Khi Anh Quay Đầu Vì Em

Chương 5

Về đến nhà, Cố Ngữ Chân tự mình vào phòng, đi thẳng vào phòng tắm, mở vòi nước, dùng nước lạnh vỗ lên mặt. Cảm giác lành lạnh trên mặt khiến cô gắng gượng tỉnh táo lại đôi chút.

Cô ngẩng đầu nhìn mình trong gương: đôi mày cong cong, đôi mắt màu hổ phách, ngay cả hàng mi cũng nhạt nhòa, như một bức tranh sơn dầu bị thiếu màu sắc.

Cô cầm khăn bông mềm bên cạnh, lau khô những giọt nước trên mặt.

Vừa rồi đi được dễ dàng như vậy là vì có Lý Thiệp ở đó, phó đạo diễn đương nhiên không dám nói nhiều. Nhưng sau này thì sao?

Nghĩ đến sự sắp xếp của Khương Y, hô hấp của cô cũng trở nên gấp gáp.

Cô cau mày, ném khăn xuống, đi ra ngoài lấy điện thoại, vừa cầm lên thì cuộc gọi của Khương Y đã đến.

Cố Ngữ Chân nhấn nút nghe, đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Khương Y:

“Chân Chân, vai diễn đã chốt rồi, phó đạo diễn nói rất hài lòng với biểu hiện của em.”

Cố Ngữ Chân không còn giữ được sự bình tĩnh như trước, chất vấn:

“Tôi nghĩ chị nên cho tôi một lời giải thích trước, tại sao nơi tôi đến lại không phải là buổi thử vai chính quy?”

Khương Y im lặng một chút, dường như không ngờ cô còn hỏi chuyện này:

“Em đã đi rồi, và cũng đã nhờ ‘nỗ lực’ của mình mà có được vai diễn đó, còn cần thiết phải hỏi sao?”

Thái dương Cố Ngữ Chân giật giật:

“Chị nói ‘nỗ lực’ là ý chị nói đến giao dịch x*c th*t?”

Giọng Khương Y không lộ sơ hở chút nào:

“Chân Chân, em đi theo chị bao lâu nay rồi, lời nói không thể tùy tiện như vậy. Công ty luôn tận tâm tận lực với từng nghệ sĩ, tuyệt đối không thể làm ra những chuyện như thế. Nếu em thấy mình không ở trạng thái tốt, có thể nghỉ ngơi trước, vai diễn này sẽ để người khác, dù sao thì phó đạo diễn cũng dễ nói chuyện.”

Cố Ngữ Chân không phải lính mới, cô hoàn toàn hiểu được ý tứ trong lời nói của cô ta.

Một khi đã “tạm nghỉ”, đồng nghĩa với việc bị đóng băng. Không có độ phủ sóng, không có phim để đóng, không có hoạt động đại diện thương hiệu, tất cả sẽ tạo thành một vòng luẩn quẩn tiêu cực, mãi mãi không ngóc đầu lên nổi. Không ai quan tâm đến một người cứ mãi ở nhà.

Cố Ngữ Chân không định tiếp tục tranh luận nữa, cô đang định cúp máy thì bên kia, Khương Y lại lên tiếng:

“Đúng rồi, chỉ cần chưa giải trừ hợp đồng, em vĩnh viễn là nghệ sĩ của công ty chúng tôi. Theo hợp đồng, không được tự ý nhận phim ngoài.”

Lồng ngực Cố Ngữ Chân bỗng chốc căng chặt:

“Tôi sẽ hủy hợp đồng với công ty!”

“Vậy thì em nhớ chuẩn bị đủ tiền vi phạm hợp đồng. Số tiền em kiếm được mấy năm qua còn lâu mới đủ bồi thường. Nhưng nếu nhà em điều kiện tốt, có thể nhờ ba mẹ bù vào cũng được.”

Cố Ngữ Chân siết chặt điện thoại trong tay, ngón tay trắng bệch.

Khương Y như thể đã đoán trước được phản ứng của cô:

“Chân Chân, chị từng nói rồi, giới giải trí không thiếu diễn viên, người tốt nghiệp chính quy thì đầy rẫy. Có rất nhiều người biết ‘buông bỏ’, biết khôn ngoan, biết tàn nhẫn hơn em. Em lấy gì ra để cạnh tranh với họ? Lấy số tuổi mỗi năm một tăng của mình sao? Em từng nói, em thầm thích một chàng trai rất ưu tú đúng không?”

