Khi Anh Quay Đầu Vì Em

Chương 15

Bên cạnh có người bạn bước tới can ngăn:

“Thôi bỏ đi, A Thiệp, đây là chỗ bạn bè mà, nể mặt chút đi.”

Mấy người đi cùng cũng lên tiếng khuyên: 

“Đúng đó, đừng chấp nhặt với loại người như vậy.”

Răng của Triệu Đông bị lỏng cả ra, trong miệng toàn mùi máu tanh, hắn giãy mãi không thoát được, đám bạn bè ăn chơi của hắn cũng không dám ngăn lại. Bị đánh ngay trước mặt bao nhiêu người, hắn cũng nổi khùng: 

“Tôi nói sai cái gì chứ? Cô ta đến đây chơi là làm gì, với cái điều kiện kinh tế của cô ta thì mua nổi một chai rượu ở đây chắc? Chẳng phải là ra ngoài bán thân sao? Cậu bênh cô ta làm gì, trả tiền rồi ngủ qua chưa?”

Nghe xong, Cố Ngữ Chân tức đến mức không thở nổi, tay run lên vì giận, cô không ngờ lại có thể có loại người hèn hạ đến vậy.

Lý Thiệp nhìn hắn một lúc, lạnh giọng nói: 

“Hôm nay cậu không để lại chút gì ở chỗ này là không xong đâu.” Nói rồi, anh đá văng cái bàn chắn trước mặt, kéo cổ áo hắn lôi về phía phòng riêng bên cạnh.

“Rầm!” Chiếc bàn đổ cái “rầm”, chai lọ trên bàn vỡ tan tành.

“A Thiệp, đừng mà, đừng!”

“Đừng làm lớn chuyện, A Thiệp! Để người nhà cậu biết là lại nhốt cậu mấy tháng nữa đấy!” Mấy người vội vã nhào tới kéo lại, nhưng kéo không nổi.

Người xung quanh dồn lại quá nhiều, tình hình trở nên hỗn loạn vô cùng.

Cố Ngữ Chân nghe thấy động tĩnh, chen vào không được, hoảng sợ không ít, gọi to: 

“Lý Thiệp!”

Triệu Đông bị kéo đi mấy bước, bắt đầu hoảng thật sự. Lý Thiệp tính khí thế nào hắn rõ, thật sự dám chơi liều, mà hắn thì không dám, cũng không chịu nổi hậu quả.

“Đừng, đừng mà! Thiệp ca, em không dám nữa rồi!”

Lý Thiệp túm cổ áo hắn, lôi tới trước mặt Cố Ngữ Chân rồi đẩy mạnh một cái: 

“Xin lỗi!”

Triệu Đông lập tức quỳ rạp xuống, vội vàng mở miệng:

“Chị Ngữ Chân, em sai rồi! Cái miệng chết tiệt này toàn nói bậy bạ, chị đừng chấp nhặt em. Em xin lỗi chị!”

Cố Ngữ Chân không thèm nhìn hắn, quay đầu đi, từng chữ rõ ràng:

“Cút!”

Triệu Đông quay đầu nhìn về phía Lý Thiệp.

Lý Thiệp không nói thêm gì nữa, hắn liền lồm cồm bò dậy, dẫn theo đám bạn chạy mất dép.

Người quá đông, lại ồn ào, Lý Thiệp đi thẳng vào phòng bao bên trong.

Cố Ngữ Chân vội vàng đi theo, vừa rồi cô thấy trên sàn đầy máu, không biết anh có bị thương hay không.

Vừa bước vào thì bị một người đàn ông ngồi gần cửa lạnh giọng chặn lại:

“Ê, ra ngoài đi.”

Cố Ngữ Chân bị chặn lại, bước chân hơi khựng, lên tiếng:

“Tôi có thể xem vết thương của anh ấy một chút được không?”

Người đàn ông tưởng cô là mấy cô gái đến hóng chuyện, lúc này vốn chẳng có tâm trạng đâu mà quản, đang định mở miệng từ chối.

Lý Thiệp ngẩng đầu nhìn qua, thấy là cô:

“Vào đi.”

Người đàn ông nghe vậy liếc cô, lại nhìn Lý Thiệp, vẻ mặt có chút suy nghĩ.

Cố Ngữ Chân bước vào phòng, đi tới trước mặt anh. Trên áo anh chỉ vương vài vệt máu nhỏ, không bị thương gì nghiêm trọng.

