Khi Anh Quay Đầu Vì Em

Chương 48

Ánh mắt của Cố Ngữ Chân chạm phải ánh nhìn của anh, cô bỗng có chút hối hận vừa rồi mình cô như khiêu khích hơi quá đà.

Lý Thiệp luôn tùy ý trong mọi chuyện, nhưng trên giường thì lại chẳng bao giờ nương tay, luôn khiến người ta bị giày vò đến không chịu nổi.

Cố Ngữ Chân vừa định mở miệng chữa lại thì bên cạnh có hai người bước tới, bưng rượu tới chào hỏi:

“Ông chủ Lý, hôm nay có chuyện gì đặc biệt vậy, nhiều người nói mời là mời luôn?”

Lý Thiệp đứng dậy, cầm ly rượu cụng ly với họ:

“Một người bạn của tôi vừa từ nước ngoài về, tôi mở tiệc chúc mừng cô ấy, không ngờ các anh cũng ở đây. Lát nữa tôi sẽ để người mang rượu sưu tầm của tôi ra, muốn uống gì cứ thoải mái chọn.”

Hai người nghe vậy liền cười:

“Vậy thì chúng tôi xin không khách sáo. Nghe nói rượu của ông chủ Lý đều là hàng sưu tầm hạng nhất, đến đấu giá còn không mua được.”

“Mà tôi nói rồi, ông chủ bar ở đây quả thực đáng để kết bạn, bạn của ông chủ Lý về nước, tụi tôi cũng xin mời một ly.”

Một người khách khách sáo nói, hiển nhiên là muốn kết giao thêm với Lý Thiệp.

Trương Tử Thư thấy vậy cũng đứng dậy, nâng ly rượu:

“A Thiệp từ trước đến nay luôn rất tốt với bạn bè, mấy buổi tiệc thế này chúng tôi đều đã quen rồi.”

Hai người đàn ông thấy Trương Tử Thư, liền giơ ly lên cụng, cười nói:

“Quả là một đại mỹ nhân, buổi tiệc này mời thật đáng giá.”

Cố Ngữ Chân nhìn Trương Tử Thư và anh, bỗng nhiên lại có cảm giác như thời cấp ba quay về.

Mùa hè năm ấy gió thổi nhè nhẹ, bóng cây râm mát, tiếng chuông nghỉ trưa vừa vang lên, mọi thứ đều thật đẹp.

Cô đến tìm anh, mọi ảo tưởng cuối cùng cũng vỡ tan, rồi dần dần nếm trải hương vị đắng cay.

Không ngờ, đã nhiều năm trôi qua, mà vẫn có thể dễ dàng nhớ lại như vậy.

Cố Ngữ Chân không chống lại được cơn say, thiếp đi lúc nào không hay. Lờ mờ cô như mơ thấy cuốn sách giáo khoa bị nước mắt thấm ướt, cùng với tiếng đám bạn nô đùa bên ngoài lớp học.

Lúc tỉnh lại lần nữa, xung quanh rất yên tĩnh, trên người cô phủ một chiếc áo khoác, đang nằm trên ghế sofa.

Cố Ngữ Chân cởi áo khoác xuống, đứng dậy nhìn quanh có vẻ như là văn phòng ở tầng trên của quán bar, phong cách tiếp nối từ dưới lên, đều mang một cảm giác hoang dã phát triển, rực rỡ và mãnh liệt.

Cô dụi dụi mắt, cơn say đã vơi đi phần nào, chắc là đã ngủ được một lúc.

Cô nhớ lại những hình ảnh trước khi ngủ, nhìn quanh một vòng, không thấy bóng dáng của Lý Thiệp đâu.

“Lý Thiệp?”

Không có ai đáp lời.

Cố Ngữ Chân đứng dậy đẩy cửa văn phòng ra, nơi này cách âm rất tốt, gần như không nghe thấy tiếng ồn bên dưới.

Cô vừa tỉnh ngủ, đi ra ngoài cảm thấy có chút lạnh, quên mang áo khoác, đành vòng tay ôm lấy chính mình, cẩn thận đi xuống cầu thang.

Mới đi được mấy bước, liền nghe thấy tiếng nói chuyện từ tầng dưới vọng lên:

“Tiểu Thư đã theo cậu về rồi, ý tứ cũng rõ ràng lắm rồi, cần gì phải còn một người chen giữa?”

Cố Ngữ Chân khựng lại, khẽ nghiêng đầu nhìn xuống.

Lý Thiệp đang đứng ở tầng dưới, tựa vào lan can hút thuốc.

An Phi đứng bên cạnh anh, thấy anh không nói gì, liền lên tiếng:

“Cậu không định ở bên Tiểu Thư à? Thế cậu sang Paris làm gì?”

