Khi Anh Quay Đầu Vì Em

Chương 6

Tầng hầm. Thang máy đi xuống, vì cô không kịp bấm tầng một nên thang dừng ở tầng hầm trước.

Cố Ngữ Chân vội vàng thu lại ánh mắt, may mà thang máy đã đến, nếu không thì cô thật sự không biết nên dùng biểu cảm gì để đối mặt với anh.

Cửa thang máy mở ra, Lý Thiệp và cô gái nhỏ bước ra ngoài, anh quay lại nhìn cô: 

“Đi đâu? Tôi đưa em đi.”

Cô gái nhỏ đang bước ra ngoài thì khựng lại, quay đầu nhìn cô, rồi lại nhìn Lý Thiệp.

Cố Ngữ Chân không ngờ anh lại muốn đưa người khác đi ngay trước mặt bạn gái mình.

Cô vội vàng lắc đầu: 

“Không cần đâu, hai người đi trước đi.”

Cửa thang máy chuẩn bị từ từ khép lại, Lý Thiệp không để ý đến sự từ chối của cô, đưa tay ấn giữ cửa thang máy, giục: 

“Nhanh lên.”

Cô gái nhỏ dường như càng kinh ngạc, ánh mắt lướt qua, chăm chú đánh giá cô.

Vì cảm giác gấp gáp do cửa thang sắp đóng lại, Cố Ngữ Chân không kịp suy nghĩ, vội vàng bước ra. Đến khi ra ngoài rồi mới nhận ra, nếu lúc này lại từ chối nữa thì có vẻ như không biết điều.

Lý Thiệp thấy cô đã ra, liền buông tay, quay người đi thẳng.

Cô gái nhỏ lùi lại một bước, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn cô, có vẻ rất tò mò.

Cô ta bước nhanh vài bước đuổi kịp Lý Thiệp, hỏi rất nhỏ, tuy nói nhỏ nhưng cô cũng nghe thấy rõ:

“Cậu để ý người ta rồi à, cứ nhất định phải đưa người ta đi?”

Cố Ngữ Chân tim đập nhanh hơn một nhịp, không hiểu sao lại cảm thấy căng thẳng.

Lý Thiệp không nói gì, đi đến thùng rác bên cạnh, đưa tay ném thỏi son trong tay vào thùng.

Cô gái nhỏ hét lên một tiếng đau lòng, lao tới bên thùng rác:

“Á! Đó là bản giới hạn đó! Con sẽ méc bà ngoại!”

“Cứ méc đi, son còn có bản giới hạn, xem ra con nghiên cứu kỹ lắm ha.”

Cô gái nhỏ rõ ràng chẳng có lý gì để cãi lại, lập tức xụ mặt:

“c** nh*! Con không thèm để ý tới cậu nữa! Cậu chẳng thương con gì hết!”

Cố Ngữ Chân nghe thấy tiếng gọi “c** nh*” ấy thì bước chân khựng lại, nhất thời chưa kịp phản ứng.

Cô nhìn về phía Lý Thiệp, anh đã đi tới bên xe, lúc mở cửa xe thì bắt gặp ánh mắt của cô, rõ ràng là anh biết cô đang hiểu nhầm điều gì…

Mặt Cố Ngữ Chân nóng ran lên, chỉ muốn tìm cái lỗ nào đó chui xuống.

Khi đã ngồi lên xe, cô gái nhỏ ngồi ở ghế phụ thắt dây an toàn xong, dường như sực nhớ ra gì đó, đột nhiên quay đầu nhìn cô:

“Em thấy chị quen lắm nha, chị có đóng phim truyền hình không?”

Cố Ngữ Chân đang định gật đầu, cô gái nhỏ lại sờ cằm, tự phủ nhận:

“Không đúng, không phải kiểu quen đó.”

Vừa nói, cô ta vừa nhìn cô chăm chú, ánh mắt tập trung giống như đang nghiên cứu son môi vậy.

Cố Ngữ Chân bị nhìn tới mức có chút ngại ngùng:

“Có thể em đã từng vô tình xem phim của chị…”

“Cố Ngữ Chân!” Cô gái nhỏ đột nhiên nhớ ra, chỉ tay về phía cô:

“Là chị đúng không! Hồi đó trong tiệc sinh nhật của c** nh* em, chị từng tỏ tình mà! Chị nói là chị không muốn tiếp tục đơn phương người đó nữa, đúng không?!”

Cố Ngữ Chân không ngờ chuyện mất mặt năm xưa lại bị nhắc lại, cả người cứng đờ, theo phản xạ liếc mắt nhìn Lý Thiệp, sợ anh nghe ra điều gì.