Nhưng các khớp ở tay thì bị trầy xước, máu vẫn còn đang chảy.

Viền mắt Cố Ngữ Chân càng đỏ hơn, cảm thấy bản thân đã khiến anh phải phiền toái quá nhiều.

Người đàn ông lúc nãy chặn cửa đi tới, đưa cho cô một ly rượu:

“Cô em gái, uống chút nước giải khát đi, sao mắt lại đỏ thế này? Bị Lý Thiệp bắt nạt à?”

Cố Ngữ Chân ngẩng đầu nhìn, là rượu, có vẻ cũng khá nặng.

Lý Thiệp liền giật lấy ly rượu từ tay người đàn ông, đặt sang một bên:

“Nước giải khát cái gì, đổi sữa tươi mang qua đây.”

Cả đám bị anh đẩy ly rượu về liền phá lên cười, có người vội vàng đưa sữa qua.

Lý Thiệp nhận lấy ly sữa được đưa tới: 

“Ngồi đi, người kia đi rồi, đừng sợ.”

Cố Ngữ Chân nghe xong lại càng thấy sợ hơn, đưa tay nhận lấy ly sữa, vừa thút thít vừa yên lặng uống.

Cô không trang điểm, nhìn trẻ con hơn, sống mũi và hốc mắt đều đỏ hoe, trông rất tội nghiệp.

Người đàn ông kia nhìn thấy vậy liền trêu:

“Em gái chỉ biết uống sữa thôi à? A Thiệp, cậu vớ đâu ra con bé này thế? Không được đâu nha, phạm pháp đấy.”

Lý Thiệp nhìn Cố Ngữ Chân vẫn đang thút thít uống sữa, cực kỳ bực mình:

“Biến đi, đừng có ở đây làm phiền ông.”

Cố Ngữ Chân uống sữa, len lén liếc nhìn anh, anh vẫn giống như trước kia vẻ ngoài không thay đổi, tính cách cũng không đổi, vẫn là kiểu cà lơ phất phơ. Nhưng nếu thật sự đối tốt với con gái thì đúng là khiến người ta không thể chống lại nổi.

Cô ôm ly sữa ấm trong tay, trong lòng bỗng dưng dậy lên bao cảm xúc khó tả.

Người đàn ông kia cũng không chịu đi, vẫn cứ đứng bên cạnh tán gẫu.

Lý Thiệp không thèm để ý tới hắn, mà hắn thì như diễn hài độc thoại, lảm nhảm suốt:

“Rốt cuộc cô bé này là ai vậy? Bạn gái cậu à? Hiếm thấy đấy, cảm giác cậu lâu rồi không yêu ai, tôi còn tưởng cậu thất tình nặng lắm chứ?”

Cố Ngữ Chân theo phản xạ siết chặt ly thủy tinh trong tay.

Lý Thiệp vẫn mặc kệ.

An Phi mỉm cười lên tiếng:

“Đừng đoán bậy nữa, ghép đôi linh tinh gì thế. Đây là bạn học cấp 3 của A Thiệp mà.”

“Ồ.” Gã đàn ông kia như bừng tỉnh:

“Tôi còn tưởng là bạn gái cơ đấy.”

Một phen rối loạn vừa rồi khiến mọi người thôi không xoáy vào chuyện của cô nữa, đề tài chuyển sang hỏi han về tên Triệu Đông.

Cố Ngữ Chân nhìn thấy vết thương trên tay anh, thật sự không yên tâm được, liền đứng dậy chạy ra ngoài quầy bar xin băng cá nhân.

May mà nơi này phục vụ chu đáo, băng dán cũng chuẩn bị sẵn.

Cố Ngữ Chân cầm lấy băng cá nhân quay lại phòng bao, nhưng phát hiện Lý Thiệp đã không còn ở đó.

Người đàn ông lúc nãy chặn cô lại đang cầm ly rượu uống, thấy cô quay lại còn cầm theo băng cá nhân, liếc nhìn ra ngoài rồi tốt bụng nói:

“Cậu ấy ra ngoài rồi.”

Cô lập tức rời khỏi sàn nhảy, đuổi theo.

Bên ngoài trời tối đen như mực, cả bầu trời đầy sao.

Bên trong quá nóng, vừa ra ngoài đã thấy hơi lạnh lùa qua.

Cố Ngữ Chân vừa ra tới đã thấy Lý Thiệp từ cửa hàng tiện lợi bước ra, tay cầm bao thuốc lá vừa mua.