Cố Ngữ Chân lúc đó đầu óc chỉ nghĩ đến chuyện giải hợp đồng, nhưng nghe tới đây thì bỗng khựng lại. Ánh mắt cô đang lạc lõng trong không trung bỗng chậm rãi thu về:

“Chị muốn nói gì?”

“Chị nhớ em từng nói em và anh ta cách biệt quá lớn, nhưng nếu một ngày em trở thành minh tinh nổi tiếng, anh ta còn không nhìn thấy em sao? Khi đó, giá trị của em đã tăng lên, người ta sẽ nhìn em bằng con mắt khác. Khi em chẳng là gì cả, tình cảm của em cũng trở nên rẻ mạt. Thế giới này chính là như vậy, rất thực tế.”

Cố Ngữ Chân im lặng một lúc, sau đó mở miệng với giọng bình tĩnh:

“May mà anh ấy không giống loại người như chị.”

“Em không cần cãi với chị. Chị vào nghề mấy chục năm, loại người nào mà chưa từng gặp qua. Sau này em sẽ hiểu chị nói có đúng không.”

Cố Ngữ Chân lập tức cúp máy, cảm thấy đau đầu.

Việc giải hợp đồng chắc chắn không dễ dàng. Lúc đầu quá tin Khương Y, nên mới ký hợp đồng với cô ta, giờ mới phát hiện ra vấn đề lớn như vậy.

Công ty mỗi năm ký với biết bao nghệ sĩ, dù không nổi tiếng thì lúc huỷ hợp đồng cũng có thể kiếm được một khoản tiền vi phạm không nhỏ. Dù thế nào, họ cũng là bên không bao giờ lỗ.

Trong vài ngày tiếp theo, cô liên tục tìm luật sư. Nhưng loại hợp đồng kiểu này khiến ngay cả luật sư cũng không dám chắc, và không khuyến khích khởi kiện.

Công việc của cô cũng bị dừng lại, những quảng cáo trong tay đều bị chia cho tân binh mới vào công ty. Tiểu Ngư cũng bị điều sang làm trợ lý cho người khác.

Cô bỗng chốc trở thành người nhàn rỗi, không có việc gì làm.

Phó Lê biết chuyện của cô, cũng giúp cô hẹn gặp một người bạn luật sư có tiếng.

Cố Ngữ Chân hẹn được thời gian gặp luật sư, vừa mới đến nơi, ngẩng đầu đã nhìn thấy gã phó đạo diễn, cô lập tức quay người xuống lầu đi.

Phó đạo diễn rõ ràng là đang đợi cô, lập tức đuổi theo:

“Cô Cố, xin đợi một chút!”

Cố Ngữ Chân thấy họ chặn đường mình thì nói ngay:

“Các người định làm gì? Dám làm càn tôi sẽ báo cảnh sát!”

“Cô hiểu nhầm rồi, ai dám làm gì chứ.” Phó đạo diễn thay đổi hoàn toàn bộ mặt, ngại ngùng xoa tay:

“Là như vầy… Hôm trước là tôi hồ đồ, xử lý không ra gì. Hôm nay tình cờ gặp lại, tôi muốn mời cô một bữa cơm coi như xin lỗi, cô thấy thế nào?”

“Không cần.” Cố Ngữ Chân không nói nhiều, sợ có bẫy nên quay người định xuống lầu ngay.

“Ê, đừng mà!” Phó đạo diễn vội vàng chặn lại, cố tỏ ra thân thiện:

“Nếu cô thực sự không muốn ăn với chúng tôi, thì có thể giúp tôi giới thiệu một chút trước mặt bạn trai cô được không?”

Cố Ngữ Chân hoàn toàn không hiểu:

“Bạn trai nào?”

“Chính là người ở sân golf lần trước đó, cô quên rồi à? Anh ấy còn gọi tôi cùng chơi bóng cơ mà. Tôi muốn mời anh ấy một bữa để xin lỗi, lần trước vì chuyện của cô, chắc chắn anh ấy khó chịu, tôi cần giải thích rõ ràng.”

Cố Ngữ Chân khẽ mấp máy môi:

“Anh ấy không phải bạn trai tôi.”

Phó đạo diễn rõ ràng không tin:

“Sao lại không phải chứ? Cô Cố, cô yên tâm, chuyện của hai người tôi tuyệt đối không hé nửa lời ra ngoài.” Nói rồi ông ta lấy từ tay người đi cùng một túi quà.

