Khi Anh Quay Đầu Vì Em

Chương 3

Ba ngày trôi qua rất nhanh, Cố Ngữ Chân vừa ra khỏi phòng thì gặp ngay Coco ( có thể gọi là Khả Khả) là bạn cùng nhà, đúng lúc đang đánh răng.

Khả Khả là người mẫu sàn catwalk, là bạn mà cô quen được khi làm người mẫu. Khi đó hai người không có nhiều tiền nên cùng thuê nhà ở chung, đến giờ vẫn vậy, tiện thể có người chăm sóc nhau.

Khả Khả thấy cô đi ra, miệng đầy bọt kem đánh răng, hỏi:

“Cậu đi thử vai một mình à?”

Cố Ngữ Chân gật đầu, có phần căng thẳng dù sao vai diễn này cũng có rất nhiều người cạnh tranh.

“Tiểu Ngư bị công ty gọi đi họp rồi.”

“Vậy hôm nay để tớ làm trợ lý cho cậu nhé, tớ cũng muốn qua đó hóng chút náo nhiệt. Chọn diễn viên cho phim của đạo diễn Hứa chắc chắn sẽ có không ít chuyện hay ho.”

Cố Ngữ Chân vừa chải tóc vừa nói:

“Được thôi, tiện thể cậu tiếp thêm can đảm cho tớ luôn.”

“Yeah! Đợi tớ năm phút, tớ xong ngay đây!” Khả Khả nhanh chóng quay vào phòng thu dọn đồ đạc.

Địa điểm thử vai được chọn ở sân golf. Khương Y nói là do phó đạo diễn thích kiểm tra khả năng ứng biến tại chỗ của diễn viên.

Cố Ngữ Chân tuy không hiểu lắm, nhưng làm trong ngành nghệ thuật thì ít nhiều ai cũng có vài thói quen lạ, và cô cũng không thể hỏi rõ từng người.

Cô và Khả Khả cùng đến nơi, phát hiện đã có vài cô gái khác ở đó.

Khả Khả hơi ngạc nhiên:

“Sao ít người vậy? Hay là tụi mình đến muộn rồi?”

Cố Ngữ Chân nhìn điện thoại:

“Nhưng tụi mình đến sớm hơn mười lăm phút mà.”

“Chắc là đến sớm quá rồi.”

Cố Ngữ Chân không biết diễn tả thế nào, chỉ cảm thấy lần thử vai này có vẻ không được chính thức cho lắm, mà cũng chẳng thấy ai trong số đó là diễn viên quen mặt.

Dù vậy cô vẫn bước tới chào hỏi:

“Chào thầy Chu, em là Cố Ngữ Chân, chị Khương Y bảo em tới thử vai.”

Phó đạo diễn Chu đang vừa nói chuyện vừa cười với người bên cạnh, thấy cô bước đến thì đưa tay chỉ về phía cô:

“Các anh nhìn xem, đến rồi đấy, đây chính là cô gái tôi nói đó, xinh đẹp, lại biết điều, ngoan ngoãn.”

Lời này nghe có chút kỳ lạ, Cố Ngữ Chân chưa kịp nghĩ nhiều thì ở đằng xa một nhóm người từ từ đi tới, rồi ngồi xuống cách đó không xa.

Nhóm người đó hoàn toàn không hợp với không khí thử vai ở đây, vừa nhìn là biết không phải người thường, dáng vẻ ung dung, rõ ràng là đến chơi golf để giải trí.

Phó đạo diễn liếc nhìn sang bên đó, sau đó lại nhìn kỹ hơn rồi có vẻ ngạc nhiên như không ngờ gặp người quen ở đây, vội đứng dậy bước qua đó:

“Lý tiên sinh, trùng hợp quá, cậu cũng đến chơi golf sao?”

Mấy người bàn bên kia thấy ông ta qua chào hỏi, cũng lần lượt quay sang nhìn.

Anh ngồi nghiêng người trên ghế, một tay chống cằm, ngón tay nhàn nhã lướt qua màn hình điện thoại. Dù chỉ ngồi ở rìa nhóm người đó, vẫn nhận ra anh là trung tâm. Mọi người đều hướng về phía anh khi nói chuyện, dù bản thân anh chẳng hề tham gia vào câu chuyện.

Người bên cạnh anh ai nấy đều mặc đồ chơi golf đầy đủ từ đầu đến chân.

Chỉ có anh là chẳng mặc theo đúng “quy chuẩn” gì cả rất tùy tiện, bất cần, rõ ràng là chẳng buồn quan tâm đến phép tắc.

Phó đạo diễn đi đến gần, sau khi chào hỏi một lúc lâu, anh mới từ tốn ngẩng đầu lên liếc qua một cái, vẻ mặt lạnh nhạt, hiển nhiên không nhận ra đối phương là ai.