Anh cúi đầu bật lửa châm thuốc, cô hơi ngạc nhiên, không biết từ khi nào bản thân đã không còn hiểu anh nữa.

Trước đây anh thích gì, ăn gì, ghét gì… cô luôn nắm rõ.

Vậy mà bây giờ đến việc anh nghiện thuốc từ lúc nào… cô cũng không biết…

Gió đêm khẽ thổi qua, Cố Ngữ Chân hoàn hồn lại, ngẩng đầu nhìn quanh, đúng lúc nhìn thấy tiệm thuốc bên kia đường.

Cô vội vàng chạy vào tiệm thuốc. Buổi tối chỉ có ông chủ tiệm trực, chẳng có mấy khách.

Cố Ngữ Chân tiến đến nhìn thoáng qua kệ thuốc đầy ắp:

“Cháu muốn mua ít thuốc để xử lý vết thương.”

Ông chủ tiệm có vẻ gặp tình huống thế này quen rồi, quay người lấy bông gòn và thuốc sát trùng đặt lên quầy, liếc nhìn ra ngoài chỗ Lý Thiệp rồi hỏi:

“Mua cho bạn trai hả? Đánh nhau à?”

Cố Ngữ Chân quay đầu nhìn sang anh bên kia đường, lắc đầu, cúi đầu trả tiền:

“Không phải bạn trai.”

“Vậy là đang thầm thích người ta đúng không?” Ông chủ tiệm thuốc là người từng trải, quanh đây có ba trường học, sinh viên lui tới nhiều, chỉ liếc mắt một cái là đoán được.

Ông vừa nhận tiền, vừa tìm tiền lẻ trả lại cho cô, đùa giỡn nói:

“Thấy cháu đi theo cậu ta từ nãy rồi, cẩn thận đấy, trai đẹp không dễ điều khiển đâu nha.”

Cố Ngữ Chân nghe vậy chỉ khẽ chớp mắt, cất tiền vào ví, cầm thuốc bước ra ngoài.

Anh vẫn còn ở đó.

Cố Ngữ Chân cầm thuốc trên tay, muốn tiến đến gần nhưng lại không dám.

Gió thu khuya hơi lạnh, cô ôm lấy cánh tay mình, lại ngẩng đầu nhìn.

Lý Thiệp đã ngẩng lên nhìn cô.

Cố Ngữ Chân hơi khựng lại.

Lý Thiệp nhìn cô một lúc, ngậm thuốc xoay người đi về phía trước, không có ý gọi cô.

Cố Ngữ Chân do dự vài giây, rồi băng qua đường, lặng lẽ đi theo sau.

Lý Thiệp đi phía trước, bóng anh dưới ánh đèn đường lúc thì kéo dài, đến chỗ cô thì chỉ cần một bước là gần ngay sát bên.

Cô không hiểu tại sao rõ ràng là muốn từ bỏ, vậy mà chỉ cần gặp lại anh, tất cả ý chí đều tan biến.

Có lẽ, cho dù không gặp lại, cô cũng chẳng thể nào quên anh được.

Cô ủ rũ lặng lẽ đi theo phía sau anh, nhưng không ngờ anh đột nhiên dừng lại, xoay người:

“Đi theo tôi làm gì?”

Cố Ngữ Chân không ngờ anh đột nhiên dừng lại, bị câu hỏi thẳng thắn đó làm cho luống cuống, cô cầm thuốc trong tay, nhìn sang bàn tay anh đang dán băng cá nhân dính máu.

“Vết thương của cậu cần xử lý một chút.”

Lý Thiệp giơ tay nhìn bàn tay rồi hờ hững nói:

“Không cần.”

“Nhưng không xử lý sẽ bị viêm đấy.”

Lý Thiệp hơi ngẩng mắt lên nhìn cô:

“Cậu đi theo tôi, chỉ vì sợ vết thương bị viêm thôi sao?”

Cố Ngữ Chân nhìn vào mắt anh, lại không trả lời được.

Chắc chắn không chỉ vì vết thương…

Cô không nói, nhưng lại như bị anh nhìn thấu.

Lý Thiệp đưa tay lấy túi thuốc trên tay cô, qua lớp túi nhựa mờ nhìn vào bên trong, hờ hững nói:

“Cậu muốn yêu đương với tôi à?”

Cố Ngữ Chân tim như lỡ mất một nhịp, đến thở cũng bất giác nín lại.