Bên trong là một chai rượu vang, nhìn qua là biết là hàng quý lâu năm.

Cố Ngữ Chân còn chưa kịp phản ứng thì ông ta đã hơi nâng hộp rượu lên, bên dưới là một xấp tiền mặt dày cộm.

“Đây chỉ là chút lòng thành thôi. Chỉ cần cô giúp tôi mời được bữa ăn với Lý tiên sinh, sau này cô muốn vai diễn gì, tôi đều có thể giúp. Chú tôi trong giới cũng quen biết không ít người. Nếu cô Cố chịu giúp đỡ, sau này cô chính là quý nhân của chúng tôi!”

Cố Ngữ Chân đây là lần đầu tiên đối mặt với tình huống như vậy. Cô vốn biết nhà họ Lý có bối cảnh, nhưng chưa bao giờ trải nghiệm nó một cách rõ ràng như thế này.

Cô lùi lại một bước:

“Các người thật sự hiểu lầm rồi, chúng tôi chỉ là bạn học thôi. Anh ấy không thể vì một câu nói của tôi mà chịu đến ăn cơm với các người.”

Nói xong, cô không để ý đến họ nữa, bước nhanh xuống lầu. Mặc kệ phía sau có gọi thế nào, cô cũng không quay đầu lại, trực tiếp vào thang máy.

Lúc cửa thang máy đóng lại, Cố Ngữ Chân vẫn còn chưa hoàn toàn hoàn hồn. Lúc này điện thoại trong túi vang lên lại là Khương Y gọi đến. Cô nhấn nghe.

Giọng Khương Y dịu dàng:

“Gặp phó đạo diễn Chu chưa?”

Cố Ngữ Chân bỗng nhiên giận đến nghẹn lòng:

“Làm sao các người biết tôi đang ở đây?”

“Người bạn luật sư mà em hẹn thực ra là bạn học cũ của chị. Cậu ấy thấy em muốn chấm dứt hợp đồng với công ty chúng ta nên đến hỏi chị xem có chuyện gì.”

Cố Ngữ Chân cắn môi, trong lòng vừa bất lực vừa tức giận:

“Rốt cuộc các người muốn giải quyết chuyện hợp đồng thế nào?”

Khương Y lập tức giải thích:

“Chân Chân, em hiểu lầm rồi, là do trước đó chị nóng vội quá, thái độ cũng không tốt. Chị biết em không phải loại người đó, đương nhiên sẽ không sắp đặt như vậy. Em yên tâm, nếu em không muốn, sau này tuyệt đối sẽ không để chuyện như thế xảy ra nữa!”

Cố Ngữ Chân không hiểu vì sao thái độ của Khương Y lại thay đổi nhanh như vậy, thậm chí còn có vẻ khách khí.

Dựa theo nguyên tắc của Khương Y là nghệ sĩ không nghe lời thì bỏ, thay người biết nghe lời là được, điều này rất không hợp lý.

Cố Ngữ Chân không lên tiếng.

Khương Y rõ ràng rất vui, giọng nói cũng có chút lấy lòng:

“Em xem này, quen được quý nhân cũng không nói với chị một tiếng, hại chị còn lo cho tương lai của em. Nếu em nói sớm, chị đâu còn dám sắp xếp gì cho em nữa!”

Cố Ngữ Chân lập tức hiểu ra:

“Tôi không quen quý nhân nào cả, người giúp tôi lần trước chỉ là bạn học thôi.”

“Bạn học?”

Khương Y không tin:

“Thì cũng không thể là bạn học bình thường. Nếu không làm sao khiến lão Chu phải thua đến mấy triệu như vậy chứ?”

Cố Ngữ Chân không hiểu:

“Thua cái gì?”

Khương Y cũng không định giải thích chi tiết:

“Chơi golf thua mấy triệu đấy. Chắc là người bạn kia cố ý nhắm vào ông ấy, nên mới nhờ em nói đỡ một câu trước mặt Lý tiên sinh. Lão Chu cũng nói rồi, vai diễn đó sẽ để dành cho em, em chỉ cần mở miệng nói một câu thôi. Nghe lời chị Khương, đừng có cứng đầu mà tự cắt đứt đường lui của mình.”

Đầu Cố Ngữ Chân bắt đầu ong ong.

Cô hiểu rõ Lý Thiệp, anh tuyệt đối không phải kiểu người vì mấy triệu mà cố tình làm khó người khác. Cho dù có thắng vài ván, anh cũng sẽ nhường một chút, không bao giờ để người khác mất mặt.

