“Cái người đối tượng xem mắt đó không hợp với em. Để tôi về chọn giúp em vài người.”
Cố Ngữ Chân nghe vậy, trong lòng thắt lại, đau âm ỉ:
“Không cần đâu, khỏi phiền.”
Lý Thiệp liếc nhìn cô, bật cười, có chút bất cần:
“Không phiền đâu. Dù sao cũng là bạn học nhiều năm, giúp em chọn đối tượng thì có sao.”
Cố Ngữ Chân không nói gì nữa.
Không có gì khiến người ta đau lòng hơn việc người mình thích lại hờ hững đề nghị giúp mình tìm bạn trai.
Nếu cô là Trương Tử Thư, có lẽ anh đã không nói như thế.
Sau khi về nhà, Cố Ngữ Chân không ra ngoài nữa.
Liên tục mấy ngày liền, cô cố tình tránh mặt anh, nhiều nhất cũng chỉ dám nhìn ra cửa sổ xem xe anh còn ở đó không.
Sáng hôm đó, Cố Ngữ Chân vừa thức dậy liền nhìn ra ngoài cửa sổ không còn thấy chiếc xe nữa.
Anh có lẽ đã rời đi rồi.
Trong lòng cô bỗng trống trải, nhưng cảm giác này… cô cũng đã quen từ lâu.
Dưới nhà, Hoàng Dân đặc biệt đến thăm, vì chuyện bị trẹo chân hôm trước, chuyện xem mắt cũng tạm hoãn.
Thấy cô xuống nhà, Hoàng Dân dường như không biết nên nói gì, do dự một hồi mới mở miệng:
“Ngữ Chân, chân cậu đỡ chưa?”
Cố Ngữ Chân gật đầu:
“Đỡ nhiều rồi, cậu ngồi đi.”
Hoàng Dân đặt túi quà trong tay xuống:
“Tôi không ngồi đâu, còn phải về chuẩn bị đề tài.”
Nói xong, cậu ta có vẻ hơi ngại ngùng, mãi mới lên tiếng:
“Hôm trước tôi không nên xuống núi trước. Tôi không ngờ lại không tìm được đội cứu hộ.”
Cố Ngữ Chân lắc đầu:
“Không sao đâu, trời mưa to như vậy, ai đi được thì nên đi trước, cậu đừng bận tâm.”
Hoàng Dân không nói gì thêm.
Chuyện này đúng là khó nói rõ đúng sai, nhưng nếu thật sự đem ra phân tích, thì lỗi đúng là ở cậu ta, anh là bạn học cũng không bỏ đi, chỉ có cậu ta là đối tượng xem mắt lại hấp tấp bỏ về trước, càng nghĩ càng thấy cậu ta không đáng tin.
Dù sao thì cuộc xem mắt này cũng coi như hỏng rồi, cậu ta cũng không tiện nhờ mẹ cậu ta nhắc lại lần nữa.
Không biết phải nói gì, Hoàng Dân im lặng một lúc mới lên tiếng:
“Cậu bạn học kia… là người cậu từng thầm thích hồi cấp ba đúng không?”
Cố Ngữ Chân đang rót trà cho cậu ta, nghe vậy thì dừng lại một chút, một lúc sau mới khẽ đáp:
“Ừm, là anh ấy.”
Hoàng Dân bật cười:
“Bảo sao, trước đây tôi hoàn toàn không nhìn ra. Tính cách hai người khác nhau quá, nhìn thế nào cũng không giống kiểu có giao tình, không ngờ lại từng yêu nhau.”
Cố Ngữ Chân nghe vậy thì liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ còn lại một chiếc xe máy đậu bên ngoài.
Mẹ cô nói là để lại cho bà ấy hoặc cho ông Lưu dùng, vì đường núi không đi xe lớn được, chỉ có xe máy là tiện.
Có lẽ… ngay từ đầu, anh đã nghĩ đến điều đó rồi.
Cố Ngữ Chân hơi cúi đầu, khẽ nói:
“Tôi cũng từng nghĩ như vậy.”
Sau khi tốt nghiệp đại học, cô bước chân vào ngành người mẫu. Trong suốt một năm trời, cô chụp rất nhiều ảnh tĩnh, quảng cáo và quen biết nhiều người trong giới.
Những người đó rất cá tính, ít ai sinh hoạt đúng giờ giấc, đặc biệt thích tiệc tùng thâu đêm, sống cuồng nhiệt và náo nhiệt.