Phó đạo diễn Chu đưa tay ra, chủ động giới thiệu:

“Cậu bận rộn nhiều việc, có thể không nhớ tôi. Hồi trước tôi từng theo chú mình đến nhà cậu để thăm bà cụ, đúng lúc hôm đó cậu cũng có mặt.”

Anh nghe xong dường như mới có chút ấn tượng, lười biếng lên tiếng:

“Các người cũng tới chơi à?”

“Vâng, lát nữa còn có mấy minh tinh trẻ sẽ đến nữa. Nếu cậu và bạn bè có hứng thú, mọi người có thể chơi chung, làm quen một chút.”

Anh từ chối ngay:

“Tôi chơi vài trận với bạn rồi đi. Các anh chơi đi, tính tiền cho tôi là được.”

Chỉ cần nhìn cách cư xử cũng đủ biết anh rất có phong thái, thích hay không thích cũng không để người khác nhận ra, không quá thân thiện mà cũng không lạnh nhạt. Chỉ một câu nói thôi cũng khiến người ta cảm thấy được coi trọng.

Phó đạo diễn Chu cực kỳ hưởng thụ, cảm thấy rất nở mày nở mặt:

“Cậu khách sáo quá, vậy hẹn gặp lại sau.”

Phó đạo diễn Chu hớn hở quay lại, giơ ngón tay cái lên khen ngợi:

“Hôm nay may thật đấy, gặp được Lý tiên sinh, lại còn hào phóng mời cả bàn nữa.”

Mấy người nghe vậy lập tức hiểu ra bên kia không phải người bình thường, cũng biết không nên hỏi quá nhiều chuyện, chỉ tiếc là không thể lại gần bắt chuyện vài câu.

Vừa từ chối xong, bên cạnh Vương Trạch Hào lên tiếng hỏi:

“Cái ông kia là ai vậy? Nói chuyện giỏi thật, chuyện này chắc đem đi khoe được đấy.”

An Phi, nhà có người làm trong ngành này, quay đầu nhìn một cái rồi đáp:

“Người đàn ông đó có gia thế, rất thân với ông chú kia, hai người thường xuyên cùng nhau ‘chăm sóc người mới’.”

Vương Trạch Hào nhìn sang, ánh mắt nhanh chóng dừng lại trên một cô gái, hơi kinh ngạc, muốn nói lại thôi:

“Thiệp ca, đó có phải là Cố Ngữ Chân không?”

Chủ yếu là vì là bạn học cấp ba, nhưng đã lâu không gặp nên cậu ta không dám chắc.

Lý Thiệp liếc nhìn về phía đó một cái rồi lại dời mắt, chẳng thèm đáp lại, như thể lười nói chuyện.

Bên cạnh anh có một cô gái gia cảnh tốt, chưa từng gặp mấy chuyện dơ bẩn kiểu này, nghe xong thì thấy ghê tởm:

“Bụng phệ đầu heo, nhìn đã thấy gớm, không hiểu mấy cô gái đó sao mà nuốt trôi được?”

An Phi chẳng mấy để tâm:

“Chọn lựa khác nhau thôi, tất cả đều là giao dịch để lấy vai diễn, nổi tiếng rực rỡ mới là thứ con người ta muốn.”

Vương Trạch Hào cảm thấy khó nói thành lời:

“Nhưng hồi cấp ba cô ấy đâu có như thế, đúng kiểu ngoan ngoãn ít nói.”

An Phi cầm gậy đánh golf xoay xoay trong tay:

“Người ta rồi cũng thay đổi thôi, cấp ba ai chẳng trong sáng? Ra ngoài xã hội rồi thì khác, cám dỗ và lợi ích thì nhiều vô số.”

Cô gái kia tỏ vẻ coi thường mấy chuyện như vậy, thấy Lý Thiệp im lặng mãi nên cố tình hỏi anh:

“Đi lên bằng cách ngủ hết từ đầu đến cuối cũng chẳng vẻ vang gì, đúng không anh Lý Thiệp?”

Lý Thiệp rõ ràng không có hứng thảo luận chuyện này, lười nhác đáp một câu:

“Tôi sao biết được?”

Trong lời nói có phần mất kiên nhẫn, mọi người tưởng anh cảm thấy nói mấy chuyện này chán ngắt nên cũng không bàn nữa.

An Phi cũng thuận miệng chuyển chủ đề:

“Đừng bàn mấy người không liên quan nữa, chơi golf thôi.”

Chỉ có Vương Trạch Hào là hơi cảm thán, không ngờ một học sinh ngoan ngoãn ít nói ngày xưa lại đi theo con đường như vậy.

