Khi Anh Quay Đầu Vì Em

Chương 43

Xe dừng lại dưới lầu nhà cô, Cố Ngữ Chân dẫn Lý Thiệp lên lầu, đột nhiên nhớ ra cô vẫn chưa nói với Khả Khả,  có thể cô ấy đang ở nhà.

Cô quay đầu nhìn anh:

“Anh đợi em ngoài này nhé, em vào sắp xếp đồ xong sẽ ra liền.”

Lý Thiệp một tay đút túi quần, hơi lười biếng nhìn cô:

“Em tiếp khách kiểu vậy à?”

Cố Ngữ Chân có chút ngượng ngùng, bước tới hôn anh một cái. Vì chiều cao không đủ, nên chỉ hôn được lên cằm anh:

“Bên trong còn có bạn cùng phòng, con trai vào sẽ hơi bất tiện, anh chờ em một chút nha.”

Lý Thiệp thấy cô hôn tới thì cũng không nói gì thêm, rõ ràng là đồng ý đứng ngoài chờ.

Cố Ngữ Chân vội vàng mở cửa bước vào, quả nhiên Khả Khả  đang ở nhà. Lúc đi thang máy lên, cô đã nghe thấy tiếng động. Vừa thấy cô vào, Khả Khả liền liếc qua cô nhìn ra bên ngoài, có chút tò mò:

“Cậu dẫn ai về vậy?”

Cố Ngữ Chân hơi ngượng ngùng:

“Bạn trai tớ, hôm nay tớ sắp xếp ít đồ rồi sẽ chuyển đến chỗ anh ấy ở.”

Khả Khả thì chẳng có ý kiến gì, dù sao công việc của bọn họ cũng thường xuyên phải ở khách sạn, ở nhà không được bao lâu, mấy tháng không về cũng là chuyện bình thường. Nhưng chuyện Cố Ngữ Chân có bạn trai thì đúng là hiếm thật.

Cố Ngữ Chân bình thường đến nói chuyện với nam giới còn lạnh nhạt, rất xa cách, vậy nên khiến cô ấy càng thêm tò mò không biết bạn trai bên ngoài là người thế nào.

“Cậu cho người ta vào đi, sắp xếp đồ cũng lâu mà.”

Khả Khả đã nói vậy, Cố Ngữ Chân tất nhiên không từ chối, cô quay ra mở cửa.

Lý Thiệp đang tựa vào lan can hút thuốc, rõ ràng là đang rất rảnh, thấy cô ra nhìn sang liền hỏi:

“Lâu vậy?”

Cố Ngữ Chân hơi áy náy:

“Anh vào đi, bạn cùng phòng em nói không sao đâu.”

Lý Thiệp cũng không nói nhiều, dập tắt điếu thuốc rồi bước lại.

Cố Ngữ Chân đỏ mặt mở cửa cho anh vào, Khả Khả cầm ly nước, tò mò nhìn qua, thấy người thật thì ngẩn ra một chút.

Cố Ngữ Chân dẫn Lý Thiệp vào phòng cô trước:

“Đây là phòng của em.”

Lý Thiệp bước vào, liếc mắt nhìn căn phòng hồng phấn, búp bê nhồi bông với những món đồ lông xù, rất giống phong cách của cô.

Cố Ngữ Chân chưa từng nghĩ anh sẽ xuất hiện trong phòng cô, giờ nhìn thấy, cảm giác đột nhiên có chút không thật. Cô cố nén niềm vui trong lòng:

“Anh ngồi nghỉ một lát nhé, em đi rót nước cho anh.”

Lý Thiệp ngồi xuống chiếc giường hồng phấn:

“Ừ.”

Cố Ngữ Chân đột nhiên cảm thấy anh ngồi trên giường hồng phấn này… không hợp chút nào.

Cô nhịn không được muốn cười, liền vội quay người đi ra bếp.

Khả Khả thấy cô đi ra thì bước theo, hạ giọng hỏi nhỏ:

“Cậu đang quen cái anh bạn học cấp 3 đó hả? Trước đây cậu nói là ảnh không thèm để ý cậu mà? Cậu không bị lừa đấy chứ?”

Cô ấy đúng là hơi lo cho Cố Ngữ Chân thật. Đừng nói là trong giới, dù là ngoài đời thì với tính cách đơn thuần của Cố Ngữ Chân cũng rất dễ bị mấy tay ăn chơi lừa gạt.

