Cố Ngữ Chân đi về phía trước, Khả Khả đi lên khoác tay cô, cùng cô đi:
“Cậu qua đó không sao chứ?”
“Không sao, anh ấy là bạn học cấp ba của tớ.”
Khả Khả lập tức thở phào nhẹ nhõm, cô ấy cứ tưởng hôm nay phải báo cảnh sát làm ầm lên rồi, nghệ sĩ trong giới mà dính vào loại tin tức này thì chẳng hay ho gì cả.
Cô ấy liếc nhìn anh đang đi phía trước, chân dài eo thon, dáng người chuẩn khỏi nói, chưa kể đến khuôn mặt kia nữa.
“Bạn học của cậu đỉnh thật đấy, nhưng nhìn là biết kiểu khó mà kiểm soát nổi, chắc chắn có nhiều cô gái thích lắm.”
Cố Ngữ Chân sợ anh nghe thấy, vội há miệng làm động tác ra hiệu bảo cô ấy nhỏ tiếng lại.
Vương Trạch Hào nhìn Cố Ngữ Chân đi đến gần, chào một tiếng, rồi dùng khuỷu tay huých An Phi:
“Bọn họ có phải từng có gì đó không thể nói ra không?”
An Phi liếc cậu ta một cái:
“Cậu là bạn học cấp ba của họ, chẳng lẽ không biết?”
“Thì hồi đó tớ bị gia đình đưa ra nước ngoài, mấy năm không về, tin tức chắc chắn là lạc hậu rồi.”
An Phi liếc nhìn Cố Ngữ Chân một cái, không để tâm lắm:
“Có thể có gì chứ, chẳng qua là bạn học bình thường thôi.”
“Sao có thể, vẻ mặt của Thiệp ca lúc nãy y như bắt gian tại trận vậy, nếu giữa bọn họ không có gì, hôm nay đầu tớ cho cậu làm bóng đánh cũng được.”
An Phi nghe vậy không đáp lời, phía trước quả bóng đã bị đánh bay đi, cậu ấy quay đầu nhìn Lý Thiệp đang đi tới:
“Chơi kiểu nào, móc túi hay gấp đôi?”
Lý Thiệp cầm lấy cây gậy golf để bên cạnh:
“Gấp đôi đi, móc túi chán lắm.”
Cố Ngữ Chân không hiểu luật chơi và quy tắc, nên vừa đến chỗ này thì dừng lại, đứng ở bên cạnh.
Phó đạo diễn ở đằng xa vẫn đi theo Lý Thiệp, rõ ràng không còn khả năng dây dưa gì với cô nữa.
Khả Khả không hiểu, liền quay sang hỏi cô gái bên cạnh: “Gấp đôi là gì vậy?”
Cô gái kia liếc nhìn họ, mang theo chút kiêu ngạo từ trên cao nhìn xuống, vẻ ngoài không dễ tiếp cận, nhưng giáo dưỡng tốt khiến cô ấy vẫn mở miệng giải thích:
“Gấp đôi tiền cược, ví dụ một hố là mười vạn, hố sau thì gấp đôi, hai mươi vạn, cứ thế tăng lên.”
Cố Ngữ Chân nghe xong liền giật mình, còn Khả Khả thì vẫn chưa hiểu:
“Là nhân dân tệ thật hả?”
Cô gái kia bật cười:
“Tất nhiên là nhân dân tệ, chẳng lẽ còn chơi yên Nhật ở ngay trên đất nước mình sao?”
Chơi kiểu này mà gấp đôi thì con số sẽ không có giới hạn, rõ ràng không phải kiểu trò chơi người bình thường chơi nổi.
Vương Trạch Hào nghe đến gấp đôi thì máu chiến hừng hực:
“Thiệp ca là anh nói đó nhé, hôm nay em dẫn theo cả đội hỗ trợ đấy, đừng trách em người đông, biết đâu cái siêu xe của anh phải nhường cho em đó.”
“Cậu thắng được thì lấy đi luôn.” Lý Thiệp hờ hững đáp, rồi quay sang hỏi phó đạo diễn:
“Gấp đôi không sao chứ?”
Phó đạo diễn vốn không chơi kiểu gấp đôi mạo hiểm như vậy, nhưng khó khăn lắm mới chen chân vào được vòng tròn này, tất nhiên phải hùa theo:
“Không thành vấn đề, luật chơi là do các cậu định.”