Lý Thiệp im lặng rất lâu mới mở miệng:

“Tôi với cô ấy không hợp.”

“Nhưng cả đời này chẳng phải nên sống với người mình yêu sao? Cậu chịu nổi một đời bên cạnh người mình không yêu à?”

“Tôi với Cố Ngữ Chân khá hợp, tiếp tục bên nhau cũng chẳng có gì không tốt.”

“Cậu đừng bốc đồng, yêu và hợp là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.”

Lý Thiệp rít một hơi thuốc:

“Hợp quan trọng hơn yêu, ở bên nhau mà ngày nào cũng cãi nhau thì còn ý nghĩa gì?”

Vậy nghĩa là… anh vẫn còn yêu người kia, nhưng không  phải là yêu Cố Ngữ Chân. Dù cô không phải là người được yêu, nhưng lại là người phù hợp nhất.

Cố Ngữ Chân từ từ cúi mắt, đứng yên rất lâu, sau đó xoay người quay lại lầu trên, như thể chưa từng bước xuống.

Cô quay về ngồi lại ghế sofa, thần người ra.

Một lát sau, cửa mở ra, Lý Thiệp bước vào, thấy cô đang ngồi đó:

“Tỉnh rồi à?”

 Ngữ Chân tóc hơi rối, trong mắt vẫn mang vẻ mơ màng sau giấc ngủ, trên má còn hằn vết đỏ nhạt vì tì vào sofa, trông vô cùng đáng yêu.

Nghe thấy anh nói, cô ngẩng đầu nhìn lên, như thể vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.

Lý Thiệp đi tới, ngồi xổm trước mặt cô, đưa tay chạm nhẹ vào vết hằn trên mặt cô, giọng lười biếng:

“Rượu vẫn chưa tỉnh à?”

Cố Ngữ Chân nhìn anh đang thật sự đứng trước mặt bỗng nhiên nhớ đến cuốn sách tiếng Pháp cô từng đọc trong quãng thời gian dài đằng đẵng của mối tình đơn phương cay đắng.

Cuốn sách viết về tình yêu bằng thứ ngôn ngữ vụng về, khó hiểu, cô đọc một lần, tuy không hiểu lắm, nhưng vẫn nhớ mãi.

Cố Ngữ Chân chưa bao giờ nghĩ rằng cô lại nhớ rõ đến vậy. Cô im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy cổ anh, chôn mặt vào hõm vai anh, không muốn ngẩng đầu.

Lý Thiệp khựng lại một chút, rồi đưa tay ôm lấy cô:

“Sao thế?”

Cố Ngữ Chân tùy tiện tìm một cái cớ, khẽ nói, giọng vẫn còn mơ màng của người mới tỉnh ngủ:

“Em mơ thấy ác mộng.”

“Lớn rồi còn mơ thấy ác mộng mà sợ à?” Lý Thiệp tuy nói vậy, nhưng lại không đẩy cô ra, đợi một lát thì trực tiếp bế cô lên.

“Trời sắp sáng rồi, về nhà thôi.”

Cố Ngữ Chân khẽ gật đầu, rất lâu sau mới từ từ buông tay.

Lý Thiệp lấy chiếc áo khoác trên sofa choàng lên người cô, nắm tay cô dắt ra ngoài.

Vừa xuống đến lầu dưới, họ liền chạm mặt với đám bạn, những người vẫn chưa rời đi.

Tử Thư nhìn thấy Cố Ngữ Chân cũng không có phản ứng gì đặc biệt, hiển nhiên là đã quen với việc anh có bạn gái mới căn bản chẳng để tâm.

Dù sao thì bạn gái có thể thay đổi bất cứ lúc nào, nhưng bạn bè thì mãi mãi là bạn bè.

Cô ấy nhìn sang Lý Thiệp:

“Hôm nay là để chúc mừng em về nước, kết quả là em lại phải giúp anh tiếp khách.”

Lý Thiệp cười:

“Lần sau mời em ăn một bữa.”

“Anh nói đấy nhé. Em bây giờ không đi đâu hết, lúc nào cũng rảnh để ăn cơm cùng.”

Cố Ngữ Chân chậm rãi ngẩng đầu, liếc nhìn cô một cái.

Trương Tử Thư thậm chí chẳng buồn nhìn lại, rõ ràng không hề xem cô là đối thủ.

Cô ấy chẳng cần quan tâm vì Lý Thiệp không phải chưa từng có bạn gái, ai mà không xinh đẹp, dịu dàng, biết điều?

Nhưng không ai quan trọng bằng cô ấy. Thế nên, cô ấy chẳng cần để tâm.

