Khi tới đoàn phim, vì trước đó đã quen với nhịp độ làm việc, nên cô và đạo diễn Hứa phối hợp rất ăn ý, tiến độ quay cũng nhanh chóng được đẩy lên.
Đây là một bộ phim nói về bi kịch do tư tưởng phong kiến gây ra.
Nội dung kể về người phụ nữ trong bối cảnh xã hội phong kiến, bị áp bức về tư tưởng, về hành vi, cuối cùng lấy chính mạng sống của mình để phản kháng.
Nhân vật nữ chính so với nữ phụ càng mang màu sắc bi thương hơn. Cố Ngữ Chân rất thích nhân vật nữ chính, cũng thích cả nữ phụ. Hai nhân vật là hai tính cách hoàn toàn khác nhau. Dù trước đây cô đóng vai nữ phụ, nhưng sự thấu hiểu của cô về nữ chính cũng không ít, bởi một vai diễn hay là thứ rất hiếm có.
Cảnh quay hôm nay là một phân đoạn rất quan trọng ở gần cuối phim, tất cả diễn viên đều có mặt.
Sau khi Cố Ngữ Chân quay xong cảnh này, đạo diễn Hứa rất lâu không nói gì.
Cô hơi lo lắng, hiếm thấy có lúc bất an như vậy:
“Đạo diễn, có chỗ nào tôi làm chưa tốt ạ?”
Nghe vậy đạo diễn Hứa mới đưa tay gọi cô lại gần:
“Cô lại đây.”
Cố Ngữ Chân bước tới, đạo diễn nhìn tất cả mọi người, đặc biệt là nhìn về phía Phương Hủ Hủ:
“Cố Ngữ Chân vừa rồi thể hiện cho các cô thấy, đó là nhân vật này, không phải là bản thân cô ấy.”
Mọi người đều im lặng, không ai dám mở miệng, bởi gần như ai cũng từng bị đạo diễn Hứa mắng.
Đạo diễn chỉ vào kịch bản, giọng nghiêm nghị:
“Cô ấy vừa diễn ra đúng tinh thần của nhân vật. Còn các cô thì sao? Diễn từ đầu đến cuối đều là chính mình. Bộ phim này còn gì đáng xem nữa?”
Lời này chủ yếu là nhắm vào Phương Hủ Hủ, vì dù chỉ là nữ phụ, nhưng đây cũng là một vai rất quan trọng, bắt buộc phải diễn thật nổi bật.
Đạo diễn Hứa mắng một trận rồi cho cô nghỉ ngơi trước.
Cố Ngữ Chân thở phào nhẹ nhõm quay người đi về, mới đi được vài bước thì phía sau bất ngờ có người khoác tay cô.
Cô quay đầu nhìn lại, thì ra là Phương Hủ Hủ.
“Chị Ngữ Chân, chị diễn thật sự rất hay, đạo diễn còn khen chị nữa!”
Cô ta vẫn mang vẻ dịu dàng ngây thơ, hoàn toàn không có chút khó chịu nào dù vừa bị đạo diễn mắng.
Cố Ngữ Chân vốn không thân thiết với cô ta, mà Phương Hủ Hủ lại rất thân với Bạch Mạt. Trước đây lúc Bạch Mạt giúp cô ta cướp vai của cô, cô ta đến liếc nhìn cô một cái cũng chẳng buồn.
Cố Ngữ Chân từng thấy dáng vẻ lạnh nhạt của cô ta, giờ nhìn thấy thái độ này lại cảm thấy hơi không tự nhiên.
Cô không quen với việc quá thân mật với người không thân, liền hơi nhấc tay lên để tránh nhẹ, rồi đáp lời một cách khách khí:
“Là đạo diễn khen thôi.”
“Làm gì có, đạo diễn trước giờ chưa bao giờ khen ai hết! Hồi chị Bạch Mạt còn ở đoàn, đạo diễn cũng chưa từng khen chị ấy như vậy đâu, chứng tỏ chị thật sự diễn rất hay.”
Phương Hủ Hủ miệng lưỡi ngọt ngào, ánh mắt nhìn sang cũng có vẻ rất chân thành.
Những lời này dù trả lời thế nào cũng không ổn, Cố Ngữ Chân chỉ khẽ cười, không nói gì thêm, cúi đầu lấy điện thoại ra.
Phương Hủ Hủ cũng không có ý rời đi, còn cầm kịch bản ngồi xuống cạnh cô:
“Chị Ngữ Chân, sau này nếu có chỗ nào em không hiểu, chị dạy em được không? Em không muốn bị đạo diễn mắng nữa.”
Nghe vậy, Cố Ngữ Chân cảm thấy hơi khó xử. Vì Phương Hủ Hủ đến lời thoại còn hay quên, cũng chưa từng thực sự hiểu nhân vật, tất cả những hành vi khi diễn đều gượng gạo, khiến người khác có cảm giác cô ta chưa từng đọc qua kịch bản.
Đó chính là lý do vì sao đạo diễn lại tức giận đến vậy.