Cố Ngữ Chân rót ly nước ấm, còn cho thêm mật ong, nghe vậy thì lắc đầu:

“Anh ấy không phải loại người đi lừa người khác.” Với tính cách đó, cô đoán anh còn lười cả việc nói dối.

Nghĩ vậy, Cố Ngữ Chân lại nói tiếp:

“Trước kia đúng là có chút hiểu lầm, nhưng bọn mình đã làm hòa rồi, cậu yên tâm đi.”

Khả Khả nhìn theo cô quay lại phòng, vẫn còn hơi lo lắng. Dù sao cũng nhìn ra được rõ ràng ai đang bị ai nắm trong tay, anh vừa đẹp trai, lại nổi bật, rõ ràng là kiểu công tử đào hoa, không phải kiểu người có thể yêu đương lâu dài.

Nhưng giờ cũng không tiện nói gì thêm, dù sao hiện tại cũng đang trong thời kỳ yêu đương mặn nồng.

Cố Ngữ Chân bưng ly nước mật ong vào phòng, nhìn thấy anh đang ngồi thư thả trên mép giường, tay cầm một con bạch tuộc nhồi bông nhỏ.

Cố Ngữ Chân thấy con bạch tuộc trong tay anh thì vội vàng đặt ly nước xuống, giật lấy con bạch tuộc trên tay anh:

“Sao anh lại thấy cái này?”

Lý Thiệp bị cô giật mất con bạch tuộc, nhưng cũng không nói gì:

“Em vẫn giữ nó đến giờ à?”

Cố Ngữ Chân ôm món đồ chơi trong tay, vành tai hơi đỏ lên. Con bạch tuộc này là lúc họ còn yêu nhau, anh đã gắp cho cô từ máy gắp thú nhồi bông.

Anh vốn không rành mấy trò này, đúng là điểm mù của anh. Con bạch tuộc cô thích thì rất dễ thương nhưng cũng cực khó gắp, anh không gắp được lần nào.

Cô chỉ biết ngậm ngùi nhìn người khác ôm được thú bông về.

Lý Thiệp dứt khoát ở lì cả buổi bên máy, tốn không ít tiền mới gắp được cho cô con bạch tuộc đó.

Mỗi tối cô đều ôm nó đi ngủ, đi đâu cũng mang theo, không nỡ vứt đi vì đó là món quà anh gắp cho cô.

Cố Ngữ Chân ôm con bạch tuộc nhỏ, tìm đại một cái cớ:

“Tốn tiền thế mà, sao nỡ vứt chứ.”

Lý Thiệp liếc một cái đã nhìn thấu bí mật nhỏ của cô, chỉ nhướng mày, không vạch trần.

Cố Ngữ Chân nói xong thì không dám nhìn anh, vội nhét con bạch tuộc vào chăn rồi đắp kín lại, sau đó mở tủ lấy va-li ra, bắt đầu gấp quần áo từng món từng món cho vào.

Lý Thiệp nhìn cô thu dọn: 

“Còn cần dọn gì nữa? Anh giúp em.”

Cố Ngữ Chân đang xếp mấy bộ quần áo thường dùng vào vali: 

“Mang theo ít quần áo thôi là được rồi.”

“Thế thì đâu có gọi là chuyển nhà?” Lý Thiệp lười biếng hỏi.

Cũng đúng.

Cố Ngữ Chân trước giờ đi quay phim cũng chỉ mang theo đồ mặc, đã quen với sự gọn nhẹ.

Giờ nghĩ lại, nếu thật sự chuyển tới ở, thì phải mang theo không ít đồ.

Nghĩ vậy, cô liền quay sang chỉ đạo anh: 

“Vậy anh giúp em dọn dẹp luôn đi, cả mấy con thú bông cũng phải mang theo nữa.”

Lý Thiệp cười không nói gì, đứng dậy lấy con bạch tuộc nhồi bông mà cô giấu trong chăn, bỏ vào vali giúp cô.

Cố Ngữ Chân đang cầm một chồng quần áo thì kéo ra được một chiếc áo khoác đen, nhìn hoa văn là biết ngay là đồ nam.

Cô vừa thấy áo khoác thì mới nhớ ra, lập tức ôm lấy nó, che kín lại.

Đáng tiếc là Lý Thiệp vẫn nhìn thấy, anh hơi nhướng mày, rõ ràng nhận ra đó là áo của anh:

“Cố Ngữ Chân, em giỏi giấu đồ ghê đấy, lấy lúc nào vậy?”