Lý Thiệp đang lái xe, dường như không để ý tới cuộc nói chuyện của họ.

Cố Ngữ Chân có phần xấu hổ đến mức không biết giấu mặt đi đâu:

“Hôm đó là chị uống say rồi… thật ra cũng không hẳn là thật…”

Cô gái nhỏ rõ ràng không tin, hiển nhiên có ấn tượng rất sâu về cô:

“Chị gan thật đó, em chưa bao giờ dám nói ra tâm sự trước mặt nhiều người như vậy. Người chị đơn phương là ai thế? Không phải là c** nh* của em chứ?”

Cố Ngữ Chân lập tức cứng đờ, tim đập mạnh đến mức cô không chịu nổi:

“Không… không phải đâu…”

Cô gái nhỏ không nghi ngờ gì, nhưng lại rất thắc mắc:

“Sao lại không phải chứ, c** nh* em đẹp trai như vậy, nếu chị mà yêu c** nh*, c** nh* chắc chắn sẽ cưng chiều chị lắm luôn đó!”

Cái này thì cô biết quá rõ rồi…

Cố Ngữ Chân cảm thấy cả hơi thở cũng bắt đầu khó khăn, cả người rơi vào trạng thái cực kỳ lúng túng, chỉ cảm thấy không gian trong xe quá nhỏ, không có chỗ nào để trốn.

Cô gái nhỏ vẫn chưa nói xong, thì Lý Thiệp đã đưa tay kéo cánh tay cô bé lại, điều chỉnh tư thế ngồi cho đúng:

“Ngồi nghiêm chỉnh vào, lần sau còn như vậy nữa thì đừng mong được đi theo.”

Cô gái nhỏ lập tức sợ hãi, cô ấy không muốn bị nhốt ở nhà học bài chút nào:

“Con ngồi đàng hoàng rồi mà! Thế này vẫn chưa được sao?!”

Cố Ngữ Chân bị trận tung hứng vừa rồi làm cho càng thêm bối rối, ngồi không yên.

Cô hơi nghiêng người về phía trước, dựa gần về phía Lý Thiệp, chỉ tay về phía trước:

“Tôi xuống ở phía trước là được rồi.”

Lý Thiệp liếc nhìn cô một cái:

“Vừa mới lái được chưa đến một phút.”

Cố Ngữ Chân có chút cứng họng:

“Thật sự rất gần mà…”

Lý Thiệp không để ý đến lý do vụng về của cô:

“Tôi đưa con bé về trước, rồi mới đưa em về.”

Cô gái nhỏ rõ ràng là người biết nắm bắt tình hình:

“Đúng đúng đúng, em đến nơi ngay thôi!” Nói rồi còn nháy mắt với cô, ý bảo: Cố lên mà theo đuổi c** nh* của em đi!

Cố Ngữ Chân càng thêm lúng túng, vừa ngượng vừa lo.

Quả nhiên, cô gái nhỏ rất nhanh đã đến nơi, xuống xe xong, trong xe lập tức trở nên yên tĩnh, cảm giác hiện diện của anh quá mạnh khiến cô không thể nào phớt lờ được.

Anh không nói gì, cũng không bật nhạc trong xe, cô đành phải tìm một đề tài để phá tan không khí gượng gạo:

“Chiếc xe bị va chạm lần trước… xử lý ổn chưa?”

Lý Thiệp một tay đặt trên vô lăng, tay kia tựa lên cửa sổ xe:

“Không có thời gian lo, giao cho người khác giải quyết rồi.”

Anh nói xong, còn đưa tay day day ấn đường (giữa hai lông mày), khoảng một tháng nay chỗ kinh doanh ban đêm bị vấn đề phòng cháy chữa cháy, anh vẫn luôn phải xử lý, thời gian ngủ cũng chẳng có mấy.

Trong xe lại rơi vào một khoảng yên tĩnh, phía trước đèn đỏ dừng lại.

Cố Ngữ Chân thấy anh không nói gì, cũng không tiện mở lời thêm.

Cô nhìn ra ngoài cửa xe, nhưng khóe mắt vẫn lặng lẽ dừng lại ở phía trước. Không biết lấy đâu ra dũng khí, cô hơi dời ánh nhìn, rơi lên người anh.

Từ sau khi gặp lại anh, cô chưa từng dám để ánh mắt mình dừng lại lâu trên người anh.

Đây là lần đầu tiên cô có thể âm thầm nhìn anh mà không bị phát hiện.

“Có bạn trai chưa?”