Cứ như vậy, chỉ chơi vài hố mà số tiền đã lên tới năm trăm nghìn.
Đến lượt Lý Thiệp, anh xoay người nhìn về phía Cố Ngữ Chân, đưa cây gậy golf qua:
“Lại đây, chơi một ván đi.”
Không khí xung quanh lập tức im phăng phắc.
“Tôi không biết chơi.” Cố Ngữ Chân vội vàng lắc đầu, không dám nhận lấy, cô thật sự không thể chơi nổi một trò đắt đỏ thế này.
Lý Thiệp bước hai bước lại gần, nhét gậy golf vào tay cô, giọng nói lười biếng và bất cần:
“Sợ gì, thua tính của tôi.”
An Phi nghe vậy liếc nhìn Cố Ngữ Chân.
Vương Trạch Hào thì phản ứng lại ngay:
“Thiệp ca, anh đùa à, thật để cô ấy đánh hả, thua rồi thì cái xe của anh phải đưa thật đó?”
“Chơi là để tìm cảm giác mà.” Lý Thiệp chẳng hề để tâm, vươn tay dạy cô cách cầm gậy,
“Lại đây, đánh vào là tiền của em.”
“Lý Thiệp, tôi thật sự không biết.” Cố Ngữ Chân định rút tay lại.
Lý Thiệp giữ lấy cổ tay cô, giọng vừa lười nhác vừa trêu đùa:
“Thì dạy em là được chứ gì.”
Chơi golf nhìn thì đơn giản, nhưng người mới thậm chí không chạm được vào bóng, chứ nói gì đến việc đánh trúng.
Cố Ngữ Chân cầm gậy golf, động tác có phần cứng ngắc.
Lý Thiệp nhìn tư thế của cô một chút, rồi đưa chân đến g*** h** ch*n cô, khẽ đá sang trái rồi sang phải, vừa sửa vừa nói với giọng lười biếng:
“Hai chân tách ra, hơi khuỵu gối xuống.”
Cố Ngữ Chân làm theo lời anh, nhưng rõ ràng động tác không chuẩn lắm, vung gậy một cú thì quả nhiên đánh trượt.
Những người xung quanh bật cười, nhưng đều là cười rất nhỏ.
Cố Ngữ Chân lòng bàn tay hơi toát mồ hôi, không phải vì bị cười, mà vì Lý Thiệp đang đứng ngay sau lưng chỉ dẫn.
Vị trí này khiến mọi động tác của cô đều phơi bày trước ánh mắt anh, khiến cô căng thẳng đến mức không biết phải làm gì.
Vương Trạch Hào thấy cô đánh hụt thì cười lên, giúp cô chữa ngượng:
“Thôi bỏ đi, người mới thì cho thêm chút cơ hội, Ngữ Chân, cố lên nhé.”
Đừng nói là một cơ hội, cho cô thêm mười lần cũng chưa chắc đánh trúng.
Cố Ngữ Chân thử thêm vài lần, vẫn không chạm được vào quả bóng nào, những người xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán, có người bắt đầu mất kiên nhẫn.
Cô nắm chặt cây gậy trong tay, tiến không được, lui cũng không xong.
Lý Thiệp đứng một lúc, rồi đi tới sau lưng cô, đưa tay nắm lấy cây gậy trong tay cô, hạ giọng:
“Thả lỏng chút, có phải đi thi đâu.”
Cố Ngữ Chân cảm nhận được sự tiếp cận của anh, mặt bắt đầu nóng bừng lên.
Trên người anh có chút mùi khói thuốc thoảng nhẹ, hơi thở ấm nóng phả lên tai cô, hơi ngứa, nhưng lại chẳng biết phải gãi vào đâu.
Suy nghĩ của cô vẫn còn rối loạn, còn chưa kịp chuẩn bị, thì Lý Thiệp đã nắm lấy tay cô, cùng vung gậy đánh bóng.
Quả bóng trúng gậy, bay vút về phía trước, giây tiếp theo đã chuẩn xác rơi vào lỗ golf.
Vương Trạch Hào giật mình hét lên một tiếng:
“Má ơi, xa vậy mà cũng vô à?”
Cố Ngữ Chân tay khẽ run, cả người như mất hồn, chỉ nghe thấy giọng nói lười biếng bên tai, anh vang lên:
“Tạm được.”