Giọng nói của anh rất dễ nghe, khi nói chuyện luôn mang theo chút mỏi mệt hờ hững, chậm rãi như đang dỗ dành, lại như đang mê hoặc, một cách quyến rũ lạ kỳ.

Cô nhìn anh, tâm trí rối loạn, nhưng đầu óc lại bất ngờ tỉnh táo, như có ai đó điều khiển, cô khẽ gật đầu.

Lý Thiệp nhìn cô gật đầu, dường như không hề ngạc nhiên, chỉ thản nhiên mở miệng:

“Cậu chơi không nổi đâu. Ba năm học cùng nhau, cậu rất rõ tôi là người thế nào.”

Cố Ngữ Chân khựng lại, đúng vậy, cô chính là vì biết họ không phải cùng một kiểu người nên mới luôn tự kìm chế bản thân.

Anh là kiểu người nhiệt huyết, nổi loạn, sống tùy hứng, chẳng màng quy tắc, chưa từng nghiêm túc với điều gì.

Còn cô thì hoàn toàn ngược lại, sống theo khuôn mẫu, bị ràng buộc bởi đủ thứ nguyên tắc, không dám cũng chẳng muốn phá vỡ.

Nhưng khi nhìn thấy anh, cô lại không thể cưỡng lại được, cho dù tính cách như cô, có lẽ sẽ thua thật thảm.

“Tôi… có thể.”

Lý Thiệp nghe vậy, khẽ nhướn mày, ngậm điếu thuốc trong miệng xuống, bước lại gần, cúi người sát bên cô, nhìn cô, ánh mắt đầy vẻ trêu chọc.

Cố Ngữ Chân cảm nhận được hơi thở đàn ông lạnh nhè nhẹ cùng với đôi môi mỏng đang tiến lại gần, tim cô như lệch đi một nhịp.

Thế nhưng trong mắt anh lại không hề có chút cảm xúc, rõ ràng là sắp hôn, nhưng lại giống như một người ngoài cuộc.

Anh rõ ràng… không nghiêm túc.

Tim Cố Ngữ Chân đột nhiên như bị đâm phải một nhát, theo bản năng nghiêng đầu né tránh.

Lý Thiệp thấy động tác ấy, khẽ bật cười, dường như đã sớm đoán được cô sẽ phản ứng như vậy.

Anh lại ngậm điếu thuốc, dáng vẻ lười biếng, thái độ hờ hững và nhàm chán:

“Về nhà sớm đi, học sinh ngoan đừng nên dây dưa với người xấu.”

Cố Ngữ Chân khựng lại, lúc này mới hiểu ra anh cố ý dọa cô.

Anh đang giúp cô cắt đứt những ảo tưởng đẹp đẽ trong lòng.

Cô nhìn theo bóng lưng anh đang dần khuất xa. Đêm khuya, trên phố không một bóng người, chỉ có giờ phút này, mới có thể thấy bầu trời đầy sao rõ đến thế.

Nếu tối nay không gặp lại anh, có lẽ cô đã không biết được bầu trời đầy sao lại có thể đẹp như vậy.

“Lý Thiệp.”

Anh quay đầu nhìn lại.

“Tôi không phải là không chơi nổi đâu.”

Cố Ngữ Chân nghiêm túc nói xong, gần như không cho anh cơ hội phản ứng, cô đột nhiên lao tới, nhón chân lên, hôn lên môi anh hoặc có thể nói là đâm thẳng vào đó.

Tiếc rằng góc độ không đúng, cô hôn lệch rồi.

Lý Thiệp “hừ” khẽ một tiếng, Cố Ngữ Chân tim đập loạn, môi chạm vào môi anh, mềm mại ấm nóng, rồi cô chậm rãi rút lại, ánh mắt vẫn kiên định không rời đi.

Lý Thiệp cúi đầu nhìn cô, đôi mắt đen sâu thẳm, không thể nhìn rõ cảm xúc.

Cố Ngữ Chân như mất hết cảm giác, chỉ còn lại cảm giác ấm nóng từ môi anh, rõ ràng đến mức khiến tim cô đập ngày một nhanh, như muốn vỡ ra, tai ù đi không nghe thấy gì nữa.

Lý Thiệp nhìn cô một lúc, đột nhiên khóe môi cong lên, cười khẽ:

“Bảo bối, cậu đụng vào khóe miệng tôi rồi. Hôn không phải là như vậy đâu.”

Bình Luận (0)
Comment