“…Hửm?” Cố Ngữ Chân khựng lại một chút, theo phản xạ ngẩng đầu lên, liền đối diện ánh mắt anh trong gương chiếu hậu.

Cô cắn môi, như thể vừa bị bắt quả tang làm chuyện xấu, cúi đầu xuống:

“Chưa có.”

Sau một hồi im lặng kéo dài.

“Phải tìm rồi.” Anh mở lời.

Đèn xanh phía trước bật lên, anh thuận tay xoay vô lăng lái xe về phía trước, như thể chỉ là đang gặp một người bạn cũ, tiện miệng trò chuyện vài câu.

Gió nhẹ nhàng thổi qua, mang theo chút mùi khói thuốc nhàn nhạt, cùng hương cây cỏ thoảng bên ngoài.

Cố Ngữ Chân nghe vậy chớp mắt một cái, giọng nói nhỏ đi mấy phần:

“Ừm, chắc là nên tìm rồi.”

Một gáo nước lạnh đột ngột dội xuống, khiến những tình cảm vốn chưa từng dập tắt trong cô, lập tức bị dội cho tan biến sạch sẽ.

Hai người không trò chuyện thêm nữa, trong xe trở nên yên tĩnh.

Lý Thiệp nhanh chóng lái xe đến dưới nhà cô.

Cố Ngữ Chân tháo dây an toàn, khẽ nói:

“Cảm ơn.”

Lý Thiệp tay vẫn đặt trên vô lăng:

“Nếu công việc có gì cần giúp, có thể tìm tôi. Số của tôi vẫn chưa đổi.”

Cố Ngữ Chân chớp mắt, nhớ lại những lần từng gọi điện với anh trước kia, tất nhiên hiểu lời này bây giờ chỉ là phép lịch sự.

Cô đeo túi lên vai, tay nắm lấy quai túi, gật đầu:

“Ừm.”

Cô mở cửa xe, giống như không có chuyện gì xảy ra, bước vào khu nhà. Nhưng khi đang đi lên cầu thang thì lại khựng bước.

Cô không nhịn được mà quay đầu lại trong bóng tối.

Ánh trăng trải dài, bên ngoài sáng rực, xe của anh đang từ từ lái đi.

Cô đứng trong bóng tối, không ai thấy được sự hiện diện của cô.

Giống như trước đây cô mãi mãi chỉ có thể nhìn theo bóng lưng anh, tiễn anh rời khỏi tầm mắt của mình từng chút một.

Trong mắt anh sẽ không bao giờ có cô, nhưng trong mắt cô, chỉ toàn là anh.

Đó chính là sự khác biệt giữa thích và không thích.

Người mà anh thích, thì dù lâu bao nhiêu anh cũng có thể đợi.

Còn một người qua đường như cô, rốt cuộc cũng chỉ nhận được một câu:

“Tìm bạn trai đi.”

Cố Ngữ Chân đứng rất lâu trong bóng tối, vành mắt khẽ ươn ướt, cảm giác chua xót đã lâu không có từ thời cấp ba lại ùa về.

Từ sau khi biết luật sư đó quen Khương Y, cô không gặp lại vị luật sư ấy nữa.

Cô cũng không bắt máy các cuộc gọi từ Khương Y, mà trực tiếp đàm phán với phía công ty. Công ty chỉ liên tục trì hoãn, rõ ràng là không định dễ dàng thả người.

Cố Ngữ Chân chỉ có thể ở nhà chờ tin, không còn quay cuồng như trước, đột nhiên rảnh rỗi khiến cô hơi không quen.

Cô mệt mỏi nằm dài trên ghế sofa xem phim, bên cạnh vang lên tiếng “ting” thông báo tin nhắn.

Cô liếc mắt nhìn qua: “Bạn có một khoản chuyển khoản mới.”

Cô cảm thấy hơi lạ, ngồi dậy cầm điện thoại lên mở tin nhắn, vuốt xuống một cái đằng sau số 5 là một hàng loạt số 0.

Là năm mươi vạn.

Cố Ngữ Chân nghi ngờ mình hoa mắt. Gần đây cô không có công việc nào, không thể có thu nhập mới.

Cô làm mới lại một lần nữa đúng là tài khoản vừa tăng thêm năm mươi vạn thật.

Cô lập tức bấm vào ảnh đại diện của người chuyển tiền là Vương Trạch Hào.

Vương Trạch Hào cũng vừa nhắn tin tới:

“Đây là tiền cược trận bóng lần trước cậu thắng, Thiệp ca bảo tôi chuyển thẳng cho cậu.”