Cố Ngữ Chân mím môi, không muốn làm chậm tiến độ, bèn nói:
“Chị sẽ cố gắng giúp em, nhưng vẫn nên nghe theo đạo diễn. Em hãy đọc kỹ kịch bản trước đã.”
Phương Hủ Hủ gật đầu liên tục, trông vô cùng ngoan ngoãn.
Cố Ngữ Chân cảm thấy có chút bối rối. Nếu không phải từng thấy dáng vẻ lạnh lùng của cô ta trước kia, có lẽ thật sự sẽ nghĩ đây là một cô bé ngoan ngoãn, nghe lời.
Cô đứng dậy quay trở về, tiện tay nhìn điện thoại.
Lâm Phất vừa đăng lên bạn bè một tấm ảnh mèo béo tròn tròn.
Mấy người bạn học cấp ba cũ liền thi nhau bình luận bên dưới:
“Tiểu Thang Viên mập quá đi!”
“Cái bình gas này là ai vậy?”
Cố Ngữ Chân bật cười, cũng bình luận một câu:
“Tiểu Thang Viên lại béo lên nữa rồi hả?”
Lâm Phất nhanh chóng trả lời:
“Nó tự mở máy cho ăn thêm khẩu phần, bị phát hiện thì quay ra giận dỗi luôn.”
Cố Ngữ Chân không nhịn được cười, Tiểu Thang Viên đúng thật là rất ham ăn. Cô đặt điện thoại xuống đi lấy kịch bản, thì Tiểu Ngư từ xa chạy tới, mặt đầy vẻ trêu ghẹo:
“Chân Chân, có một người đàn ông siêu đẹp trai đến thăm đoàn phim đó, đang đợi chị trong xe lưu động kìa!”
“Không phải chứ?” Cố Ngữ Chân ban đầu chưa phản ứng kịp, nhưng sau khi nhìn thấy tin nhắn trong điện thoại anh gửi:
“Xong việc chưa?”
Cô lập tức vui mừng, chạy vội về phía xe lưu động.
Lên xe, quả nhiên là Lý Thiệp. Anh đang khom người v**t v* Bôn Bôn, Bôn Bôn nằm bên cạnh, vẻ mặt đầy hưởng thụ.
Cố Ngữ Chân vô cùng bất ngờ:
“Sao anh lại đến đây?”
Lý Thiệp ngẩng đầu nhìn cô, giọng có chút uể oải:
“Điện thoại không gọi được, người cũng không thấy, anh yêu đương với không khí chắc?”
Anh vừa nói xong, thì điện thoại trên bàn rung lên là Vương Hạo gửi đến mấy bản báo cáo.
Anh cầm lên mở xem.
Cố Ngữ Chân nghe anh nói mà mặt nóng bừng, trong lòng ngọt đến phát ngấy. Cô nhìn thấy anh mang cả Bôn Bôn đến, chắc là định ở lại đây một thời gian.
Cô cẩn thận bước qua chỗ Bôn Bôn đang nằm, lén nhìn anh một cái.
Lý Thiệp nhận ra ánh mắt cô, ngẩng đầu lên, đưa tay ra:
“Lại đây.”
Cố Ngữ Chân lập tức bước tới một bước, ngả người vào lòng anh, ngẩng đầu hỏi:
“Anh ở đây sống chung với em hả?”
Lý Thiệp lười biếng đáp:
“Chứ không lẽ? Anh đến đây làm gì nữa?”
Cố Ngữ Chân không nghe ra được ẩn ý trêu chọc trong lời anh, không giấu nổi niềm vui trong lòng. Cô cầm bình nước trên bàn lên uống một ngụm, cố kiềm chế để không vui mừng quá lộ liễu.
Cô chợt nhớ tới bữa tối sắp tới, đậy nắp bình nước lại rồi nói:
“Tối nay anh phải tự ăn cơm rồi, lát nữa em còn phải mời người trong đoàn phim đi ăn.”
Lý Thiệp cúi đầu nhìn cô, tỏ vẻ không quan tâm:
“Anh ăn chung có sao đâu, anh đâu phải kh*ng b*?”
“Lỡ người ta hỏi thì sao?”
“Nói là trợ lý của em không được à?”
Ai mà tin được chứ?
Trợ lý gì mà đeo đồng hồ đắt tiền thế, lái xe sang như vậy, còn đẹp trai nữa, tính khí thì như ông tổ người ta vậy.
Cố Ngữ Chân muốn phản bác, nhưng lại không nỡ để anh ăn một mình. Dù sao anh cũng đã lặn lội xa xôi đến tận đây.
Cô ôm cốc nước, theo bản năng liếc nhìn vào gương toàn thân phía trước. Trong gương là đôi chân dài thẳng tắp của anh, những ngón tay trắng trẻo thon dài đang nhẹ nhàng lướt trên màn hình điện thoại. Nghĩ tới mấy ngày trước khi vào đoàn phim, mặt cô hơi đỏ lên.