Cô cảm thấy nóng tai, đứng quá gần anh, chỉ cần chạm vào vạt áo thôi mà tim đã đập loạn lên.
Bên cạnh có mấy cô gái nhỏ tiếng bàn tán:
“Năm mươi vạn kiếm được trong một cú, tiền dễ kiếm thế này, còn hơn là theo mấy lão già. Không biết con nhỏ đó có tỉnh táo không nữa.”
Sắc mặt Cố Ngữ Chân lập tức trắng bệch, trong chớp mắt tỉnh táo lại. Cô quay người nhìn anh, nghiêm túc nói:
“Tôi thật sự đến để thử vai, không biết sao lại thành ra thế này.”
Lý Thiệp nghe vậy cũng không có phản ứng gì rõ ràng, chỉ lười biếng cười một cái, rõ ràng chẳng để tâm:
“Đó là chuyện của em, không cần giải thích với tôi.”
Cố Ngữ Chân siết chặt cây gậy trong tay, không biết nên nói gì tiếp.
An Phi thấy bầu không khí có vẻ không ổn, bèn bước tới đặt một quả bóng mới lên, rồi nhắc nhẹ:
“Được rồi, chơi tới đây thôi. Bọn tôi chơi tiếp. Tiểu Thư sắp về nước rồi, hôm trước còn hỏi tôi cậu có yêu đương gì với ai không. Nếu biết cậu dây dưa với người khác, chắc lại ầm ĩ.”
Nghe thấy cái tên đó, sắc mặt Lý Thiệp không có chút thay đổi, tùy ý cầm gậy lên vung một cú, bóng bay vút đi, giọng nhàn nhạt vang lên:
“Chuyện của tôi, liên quan gì đến cô ta.”
Rõ ràng đối với Cố Ngữ Chân thì anh rất ôn hòa, còn với người kia lại cực kỳ tệ bạc, thế nhưng chỉ cần nghe là đã biết ai mới là người thực sự ảnh hưởng được đến anh.
Mi mắt Cố Ngữ Chân khẽ rủ xuống, cô đưa cây gậy trong tay ra, nhẹ giọng nói:
“Tôi và bạn tôi xin phép về trước, cảm ơn mọi người.”
Lý Thiệp nhận lấy gậy, liếc nhìn cô một cái:
“Không chơi nữa à?”
Cố Ngữ Chân cúi đầu, không dám nhìn vào ánh mắt anh:
“Tôi chợt nhớ ra còn có việc, phải đi trước.”
Lý Thiệp không hỏi thêm, cũng không giữ lại:
“Ờ, vậy tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Cố Ngữ Chân nhẹ nhàng đáp lại, cô sợ nếu nói to một chút thôi, thì giọng nói cũng sẽ mang theo cảm xúc không nên có.
Ngồi lên xe điện, Khả Khả ghé sát lại bên cạnh cô:
“Vừa rồi cái người siêu đẹp trai đó thật sự chỉ là bạn cùng lớp cấp ba của cậu thôi à?”
Gió thổi qua, cuốn theo mái tóc của Cố Ngữ Chân, cô nhìn ra bãi cỏ kéo dài tít tắp phía trước, bình thản nói:
“Làm bạn cùng bàn một năm.”
Khả Khả rõ ràng nghĩ đến điều gì đó, mở miệng:
“Người cậu thầm thích hồi cấp ba… chẳng lẽ chính là…người đó?”
Cô ấy nhìn sang khuôn mặt điềm đạm của Cố Ngữ Chân, “Nhìn vẻ mặt này của cậu, chẳng lẽ đến tận bây giờ vẫn còn đang âm thầm thích người ta sao?”
Lông mi của Cố Ngữ Chân khẽ rung, sợi dây âm thầm đã ngủ yên trong lòng cô bỗng bị lay động, cảm giác chua xót quen thuộc trào dâng trong tim.
Phải.
Cô đã từng thích anh rất lâu rồi…
Tựa như có một viên đá bị ném xuống mặt hồ tĩnh lặng, lớp bùn cát dưới đáy bắt đầu trôi nổi lẫn lộn lên.
Sau cơn dao động, bùn cát có thể lắng xuống lại đáy nước, nhưng sẽ không bao giờ biến mất, cũng không thể tách rời hoàn toàn.