Cố Ngữ Chân sững người chỉ trong vài giây thôi mà năm mươi vạn đã rơi vào tài khoản cô?

Cô vội vàng nhắn lại:

“Số tiền này tôi không thể nhận, cậu giúp tôi chuyển lại!”

Cô không đợi bên kia trả lời, lập tức thao tác chuyển khoản ngược lại nhưng vừa nhập xong số tiền thì bị báo:

“Vượt quá hạn mức chuyển tiền trong ngày.”

Cố Ngữ Chân bắt đầu thấy sốt ruột.

Vương Trạch Hào lại nhắn qua:

“Cậu cứ giữ đi, số tiền đó đối với Thiệp ca là chuyện nhỏ. Cậu thắng thì là của cậu.”

Cô tiếp tục nhắn lại, nhưng bên kia không trả lời nữa.

Cô sốt ruột đến mức trực tiếp gọi cuộc gọi thoại:

“Vương Trạch Hào, có phải Lý Thiệp đang ở bên cậu không?”

“Có.” Vương Trạch Hào có vẻ ngạc nhiên khi thấy cô gọi, liền hét về phía xa:

“Thiệp ca. Cố Ngữ Chân tìm anh!”

Trong điện thoại vang lên tiếng ồn ào di chuyển, giống như từ tay một người chuyền sang tay người khác rồi âm thanh đột nhiên yên tĩnh lại.

Tim Cố Ngữ Chân đập thình thịch, càng lúc càng mạnh.

“…Lý Thiệp?”

Dù đầu bên kia rất ồn, nhưng vẫn nghe được rõ giọng anh:

“Ừ, có chuyện gì?”

Giọng anh truyền qua điện thoại có chút trầm thấp.

Cố Ngữ Chân tâm trí rối loạn trong chốc lát, lập tức mở miệng:

“Lý Thiệp, số tiền này tôi không thể nhận.”

Bên kia không có phản hồi của anh, chỉ còn tiếng ồn ào, cô không biết anh có đang nghe hay không.

Cố Ngữ Chân hít thở đều lại:

“Anh cho tôi một số tài khoản đi, tôi sẽ ra ngân hàng chuyển lại tiền cho anh.”

Lý Thiệp hình như không thật sự nghe kỹ cô nói gì, giọng có chút lơ đãng:

“Tôi đã nói là em thắng thì là của em.”

Cố Ngữ Chân thật sự bắt đầu lo lắng:

“Số tiền đó quá nhiều rồi, sao có thể như vậy được? Anh cho tôi 500 đã là nhiều lắm rồi!”

Lý Thiệp không thèm để tâm, trả lời qua loa:

“Cho 500 thì đang sỉ nhục ai đấy?”

Cố Ngữ Chân nghẹn lời, cô biết tính anh, chắc chắn sẽ không chịu nhận lại tiền. Nói trong điện thoại cũng không giải quyết được.

Cô im lặng một lúc, rồi đổi hướng nói chuyện:

“Được rồi, vậy tôi nhận. Cảm ơn anh.”

Nói xong, cô lập tức hỏi tiếp:

“Mấy người đang đi chơi hả?”

Bên kia vang lên tiếng nhạc lớn hơn, tiếng ồn càng ầm ĩ. Anh hình như cũng không nghe rõ lắm lời cô nói. Đến khi cuối cùng nghe được câu hỏi đó, có vẻ ngạc nhiên lâu lắm mới thấy cô chủ động hỏi chuyện.

“Em muốn đến à?”

Cố Ngữ Chân lập tức nghiêm túc trả lời, theo phản xạ giống như trước kia, giọng mềm xuống, mang theo chút khẩn cầu:

“Ừm, tôi rất muốn đến chơi… được không?”

Giọng cô vốn trong trẻo, lạnh nhạt, chưa bao giờ là kiểu dễ thương yếu đuối. Nhưng giờ đây nói nhỏ nhẹ như vậy, lại mang một cảm giác vô cùng mờ ám, như đang nũng nịu với người yêu.

Nếu không biết cô đang cố gắng trả lại tiền, thì hẳn ai nghe cũng sẽ tưởng cô đang làm nũng với bạn trai.

Lý Thiệp bên kia hiếm khi im lặng như vậy. Ngón tay anh kẹp điếu thuốc, đưa lên môi hút một hơi, rồi chậm rãi nhả khói.

Mi mắt anh cụp xuống, ánh mắt khẽ lay động, như đang nhớ đến điều gì đó trong quá khứ. Một lúc sau, anh mới mở miệng:

“Vậy thì đến đi.”

Bình Luận (0)
Comment