Cố Ngữ Chân cũng từng được mời tham gia, cô không phải lúc nào cũng từ chối, thỉnh thoảng cũng đi theo cho vui.
Có lần cô đến một quán bar, nhưng không quá hứng thú với mọi người ở đó, nhiều nhất chỉ uống chút rượu ngọt cho có không khí.
Ngồi một lúc, Cố Ngữ Chân xuống tầng tìm nhà vệ sinh, vừa đi ra đã đụng phải một nhóm người.
Quán bar này không phải nơi người thường có thể chơi nổi, khách đến đây đều là người giàu có hoặc quyền thế, vốn dĩ đã hoa lệ chói mắt.
Nhưng nhóm người kia còn nổi bật hơn cả, khiến người khác vừa nhìn đã bị thu hút. Có thể nói, người ta đến đây để tìm cơ hội làm quen, còn họ đến đây lại là đối tượng người khác muốn làm quen.
Cố Ngữ Chân lập tức nhìn thấy anh trong đám đông, ánh mắt họ chạm nhau.
Anh hiển nhiên cũng thấy cô, có vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn hơi nâng cằm, mỉm cười coi như chào hỏi.
Cố Ngữ Chân theo phản xạ chớp mắt một cái, trái tim đập nhanh hơn hẳn một nhịp.
Cô còn chưa kịp phản ứng lại thì anh đã bước qua, lúc đó mới hoàn hồn.
Anh đã trưởng thành, đường nét khuôn mặt rõ ràng hơn, dần dần có khí chất đàn ông chín chắn, nhưng lại vẫn mang nét lười nhác, vô tư thời thiếu niên. Sạch sẽ, thanh thoát, hoàn toàn không nhiễm chút thói xấu nào của xã hội.
Cô còn đang ngẩn người thì bỗng vai bị ai đó vỗ mạnh một cái.
Cô hơi đau, quay đầu nhìn thì thấy một gã trai mặt vuông, đang cười nham nhở đến gần:
“Ơ, chẳng phải là con nhà quê Cố Ngữ Chân sao? Giờ biết ăn diện lắm rồi nhỉ?”
Cố Ngữ Chân cau mày khẽ, né sang bên, không muốn để ý đến hắn.
Tên này tên là Triệu Đông, từ thời cấp ba đã hay gây sự với cô, cũng chính là người đã viết lên bảng đen rằng cô thích Lý Thiệp.
Cố Ngữ Chân không để ý tới hắn, nhưng hắn lại cứ như cố tình gây chuyện với cô vậy, cô đi về phía trước, hắn cũng cứ bám theo.
Đi thêm một đoạn, đúng lúc là nơi Lý Thiệp và đám bạn của anh đứng, họ đang ở trên lầu nhìn xuống sàn nhảy.
Cố Ngữ Chân có chút hoảng, chỉ có thể xoay người, bước nhanh hơn để tránh xa.
Triệu Đông quả nhiên nhìn thấy Lý Thiệp, cười hí hửng nhìn qua:
“Ồ, Cố Ngữ Chân, người cậu thích là Lý Thiệp cũng ở đây này, trùng hợp quá nha!”
Hắn nói không nhỏ tiếng, nhưng may mà xung quanh tiếng nhạc đinh tai nhức óc, người khác không nghe rõ hắn nói gì.
Lý Thiệp dường như cảm thấy có người đang chỉ trỏ về phía anh, liếc mắt nhìn sang, ánh mắt rơi lên người cô và Triệu Đông, sau đó lại thu về.
Cố Ngữ Chân đột nhiên cảm thấy vô cùng khó xử, dù cho anh không nghe thấy Triệu Đông nói gì, cô cũng không muốn anh hiểu lầm rằng cô đang tán tỉnh Triệu Đông.
Nhưng trong hoàn cảnh và bầu không khí thế này, thực sự rất dễ khiến người ta hiểu nhầm.
Cố Ngữ Chân lập tức xoay người định bỏ đi, Triệu Đông lại đặt tay lên vai cô, động tác quá mức thân mật.
Cố Ngữ Chân mặc một chiếc áo hở vai, hắn làm vậy vừa đúng lúc chạm vào vai cô, khiến cô rất khó chịu, cô lập tức đẩy hắn ra mạnh mẽ:
“Cậu làm gì vậy!”