Cô yên lặng nhìn đến xuất thần, Lý Thiệp bỗng ngẩng đầu nhìn về phía gương, ánh mắt chạm đúng ánh nhìn của cô bắt tại trận luôn.
Cô bị bắt quả tang, vội vã nhìn sang chỗ khác.
Anh bỗng bật cười, trêu chọc:
“Cố Ngữ Chân, em thích nhìn trộm anh đến thế à?”
Cố Ngữ Chân mặt hơi không giữ được, cả người như muốn trượt xuống:
“Em đâu có nhìn anh.”
Lý Thiệp vòng tay ôm lấy eo cô, kéo cô ngồi ngay ngắn lại:
“Không nhìn thì em né làm gì?”
Cố Ngữ Chân bị anh chặn lời, không trả lời được, ngồi trên đùi anh, mặt đỏ bừng.
Ngoài cửa xe, Tiểu Ngư gọi:
“Chân Chân, anh Phó Lê hỏi chị ăn ở đâu vậy?”
Cố Ngữ Chân đứng dậy, hướng ra ngoài trả lời:
“Vẫn chỗ cũ ăn trước đây nhé.”
Lý Thiệp vuốt đầu Bôn Bôn, nắm dây dắt nó, đứng dậy bước ra khỏi xe:
“Đi thôi.”
Cố Ngữ Chân sợ anh bị người ta chụp ảnh, vốn dĩ anh đã quá nổi bật, giờ lại còn lộ liễu như vậy!
Cô vội vàng lục trong túi xách lấy ra một cái khẩu trang, chạy lên kéo tay áo anh:
“Anh đeo cái này vào trước đi, đừng để người khác thấy.”
Lý Thiệp liếc nhìn cái khẩu trang màu hồng phấn, hơi cau mày tỏ vẻ chê bai:
“Không đâu, màu nhìn nữ tính quá.”
Cố Ngữ Chân kiên quyết kéo tay anh không buông, thấy bên ngoài có người đang nhìn qua, trong mắt cô có chút hoảng hốt:
“Anh ráng chịu khó một chút đi, nhanh đeo vào.”
Lý Thiệp miễn cưỡng đeo khẩu trang, nhưng đeo cũng vô ích, khí chất của anh vẫn quá nổi bật, dù không thấy mặt cũng khiến người ta chú ý.
Anh còn chìa tay ra nắm lấy tay cô, giữa bao ánh mắt xung quanh, Cố Ngữ Chân hiếm khi thấy căng thẳng như vậy.
Vừa mới xuống xe, điện thoại của Lý Thiệp liền vang lên. Anh lấy ra nhìn thoáng qua.
Điện thoại không ngừng rung, như thể có chuyện gì vô cùng cấp bách.
Cố Ngữ Chân theo bản năng liếc nhìn tên người gọi hiển thị trên màn hình, khựng lại một chút.
Lý Thiệp vừa nghe máy chưa kịp nói gì, bên kia đã truyền đến âm thanh hỗn loạn, anh khẽ cau mày, đưa dây dắt chó trong tay cho cô, ra hiệu để cô cầm trước, rồi quay người đi về phía bên kia:
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Cố Ngữ Chân nhận lấy dây, đối mặt với Bôn Bôn có khí thế như đại ca xã hội đen, hơi lo lắng.
Cô nhìn về phía Lý Thiệp, anh đang đứng không xa, sắc mặt nghiêm trọng.
Dường như bên kia còn chưa nói xong, cuộc gọi đã bị cúp vội.
Anh gọi lại nhưng không ai nghe máy.
Anh dứt khoát cúp máy, đi tới nhìn cô:
“Anh có việc phải đi trước, em vào ăn tối đi.”
Cố Ngữ Chân cảm thấy chắc chắn có chuyện gì đó đã xảy ra, vì ban nãy cô có nghe thấy tiếng đập phá trong điện thoại:
“Vậy anh cẩn thận nhé, có gì nhớ báo cho em biết.”
“Ừ.” Lý Thiệp đáp một tiếng, rồi vội vàng rời đi.
Cố Ngữ Chân nhìn bóng lưng anh rời xa, trong lòng không khỏi có chút hụt hẫng, thật tiếc là không thể ăn tối cùng nhau.
Cô cúi đầu nhìn Bôn Bôn đang vừa dữ vừa ngoan ngoãn đứng cạnh chân mình:
“Bôn Bôn, ở đây không có thứ gì mày thích ăn thì sao bây giờ?”
Không biết Bôn Bôn có hiểu không, nó cúi đầu đi quanh đánh hơi khắp nơi.
“Anh ấy có mang đồ ăn cho mày không?”
Có lẽ dù có mang theo, cũng chưa kịp dặn dò lại cho cô.
Cố Ngữ Chân nghĩ đến đây, trong lòng bỗng thấy trống rỗng lạ thường.
Cô không biết rốt cuộc Trương Tử Thư đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết rằng Lý Thiệp rất lo lắng cho cô ấy.