Nhưng lần này lại khiến người ta thua đến mấy triệu, rõ ràng là không hề nương tay.

Là vì cô đã “gợi ý” với anh ư?

Chuyện mấy triệu không thể nào là “thuận tay giúp đỡ”, đó là con số khiến người ta đau đớn thực sự, sau này chắc chắn sẽ bị quấn lấy.

Lần đầu tiên Cố Ngữ Chân cảm thấy rối loạn như vậy.

“Đinh” cửa thang máy mở ra, vài người trung niên mặc vest từ trong phòng bao phía trước đi ra.

Ngay lúc đó, một người bước ra từ bên trong, ánh mắt Cố Ngữ Chân lập tức bắt gặp anh.

Cô giật mình nhìn anh, cửa thang máy chầm chậm đóng lại. Một nữ sinh trông còn trẻ bước ra từ phía sau, khoác tay anh, hành động rất thân mật.

Cố Ngữ Chân nhìn cửa thang máy từ từ khép lại, chớp mắt, khẽ cười khổ.

Thỉnh thoảng cô cũng tự hỏi, rốt cuộc bản thân đang tự đa tình cái gì?

Ngay lúc cô đang nghĩ ngợi, cửa thang máy lại từ từ mở ra lần nữa.

Một người đàn ông mặc vest bước tới, thở hổn hển nhấn nút mở cửa thang máy, hiển nhiên là vội vàng đuổi theo để mở ra.

Phía sau có mấy người trông giống lãnh đạo bước tới đón tiếp:

“Nếu lần này chúng ta hợp tác thành công, chắc chắn là đôi bên cùng có lợi.”

Lý Thiệp dẫn cô gái kia đi về phía này, thấy Cố Ngữ Chân không nói gì, liền bước vào thang máy.

Cô gái bước vào nhanh nhẹn, váy nhỏ khẽ tung lên, dáng vẻ tươi trẻ hoạt bát rất dễ gây thiện cảm.

Cố Ngữ Chân lùi về phía sau một chút, nép sát vào trong.

Anh bước vào, đưa tay nhấn nút thang máy phía trước.

Cố Ngữ Chân ngẩng đầu lên, nhìn thấy tay áo vest màu đen, những ngón tay thon dài trắng trẻo, cô hơi ngẩn người.

“Tầng mấy?”

Cố Ngữ Chân sững lại, ngẩng đầu nhìn lên, cô gái bên cạnh cũng mở to đôi mắt long lanh nhìn cô, lúc này cô mới phát hiện thì ra anh đang hỏi cô: 

“A?”

Lý Thiệp liếc nhìn cô một cái: 

“Em xuống tầng mấy?”

Cố Ngữ Chân lúc này mới nhận ra từ lúc bước vào thang máy, cô còn chưa bấm tầng.

“Tầng một.” Cố Ngữ Chân nhỏ giọng đáp, cố gắng giảm thấp sự hiện diện của bản thân.

Lý Thiệp không nói gì thêm, đưa tay bấm tầng một giúp cô.

Bên trong thang máy có phần yên ắng. Cô gái kia rất hoạt bát, tính cách không thể ngồi yên, tranh thủ lúc đợi thang máy liền lấy son môi ra từ trong balo, soi gương thang máy rồi bắt đầu tô son.

“Chậc.” Lý Thiệp nhíu mày, giơ tay giật lấy thỏi son: 

“Còn đi học mà bôi mấy thứ này làm gì? Để mẹ thấy lại lắm lời.”

Cô gái bị giật mất son, lại còn bôi lệch, vừa ấm ức vừa tức giận mà không dám lên tiếng, chỉ có thể mếu máo lau đi vết son bị lem nơi khóe miệng.

Cố Ngữ Chân nghe thấy mà không nhịn được liếc xéo anh một cái.

Tên khốn này! Đồ khốn chết tiệt, lại còn quen với một cô bé vẫn đang đi học, không biết xấu hổ!

Cô hằm hằm liếc lưng anh vài cái, lúc này mới nhận ra trong thang máy bốn phía đều là gương.

Ý thức được điều đó, cô chậm rãi quay về phía gương trước mặt, quả nhiên bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn cô.

Anh hẳn là đã nhìn thấy bộ dạng cô trợn mắt lườm anh từ lâu rồi, lúc cô nhìn sang, anh hơi nhướng mày một chút, ánh mắt mang theo vài phần châm chọc.

Bình Luận (0)
Comment