Cố Ngữ Chân nhìn thấy anh, cũng ngây ra, không nghĩ rằng lại gặp anh ở đây.

Cô hơi ngơ ngác, cho đến khi phó đạo diễn đi tới ngồi cạnh cô, cô mới sực tỉnh, vội vàng đứng dậy:

“Thầy Chu, cho hỏi em sẽ thử cảnh nào ạ?”

Phó đạo diễn mỉm cười, lấy một cuốn kịch bản trên bàn đưa cho cô:

“Cô ngồi xuống trước đi, lát nữa tôi sẽ diễn cùng cô một đoạn, nếu diễn tốt thì vai này là của cô.”

Cố Ngữ Chân nhận kịch bản, liếc nhìn sơ qua, cảm thấy càng khó hiểu hơn.

Đó là một cảnh hôn, hoàn toàn không có tình tiết gì, cũng không thể hiện được tính cách nhân vật.

Chẳng lẽ lại bắt cô thử cảnh này, hơn nữa là với phó đạo diễn?

Cố Ngữ Chân bắt đầu cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Khả Khả ghé lại nói nhỏ:

“Chân Chân, sao tớ cảm thấy chuyện này không giống thử vai thật, cô gái ngồi cạnh phó đạo diễn tớ từng gặp rồi, không phải diễn viên đâu, chuyên ra ngoài săn trai giàu.”

Cảm giác bất ổn trong lòng Cố Ngữ Chân lập tức được khẳng định, cô nắm chặt kịch bản trong tay, nghiêm túc nói:

“Thầy Chu, em đến đây là để thử vai nghiêm túc.”

Phó đạo diễn vẫn cười nhăn nhở:

“Gì mà không nghiêm túc chứ? Cô thấy có vấn đề gì thì cứ nói, tôi tuy hơn cô hai mươi mấy tuổi, nhưng dạy cô diễn thì vẫn dư sức. Cô xem mấy cô bé kia, ai mà chẳng vui vẻ học hỏi.”

Ông ta chỉ vào vài cô gái ngồi bên cạnh đều là những người trẻ trung xinh đẹp, rõ ràng chẳng phải đến để thử vai.

Mấy người đàn ông trung niên ngồi quanh đó nghe xong thì phá lên cười:

“Lão Chu à, anh tìm được mấy cô sạch sẽ thì đúng là sạch sẽ đấy, nhưng sao không thấy biết điều?”

Phó đạo diễn xua tay:

“Ngây thơ quá thôi, không sao, tôi dạy được, dạy tận tay mới có hứng thú.”

Khả Khả lập tức nắm lấy cánh tay của Cố Ngữ Chân, nhận ra tình hình không ổn.

Cố Ngữ Chân cảm thấy vô cùng nhục nhã, nhất là khi xảy ra chuyện này trước mặt anh. Cô mím môi:

“Người quản lý của em nói hôm nay là đến thử vai nữ số ba trong phim của đạo diễn Hứa. Nếu không phải vậy, thì em không cần thiết phải ở lại.”

Nụ cười thân thiện trên mặt phó đạo diễn lập tức biến mất:

“Quản lý của cô? Khương Y không nói rõ cho cô hôm nay là làm gì à?”

Cố Ngữ Chân đồng tử hơi co lại, lùi nhẹ về sau một bước, không thể tin được:

“Ý ông là gì?”

Phó đạo diễn đột nhiên lớn tiếng:

“Bớt giả nai đi! Đã tới đây rồi thì ngoan ngoãn chiều bọn này cho tốt, vai diễn đó chắc chắn là của cô! Đừng có vừa làm gái vừa đòi thanh cao!”

Cố Ngữ Chân cảm thấy xung quanh lập tức im lặng như tờ, chưa bao giờ cô cảm thấy nhục nhã đến mức khó thở như lúc này.

Từng chữ từng chữ, cô nghiến răng nói:

“Chị ấy nói là thử vai.”

“Dù các người có nói rõ hay không, hôm nay nếu cô dám đi, thì đừng hòng lăn lộn tiếp trong cái giới này!”

“Tôi với Khương Y quan hệ không tệ đâu, để cô ấy túm lấy cô một lỗi nhỏ cũng đủ, đến lúc đó cứ chờ mà bồi thường hợp đồng cho công ty đi!”

Cố Ngữ Chân đột nhiên cảm thấy như mất hết sức lực, tay siết chặt lại, vô cùng nhục nhã, cô thực sự không muốn chuyện như thế này xảy ra trước mặt Lý Thiệp.

Khả Khả tức giận đến phát run:

“Ông đang đe dọa người ta đấy!”

“Đe dọa gì chứ? Chuyện này là hai bên tình nguyện, nghĩ kỹ xem tương lai quan trọng hay chút chuyện nhỏ nhặt này quan trọng hơn.”