Đó là nỗi đau, là sự tự ti, là tuyệt vọng nhưng cô không bao giờ có thể phân tách rõ ràng được.
Tiếng chuông nghỉ trưa vang lên, sân trường vẫn còn rộn ràng, trên sân bóng rổ những nam sinh vẫn chạy qua chạy lại như thể không nghe thấy chuông.
“Ngữ Chân, cậu cũng ở đây à?”
Một giọng nói vang lên từ phía sau, khiến Cố Ngữ Chân sững người một chút không ngờ chính mình lại vô thức ngồi xuống sân bóng rổ. Rõ ràng ban đầu, cô chỉ định đi ngang qua thôi.
Triệu Giai Ấu là bạn cùng lớp, ngồi bàn sau cô, bình thường chỉ thấy Cố Ngữ Chân lúc nào cũng cắm đầu vào học hành, không ngờ cũng có lúc cúp giờ nghỉ trưa để ngồi xem người ta chơi bóng rổ:
“Cậu đang nhìn ai thế?”
Nhưng dường như không cần đợi câu trả lời, rất nhanh cô ấy đã đoán ra:
“Đang nhìn Lý Thiệp đúng không?”
Nghe đến tên Lý Thiệp, mấy nữ sinh xung quanh cũng quay đầu nhìn sang, rõ ràng cũng là vì anh mà đến.
Cố Ngữ Chân ôm quyển sách tiếng Anh vào lòng:
“Không phải, tớ chỉ ăn cơm xong ra ngồi nghỉ một lát thôi.”
Triệu Giai Ấu không hỏi gì thêm, ngồi xuống bên cạnh cô, mấy nữ sinh đi cùng cũng tự nhiên ngồi xuống luôn.
Trên sân bóng rổ có rất nhiều nam sinh, nhưng dù nhìn thế nào, ánh mắt mọi người cũng chỉ dừng lại ở một người.
Người đó giống như ánh mặt trời mùa hè rực rỡ, chói chang, vĩnh viễn khiến người khác không thể không chú ý đến.
“Người lớp các cậu, Lý Thiệp hình như đang yêu đấy. Hôm qua tớ thấy cậu ấy đi song song với một cô gái.”
Câu nói đó giống như viên đá ném xuống mặt hồ, khiến lòng người dậy sóng.
“Cậu ấy đang yêu với ai vậy?”
“Tớ không biết. Nhưng nhìn hai người đó có vẻ quen biết từ lâu rồi, rất ăn ý.”
Rất nhanh đã có người tò mò hỏi:
“Cô gái đó trông thế nào?”
“Tóc ngắn, khá xinh, hai người trông rất xứng đôi.”
Xung quanh trở nên yên lặng trong chốc lát.
Phải rồi, ngoài cách nói như vậy thì còn có thể nói gì khác?
Không phải ai cũng có thể thành công trong mối tình đơn phương, đôi khi người mà mình thầm thích thậm chí còn chẳng biết mình là ai.
Cố Ngữ Chân đứng dậy rời đi, cũng chẳng ai để ý đến cô, ánh mắt mọi người vẫn hướng về phía sân bóng rổ.
Ngay giây tiếp theo, sân thể dục vang lên tiếng reo hò, bóng lại vào rổ.
Cô quay đầu lại, nhìn anh vừa ném bóng dưới ánh mặt trời, nụ cười của anh thật rạng rỡ.
Nhưng anh không thuộc về cô.
Cố Ngữ Chân leo năm tầng lầu, quay lại lớp học đặt sách vở xuống, nhân lúc nghỉ trưa đi vào nhà vệ sinh, lúc ra suýt chút nữa đụng phải một nữ sinh đang bước vào từ cửa.
Cô gái đó tóc ngắn, rất xinh, đặc biệt là đôi mắt, linh động vô cùng, dù là trong một ngôi trường có nhiều mỹ nữ như vậy thì cũng tuyệt đối thuộc cấp bậc hoa khôi.
Cô ấy liếc nhìn vào lớp học, không thấy ai, quay sang hỏi Cố Ngữ Chân:
“Bạn học lớp cậu, Lý Thiệp, đâu rồi?”
Cố Ngữ Chân hít thở đều lại, ánh mắt dừng trên gương mặt cô gái kia:
“Cậu ấy đi chơi bóng rổ rồi.”