“Là anh ném cho em hôm đó mà.” Cố Ngữ Chân vội cất áo khoác đen lại vào tủ, có chút lúng túng. Sớm biết vậy đã nên để anh chờ ở ngoài, bây giờ thì anh phát hiện ra hết mấy món đồ cô giấu anh rồi.

Cô vội vàng chữa lại, có hơi ngượng ngùng nhưng cố tỏ ra bình tĩnh:

“Áo này dày, sau này trời lạnh em có thể lấy ra mặc.”

Lý Thiệp nhướng mày, khoé môi khẽ cong lên, cũng không vạch trần cô, cúi người tiếp tục giúp cô sắp xếp đồ đạc.

Cô mới dọn sang chỗ anh chưa được mấy ngày, thì đã nhận được điện thoại của Trương Tích Uyên:

“Ngữ Chân, cô nghe tôi nói, vai nữ chính trong Bạo Vũ Tương Chí đổi thành cô rồi, đạo diễn Hứa muốn cô nhanh chóng vào đoàn.”

Cố Ngữ Chân chưa kịp phản ứng: 

“Cái gì cơ?”

Phim đã quay được khá lâu, giờ mà dừng lại là tổn thất không nhỏ, huống gì là đổi cả nữ chính, thiệt hại không thể đong đếm.

“Đạo diễn Hứa muốn cô làm nữ chính?” Cố Ngữ Chân chỉ cảm thấy khó hiểu. 

“Phía nhà đầu tư đồng ý sao?”

Trương Tích Uyên làm việc trong giới đã nhiều năm, loại chuyện gì cũng từng thấy, chuyện này tuy lớn nhưng cũng không đến mức quá bất ngờ:

“Tôi có tìm hiểu rồi, hình như là giữa nhà đầu tư là lão Dư và Bạch Mạt có quan hệ lợi ích với nhau. Giờ vì chia chác không đều nên cãi nhau, bên đó yêu cầu thay người ngay. Những chuyện này cô không cần lo, toàn là xích mích giữa mấy người phía trên. Dự án này vẫn tiếp tục, chỉ là toàn bộ cảnh có Bạch Mạt sẽ phải quay lại từ đầu. Lão Dư chắc là có hỏi đạo diễn Hứa xem ai hợp vai, đạo diễn đề cử cô, cảm thấy cô có thể đảm đương tốt.”

Cố Ngữ Chân nghe mà vẫn chưa hết ngỡ ngàng, đây là lần đầu tiên cô gặp chuyện kiểu này. Phim của đạo diễn Hứa không bao giờ là hạng nhỏ, đầu tư chắc chắn không ít. Tài khoản Weibo chính thức cũng đã đăng ảnh tạo hình rồi, chuyện đã đóng đinh mà giờ lại đổi cả nữ chính là chuyện quá lớn.

Mà vai nữ chính lại giao cho cô đây là chuyện mà cô chưa bao giờ dám mơ đến.

Cố Ngữ Chân như lạc vào trong mộng, hỏi lại với vẻ không dám tin:

“Thật sự là giao cho tôi à? Không có điều kiện gì khác sao?”

Trương Tích Uyên nghe vậy bật cười, cũng phải cảm thán vận may của cô:

“Cô yên tâm, cô ký hợp đồng với công ty tôi, sẽ không ai dám có ý đồ gì với cô.”

Lời này cũng không sai, chỉ cần cô vẫn còn là nghệ sĩ dưới trướng Trương Tích Uyên, thì sẽ luôn được bảo vệ. Không giống như lúc trước, khi cô còn ký hợp đồng với Khương Y, lúc đó xảy ra bao nhiêu chuyện không hay.

“Cũng coi như hoạ phúc đan xen, nếu không phải trước đó bị người khác ép nhét vào vai, thì giờ cô vẫn chỉ là nữ phụ. Kịch bản đã quay một phần rồi, thì chắc chắn không thể đổi cả nữ chính lẫn nữ phụ cùng lúc được.”

Nghe đến đây, ngoài sự vui mừng, Cố Ngữ Chân còn cảm thấy có chút thần kỳ, sao chuyện trùng hợp thế lại rơi đúng vào cô.

Từ trước đến nay cô không phải người may mắn, tất cả những chuyện cần đến vận khí, đều không đến lượt cô. Lần này lại là một bước ngoặt lớn.

“Đạo diễn Hứa muốn tôi khi nào vào đoàn?” Cố Ngữ Chân hỏi.