Cách làm này rõ ràng là đã áp dụng với không ít cô gái trẻ không chịu “hợp tác”: dọa dẫm một chút, rồi đóng vai người tốt dụ dỗ ngọt ngào, là trúng chiêu ngay.

Phó đạo diễn thấy Cố Ngữ Chân không lên tiếng, sắc mặt dịu đi một chút:

“Đừng lo, tôi hiểu ai cũng có chút mộng mơ thiếu nữ, cô cứ ngồi xuống, điều chỉnh lại cảm xúc. Tôi cho cô chút thời gian sắp xếp.”

Vừa nói xong, ông ta đã đưa tay định khoác lên người cô.

Bỗng nhiên, một bàn tay vươn ra chắn ngang, lấy đi kịch bản trong tay Cố Ngữ Chân.

Phó đạo diễn thấy có người cản, đang định nổi nóng thì ngẩng đầu nhìn lên, vừa thấy người đó, sắc mặt lập tức thay đổi, nở nụ cười xã giao:

“Ôi, Lý tiên sinh tới à? Có gì cần tôi giúp sao?”

Lý Thiệp không nói lời nào, chỉ nhìn kịch bản trong tay, từng chữ từng chữ đọc như thể chỉ tiện đường ghé qua xem cho vui.

Cố Ngữ Chân từ từ siết chặt tay, không thốt nổi lời nào.

Anh mặc đồ giản dị, bóng mũ che khuất ánh mắt, chỉ để lộ đường viền cằm thanh tú đẹp đẽ. Giọng nói của anh mang theo sự lười nhác, hơi trầm thấp:

“Thế này gọi là thử vai à?”

Phó đạo diễn cười đứng dậy phụ họa:

“Là thử vai mà, cậu cũng hứng thú à?”

Lý Thiệp liếc nhìn ông ta một cái, giọng điệu vẫn thờ ơ như đang đùa:

“Chưa từng thấy thử vai mà thử cảnh thân mật?”

Ánh mắt cụp xuống nhìn người đối diện, câu tiếp theo mang theo sự châm chọc:

“Tưởng đang quay phim A nữa chứ.”

Cố Ngữ Chân toàn thân cứng đờ lại, cuống quýt nói:

“Không phải tôi…”

Phó đạo diễn thấy anh có vẻ quan tâm, liền cười giải thích:

“Không có gì đâu, chỉ là giúp bạn bè chút chuyện, cô ấy muốn có vai nên đến thử vai thôi. Nếu làm tốt, vai diễn này là của cô ấy.”

“Đã thử vai thì nên chọn nơi đàng hoàng mà thử, tới mấy chỗ chơi bời như này thì có ý nghĩa gì.”

Lý Thiệp nói như đùa, không hề để tâm, tiện tay đưa kịch bản trả lại cho phó đạo diễn:

“Đánh golf không? Bọn tôi đang thiếu người.”

“Chứ còn gì nữa, tới đây không phải để chơi golf thì sao được chứ.”

Phó đạo diễn mừng rỡ ra mặt, chẳng còn để ý gì tới Cố Ngữ Chân nữa:

“Cô đi qua bên kia chờ đi!”

Cố Ngữ Chân bị đối xử như “tiểu tam” sai vặt, vô cùng nhục nhã, đến cả ánh mắt cũng như muốn rực lửa.

Lý Thiệp nghe vậy thì quay đầu lại, liếc nhìn cô:

“Ngồi đó làm gì? Cùng qua chơi golf đi.”

Phó đạo diễn nghe xong, liếc nhìn Cố Ngữ Chân, lập tức hiểu ngay ẩn ý của Lý Thiệp, ánh mắt sáng bừng lên, nhanh chóng kéo cô đứng dậy:

“Cô mau lên đi, đi cùng Lý tiên sinh đánh bóng, đừng để người ta mất hứng!”

Cố Ngữ Chân còn chưa kịp phản ứng, đã bị đẩy đi vài bước, suýt nữa đụng trúng anh.

Cô gượng đứng vững lại, ánh mắt dừng nơi lồng ngực anh, đột nhiên chẳng dám ngẩng đầu lên, như thể quay về quá khứ.

Âm thanh xung quanh như xa dần, cô chậm rãi ngẩng đầu nhìn anh.

Lý Thiệp đút tay trong túi quần, cúi đầu nhìn cô một cái, sau đó lùi lại một bước, không nói gì mà xoay người đi về phía trước.

Ánh mắt anh không mang theo chút ý cười nào, lạnh lùng rõ ràng.

Cố Ngữ Chân khẽ cắn môi, cúi đầu đi theo phía sau anh.

Bình Luận (0)
Comment