Cô gái nghe vậy thì bĩu môi, có vẻ không vui:
“Lại đi chơi bóng rổ, nhắn tin cũng không thèm trả lời.”
Nói xong cô gái đó không thèm để ý đến Cố Ngữ Chân nữa, quay người chạy xuống lầu.
Cố Ngữ Chân nhìn theo bóng dáng cô ấy chạy xa dần rồi biến mất ở khúc ngoặt, cô đứng yên một lúc, sau đó quay người đi về hướng khác.
Vào nhà vệ sinh, cô mở vòi nước rửa tay, dòng nước chảy qua lòng bàn tay mang theo chút mát lạnh.
Cô có chút thất thần.
Cô gái đó thực sự rất xinh đẹp, đến mức chính cô cũng phải thừa nhận mình sẽ thích một người con gái tươi sáng và rạng rỡ như vậy.
Chứ không phải kiểu người như cô luôn trầm lặng, khép kín và vô vị.
Ai ở dưới bầu trời đêm, ánh mắt đầu tiên cũng sẽ hướng về phía mặt trăng, chứ không phải những vì sao mờ nhạt.
Cố Ngữ Chân quay lại lớp học, cả lớp vẫn đang trong giờ nghỉ trưa, chỉ là hôm nay vì đông người nên có phần hơi ồn ào.
Vừa bước vào, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô, trên mặt mỗi người đều mang vẻ cười cợt như đang chờ xem trò hay.
Cố Ngữ Chân cảm thấy lạ lùng trước ánh mắt của họ, đến khi bước tới bàn học của mình, cô mới phát hiện…
Bàn học bị xô lệch, sách vở bị lật tung như vừa được ai đó nhặt lại đặt tạm lên.
Tập vở đặt trên cùng bị mở ra, bên trong chỉ có một cái tên: Lý Thiệp.
Mi mắt Cố Ngữ Chân giật nhẹ, xung quanh vang lên những tiếng cười cợt.
“Cố Ngữ Chân, nhìn lên bảng đi kìa.”
Cô nhanh chóng ngẩng đầu nhìn trên bảng đen có viết hai cái tên, một là Cố Ngữ Chân, một là Lý Thiệp.
Dòng chữ lớn bên dưới: Cố Ngữ Chân thích Lý Thiệp.
Toàn thân cô như bị rút sạch máu, cảm giác máu dồn ngược khiến đầu óc choáng váng.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy phản ứng của cô, liền bắt đầu reo hò cười ầm lên.
Từ hành lang ngoài cửa sổ vang lên tiếng bóng rổ, Lý Thiệp cùng một nhóm nam sinh đang đi về phía lớp học.
Anh vừa bước vào, tiếng ồn trong lớp càng lớn hơn.
“Lý Thiệp, lại có thêm một fan cuồng rồi! Lớp phó kỷ luật thích cậu đấy! Trong vở chỉ toàn tên cậu thôi!” một nam sinh ngồi bàn đầu la lớn, khiến cả lớp cười phá lên.
Lý Thiệp vừa vào lớp, chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Không phải…” Cố Ngữ Chân bắt đầu thở gấp, thậm chí không phát ra được âm thanh rõ ràng, hai chữ đơn giản ấy cũng bị tiếng ồn nhấn chìm, không ai nghe thấy.
Một nam sinh đi vào cùng Lý Thiệp nhìn lên bảng đen, hét lên:
“Wow, chất đấy! A Thiệp, nhìn lên bảng đi!”
Lý Thiệp quay đầu liếc nhìn bảng, sau đó lại nhìn về phía cô.
Cố Ngữ Chân đối diện ánh mắt anh, sự xấu hổ, sụp đổ, tự ti cùng hàng loạt cảm xúc phức tạp ập đến như sóng lớn.
Cô cầm lấy sách trên bàn, đập mạnh xuống đất:
“Các người thấy như vậy vui lắm phải không?”
Quyển sách “bộp” một tiếng rơi xuống đất, cả lớp lập tức im bặt.
Đột nhiên có một nam sinh lẩm bẩm:
“Có vấn đề à? Tự cô ta viết tên người khác thôi.”
Lại có người nói:
“Cô ấy là lớp phó kỷ luật, ghi tên là chuyện bình thường mà?”