“Không vội lắm, cô nghỉ ngơi hai hôm rồi vào cũng được. Đạo diễn Hứa còn đang quay cảnh của Phương Hủ Hủ, chắc là do trước đó cô diễn quá tốt, khiến kỳ vọng của ông ấy cao, đổi sang Phương Hủ Hủ lại bị hụt hẫng nên cứ sửa đi sửa lại mãi.” Trương Tích Uyên nói xong thì nghiêm túc dặn dò:

“Ngữ Chân, những lịch trình khác tôi sẽ hủy hết cho cô. Cô chỉ cần chuyên tâm đóng phim. Nữ chính phim của đạo diễn Hứa không ai là không nổi, còn nổi đến mức nào thì phải xem vào số mệnh của cô”

Cố Ngữ Chân cúp máy xong vẫn chưa kịp hoàn hồn.

Lý Thiệp nghiêng người tựa vào ghế nhìn cô:

“Sao thế?”

Cố Ngữ Chân như vừa tỉnh mộng, vội nhào tới ôm lấy anh:

“Đạo diễn Hứa muốn em đóng vai nữ chính! Nữ chính của Bạo Vũ Tương Chí!”.

Lý Thiệp thì không có phản ứng gì đặc biệt, hiển nhiên không hiểu rõ phim của đạo diễn Hứa, anh vòng tay ôm lấy cô, hỏi một cách hờ hững:

“Khi nào vào đoàn?”

Cố Ngữ Chân ôm cổ anh, vô cùng phấn khích:

“Hai ngày nữa!”

“Chưa ở được mấy ngày đã phải đi rồi.” Lý Thiệp nhàn nhạt nói, tay còn tiện thể nhéo nhẹ cô một cái: 

“Ở thêm vài hôm nữa đi, anh thu xếp đưa em đến đoàn.”

Cố Ngữ Chân bị anh làm cho mặt đỏ bừng, vội đưa tay xoa mông có hơi đau thật.

Cô liếc nhìn vẻ mặt lười nhác của anh, vừa tức vừa buồn cười mỗi lần xuống tay đều không nhẹ.

Sau khi vào đoàn phim, ảnh tạo hình của Cố Ngữ Chân rất ổn, đạo diễn Hứa còn chỉnh lại vài điểm trên nền tảng ban đầu, hiệu quả sau cùng càng thêm hoàn mỹ.

Vừa bước xuống xe, Cố Ngữ Chân đã gặp Bạch Mạt đến tìm đạo diễn Hứa. Cô ta như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, thậm chí còn chủ động chào hỏi:

“Ngữ Chân, lâu rồi không gặp.”

Cố Ngữ Chân nhìn cô ta, không thể làm ngơ, nên cũng gật đầu đáp:

“Lâu rồi không gặp.”

Bạch Mạt khoác vai cô, giọng điệu đầy thân thiết:

“Cũng vất vả cho cô quá, còn phải quay lại quay lại từ đầu. Tôi vừa hay có việc khác không kịp sắp xếp, đành phải từ bỏ vai diễn lần này, hôm nay đến để xin lỗi đạo diễn Hứa, cũng tiện cảm ơn cô.”

Tuy rằng nguyên nhân bên trong không có nhiều người biết, nhưng Bạch Mạt vẫn phải giữ thể diện, diễn tròn vai lịch sự xã giao.

Dù sao thì với vị trí và danh tiếng của cô ta, nếu không nói chuyện này là “tự xin rút vai”, thì ảnh hưởng sẽ không nhỏ chút nào.

Cố Ngữ Chân hơi lui lại một bước, tránh khỏi tay cô ta. Cô không thể giả vờ thân thiết, liền nói:

“Tôi đi quay trước nhé.”

Chờ đến khi mấy nhân viên đi ngang qua rời khỏi, Bạch Mạt cũng không diễn nữa, lạnh mặt nói:

“Cố Ngữ Chân, bản lĩnh cũng khá đấy, vậy mà có thể giành được vai nữ chính. Cô đi nhờ anh ấy giúp đúng không?”

Cố Ngữ Chân quay đầu nhìn cô ta:

“Là đạo diễn Hứa tự đề cử tôi.”

Bạch Mạt bật cười lạnh, hiển nhiên không tin, đâu có chuyện trùng hợp như vậy. Chuyện này chắc chắn có người đứng sau ra tay.

Trong lòng cô ta có chút thấp thỏm. Lần này thực sự là bất cẩn, bị người ta chơi một vố không kịp trở tay. Mười mấy năm lăn lộn trong giới, đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện như vậy.