“Đừng ngại mà, người cậu thích cũng đang ở đây, để tôi giúp cậu tiến thêm một bước nhé!” Hắn vừa nói vừa đưa tay ra định túm lấy tay cô.
Cố Ngữ Chân lập tức hất tay hắn ra:
“Cậu đừng có động tay động chân!”
Triệu Đông chẳng thấy hắn có gì sai, bị cô mắng thẳng mặt trước bao người, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm: “Cậu đến đùa chút cũng không nổi sao?”
Cố Ngữ Chân nhìn thấy nụ cười lưu manh trên mặt Triệu Đông, không muốn dây dưa thêm, liền quay người bỏ đi.
Triệu Đông bất ngờ túm lấy tay cô, vẻ mặt hung hãn:
“Giả vờ thanh cao?”
Chuyện bắt đầu ồn ào, mọi người xung quanh đều ngoảnh lại nhìn.
Triệu Đông tuy không dám làm ầm lên ở chỗ này, nhưng vẫn không chịu buông tay:
“Đừng nóng thế mà, tôi còn khen cậu xinh đấy. Bao lâu không gặp, tôi mời cậu uống rượu nhé.”
Những tên con trai đi cùng hắn cũng cười ha hả, thi nhau hùa theo:
“Đi đi, uống một ly nào!”
Một chị người mẫu đứng gần đó thấy tình hình không ổn, vội bước tới kéo cô ra:
“Các người làm gì thế, quấy rối à?”
Triệu Đông lập tức buông tay, khinh thường nói:
“Xì, giả bộ cái gì chứ, đến đây chẳng phải là để kiếm đàn ông sao, tưởng mình ngon lắm à?”
Cố Ngữ Chân chưa từng gặp ai vô liêm sỉ đến thế, vừa xấu hổ vừa phẫn nộ đến mức không thốt nên lời:
“Cậu nói bậy bạ cái gì vậy!”
“Tôi nói sai à? Cậu không phải đang làm người mẫu sao, ai chẳng biết loại mẫu rẻ tiền có tiền là ngủ được?” Triệu Đông nói chắc như đinh đóng cột, như thể chính mắt thấy vậy.
Những người xung quanh nghe thấy, ánh mắt nhìn về phía cô cũng bắt đầu trở nên khác lạ.
Triệu Đông hội tụ đầy đủ mọi thói xấu của kiểu công tử nhà giàu được nuông chiều quá mức. Hắn cúi đầu nhìn cô bằng ánh mắt khinh thường:
“Tôi nói chuyện với cậu là nể mặt cậu đấy, chứ loại mọt sách như cậu chắc chẳng ai thèm phá trinh đâu.”
Mấy tên con trai đi cùng lập tức phá lên cười:
“Triệu Đông, câu này hơi quá đấy, làm tổn thương lòng tự trọng người ta. Mà người ta trông cũng xinh mà.”
Triệu Đông như bừng tỉnh, bật cười sửa lời:
“Ờ ha, đúng là hơi quá rồi, biết đâu người ta phá rồi cũng nên, chỉ cần bỏ ra ít tiền là được thôi.”
“Ha ha ha ha ha!” Đám con trai bên cạnh cười ầm lên.
Cố Ngữ Chân cảm thấy những tiếng cười đó thật chói tai, cô tức đến đỏ mắt. Cô chưa từng gặp phải chuyện như vậy, hoàn toàn không biết phải đối phó thế nào, viền mắt cũng đã đỏ hoe.
Đúng lúc ấy, một cơn gió mạnh ập tới. Có người xông lên đấm thẳng một cú vào mặt Triệu Đông.
Tiếng cười ầm ĩ của Triệu Đông lập tức câm bặt, cả người ngã nhào vào bàn bên cạnh, rượu đổ tung tóe khắp nơi.
Xung quanh vang lên tiếng xôn xao và la hét, mọi người vội vã tản ra.
Cố Ngữ Chân ngẩng đầu lên, chỉ thấy vạt áo của một người.
Triệu Đông bị đánh trúng một cú nặng, hoa cả mắt, ôm lấy miệng, máu chảy đầy:
“Ai đấy? Thằng nào đánh tao?!”
Lý Thiệp nắm lấy cổ áo hắn, giọng điệu ngông cuồng:
“Triệu Đông, hồi còn học trong trường cậu có to gan như thế này không hả?”