“Cả quyển vở to đùng chỉ ghi mỗi một cái tên, rõ ràng là thích người ta rồi. Mà dù không phải, cũng không cần phản ứng quá như thế chứ, tí đùa cũng không chịu được.”
Những lời bàn tán xung quanh khiến cô không thể chịu nổi nữa, mắt đỏ hoe, cô gục đầu xuống bàn, che kín khuôn mặt.
Lý Thiệp liếc qua cô một cái, tay cầm bóng rổ ném thẳng về phía người vừa nói chuyện, giọng điệu ngang ngược:
“Vậy ra đây, để tôi cũng đùa với cậu thử xem?”
Bóng rổ bay thẳng trúng vào cậu nam sinh kia, rơi xuống bàn rồi tiếp tục lăn “bịch bịch” trên sàn nhà.
Người bị ném lập tức câm bặt.
Lý Thiệp bước lên bục giảng, cầm lấy giẻ lau bảng, mấy cái đã lau sạch hết tên trên bảng.
Sau đó quay lại nhìn cả lớp, lạnh giọng:
“Sau này đứa nào còn dám đùa kiểu vớ vẩn thế này nữa, đừng trách tôi trở mặt không nhận người.”
Anh liếc quanh, thấy không ai dám lên tiếng, ánh mắt quét qua mấy người cầm đầu rồi giơ tay ném cái giẻ lau bảng lên bục giảng, gằn giọng:
“Mẹ nó đứa nào cũng đầu óc có vấn đề à, rảnh quá không có việc gì làm chắc?”
“Bộp” giẻ lau đập mạnh lên mặt bàn, cả lớp im phăng phắc như tờ.
Lý Thiệp xưa nay tính tình tốt, hòa đồng với mọi người, chuyện gì cũng có thể đùa được. Nhưng hôm nay đột nhiên nổi giận như vậy, không ai dám ngẩng đầu nhìn anh.
Cả lớp yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Ai nấy đều giả vờ làm bài, đọc sách, không ai còn dám nhìn Cố Ngữ Chân cười cợt như lúc trước nữa.
Tay áo của Cố Ngữ Chân sớm đã ướt đẫm, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi, không thể kìm lại được.
Ngay lúc ấy, có người bước tới cạnh bàn cô, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào vai cô.
Cô chậm rãi ngẩng đầu, Lý Thiệp đang đứng đó, trong tay là một bịch khăn giấy không rõ lấy từ đâu ra, đưa cho cô, giọng nói dịu dàng như đang dỗ trẻ con:
“Đừng để ý mấy đứa ngu đó. Lớp phó kỷ luật muốn ghi tên ai thì ghi.”
Ngoài cửa sổ, gió mùa hạ nhẹ nhàng thổi qua, làm rèm cửa màu trắng tung bay, mang theo hương vị thanh mát của mùa hè, đẹp đến nao lòng.
Cố Ngữ Chân đưa tay nhận lấy khăn giấy, nghẹn ngào, giọng nhỏ như muỗi:
“Cảm ơn cậu.”
Ngay lúc ấy, cửa sau lớp học mở ra, có người gọi:
“Lý Thiệp.”
Cố Chân theo phản xạ cũng quay lại nhìn.
Một cô gái đang đứng đó, ánh mắt lướt qua cô, sau đó dừng lại trên người Lý Thiệp.
Lý Thiệp không nói gì, cũng không dừng lại, chỉ lặng lẽ đi ra ngoài theo cô gái ấy.
Từ hành lang truyền đến tiếng nói của cô gái:
“Cậu bắt nạt con gái hả, làm người ta khóc rồi còn gì?”
“Không có, không liên quan tới tớ.”
“Thế sao người ta lại khóc?”
“Người khác trêu cô ấy, tớ chỉ giúp nói một câu thôi.”
Hai người họ đứng cùng nhau, rất đẹp đôi, kể cả lúc đùa giỡn cũng đẹp như cảnh trong phim.
Một bạn học gần cửa sổ khẽ kéo rèm lại, che đi một phần ánh sáng, cũng như che đi hình ảnh vừa rồi.
Cố Ngữ Chân từ từ quay đầu lại, cúi xuống nhìn cuốn vở đã bị ướt quá nửa, cô khẽ đậy sách giáo khoa lên trên che lại cái tên viết nơi góc trang: “Lý Thiệp.”