Nếu thực sự bị điều tra đến cùng, cô ta hoàn toàn không có cửa chống đỡ. Nghĩ tới thôi cũng thấy ớn lạnh sống lưng.

“Cô giỏi thật, tôi nhận thua. Nói với người phía sau cô đi, tôi sai rồi, sau này tuyệt đối sẽ không dám gây sự nữa, xin đừng chơi tôi thêm lần nào nữa.”

Lời nói chẳng đầu chẳng cuối, khiến Cố Ngữ Chân nghe mà ngơ ngác.

Tiểu Ngư tiến lại gần, thì thầm hỏi:

“Chân Chân, cô ta đang nói cái gì vậy?”

Cố Ngữ Chân lắc đầu, mặt đầy mờ mịt:

“Có khi cô ta nhập vai sâu quá, tưởng mình còn đang quay phim.”

Cô quay đầu bước vào, vừa vặn đụng mặt Phó Lê.

Phó Lê mặc trang phục dân quốc, như thể vừa bước ra từ trong phim. Nhân vật của anh ta vốn là kiểu lạnh lùng, hoàn toàn khác với hình tượng tươi sáng trong phim trước.

Nhưng vừa mở miệng nói chuyện là khí chất đó biến mất sạch:

“Cô được đấy, tôi lần đầu tiên thấy có người khiến cả vai nữ chính phải quay lại từ đầu. Hôm đó mặt Bạch Mạt xanh lè luôn.”

Cố Ngữ Chân ngồi xuống băng đá:

“Không phải tôi, tôi nào có bản lĩnh đó. Lúc đó tôi còn đang nghỉ phép ở nhà, đột nhiên nhận được thông báo quay lại đóng phim.”

Phó Lê vừa lau bùn đất trên tay vừa nói:

“Với tôi thì không cần giấu đâu, tôi sẽ không đi rêu rao đâu.”

Nói rồi anh ta liếc mắt sang bên cạnh, đặt khăn lau tay xuống, tiếp lời:

“Cô và lão Dư quan hệ tốt đến mức này à? Lần này ném tiền vào chẳng khác gì xào bài làm lại từ đầu.”

Cố Ngữ Chân khẽ lắc đầu:

“Tôi chưa từng gặp ông ấy.”

Phó Lê có vẻ rất bất ngờ:

“Chưa gặp? Nhưng lần này ông ta bỏ ra gấp đôi tiền chỉ để ép một nhà đầu tư khác rút lui. Bộ phim này đúng là được đánh giá cao trong ngành, nhưng với chi phí lớn như vậy thì việc thu hồi vốn là không dễ. Ra tay hào phóng như thế, mà thay đổi chỉ duy nhất vai diễn của cô, không thể chỉ vì Bạch Mạt được đâu?”

Cố Ngữ Chân khẽ mím môi. Quả thật nhìn kiểu gì cũng giống như cô dựa hơi ai đó. Dù gì trong giới cũng còn rất nhiều diễn viên hạng A có thể nhận vai này.

Mà cô thì không giải thích được. Mọi thứ đến quá bất ngờ, chính cô cũng thấy nghi ngờ.

Cô nghĩ đi nghĩ lại, bỗng nhớ ra điều gì đó, liền lấy điện thoại ra định hỏi thử Lý Thiệp, nhưng lại không biết mở lời thế nào.

Sau đó cô chuyển sang mở vòng bạn bè, lướt xem cho khuây khỏa. Bất ngờ một dòng trạng thái hiện ra ở cuối cùng.

Là Lý Thiệp. Hiếm khi anh đăng bài.

“Quay cái phim rách này mà sáng sớm phải dậy, tối muộn mới về, điện thoại cũng không dùng được.”

Cố Ngữ Chân bỗng nhớ lại, sáng nay lúc anh đưa cô đến đoàn phim, cô có nói nơi này sóng yếu, có thể gọi điện cũng không được, anh khi ấy còn tỏ vẻ khá bất mãn.

Cô nhớ lại nét mặt “ông đây buồn ngủ muốn chết còn phải nghe mấy chuyện tào lao này” của anh vào buổi sáng, không nhịn được bật cười.

Ngay lập tức, mọi nghi ngờ trong lòng đều tan biến với cái tính khí đó, việc anh có thể dậy sớm đưa cô đi quay đã là hiếm lắm rồi, sao có thể là người đứng sau bỏ cả đống tiền giúp cô nhận vai được chứ?

Bình Luận (0)
Comment