“Gâu!” từ đằng xa Bôn Bôn sủa lên một tiếng, Vương Hạo không kịp giữ lại, Bôn Bôn lao thẳng về phía họ, chạy về phía Trương Tử Thư.

Cố Ngữ Chân hơi toát mồ hôi tay vì lo, nhưng Trương Tử Thư lại hoàn toàn không sợ, cô ấy cúi người xuống, đưa tay ra:

“Bôn Bôn!!”

Bôn Bôn lập tức lao vào lòng cô ấy, rõ ràng là rất phấn khích.

“Bôn Bôn, mày còn nhớ tao sao?” Trương Tử Thư ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn Lý Thiệp:

“Không phải anh vẫn luôn cho nó xem ảnh em đấy chứ? Lâu vậy rồi mà nó vẫn nhớ em?”

Lý Thiệp đưa tay xoa đầu con chó đang ngẩng lên, khẽ cười:

“Là nó thông minh, nhớ người thôi.”

“Vậy thì thông minh quá đấy, từ hồi tốt nghiệp cấp ba đến giờ cũng bao nhiêu năm rồi.” Trương Tử Thư đưa tay xoa dọc theo thân Bôn Bôn, crõ ràng rất thân thiết với nó.

Mọi người xung quanh đều im lặng, không ai lên tiếng.

Ai cũng biết giữa họ từng có một đoạn tình cảm, và ai cũng cho rằng… chỉ có bạn gái hiện tại của Lý Thiệp, Cố Ngữ Chân, là không biết mà thôi.

Không ai nhắc đến, cũng chẳng ai cảm thấy họ cần phải tránh né điều gì vì thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau, thì cần gì phải kiêng kỵ? Ở bên nhau chẳng phải là chuyện tốt sao?

Cố Ngữ Chân lặng lẽ đứng một bên, nhìn bọn họ thân thiết, ăn ý như vậy…

Ngay cả chú chó mà cô đã cố gắng rất lâu mới dần thân quen, cũng thân mật với người kia đến thế.

Cô như một người ngoài hoàn toàn xa lạ, bạn gái hiện tại của anh lại có vẻ là người xa cách nhất trong cả nhóm.

Họ biết anh đã trải qua những chuyện gì, từng thích ai, hiểu rõ anh từ trong ra ngoài, mà cô thì chẳng biết gì cả.

Trương Tử Thư thật ra chẳng làm gì quá đáng, chỉ là cái sự thân thuộc hình thành từ nhỏ đến lớn giữa cô ấy và Lý Thiệp vốn dĩ không phải điều một cô bạn gái yêu đương hơn một năm như Cố Ngữ Chân có thể sánh được.

Cô ấy biết tất cả mọi điều về anh, quen biết toàn bộ người thân, bạn bè anh, rõ ràng sở thích và thói quen, đã từng chứng kiến anh từ bé đến lớn…hiểu anh hơn cả người bạn gái chính thức này.

Cố Ngữ Chân bỗng cảm thấy cô cách anh thật xa, xa đến mức… dường như chỉ cần một cái nghiêng người là đã…bị đẩy ra ngoài cuộc đời anh rồi.

Về đến biệt thự, Cố Ngữ Chân liền lấy đồ ngủ rồi vào phòng tắm.

Lúc nãy trên xe, cô giả vờ ngủ suốt dọc đường, chỉ để không cho anh phát hiện cảm xúc của cô.

Lý Thiệp rõ ràng không nhận ra, thấy cô lên lầu, thì ở lại dưới nhà cho Bôn Bôn ăn.

Cố Ngữ Chân tắm xong, lên giường nằm trước.

Lý Thiệp dọn dẹp cho Bôn Bôn xong mới lên lầu, thấy cô đã nằm rồi, cũng không nói gì.

Cố Ngữ Chân nhắm mắt yên lặng nằm đó, nghe tiếng anh vào phòng rồi đóng cửa, tiếp theo là vào phòng tắm.

Một lát sau, tiếng nước chảy ào ào vang lên từ trong phòng tắm.

Tâm trí Cố Ngữ Chân ngày càng rối loạn, rõ ràng rất mệt mỏi, nhưng lại chẳng hề buồn ngủ.

Không lâu sau, Lý Thiệp tắm xong bước ra.

Cố Ngữ Chân nghe thấy tiếng anh dùng khăn lau tóc, sau đó là tiếng mở cửa, có vẻ anh xuống lầu lấy nước uống.

Cô nằm thêm một lúc, mơ mơ màng màng mới thấy buồn ngủ đôi chút.

Cô cũng không biết anh trở vào lúc nào, chỉ mơ hồ cảm nhận được chăn bị kéo lên một góc, bên cạnh giường hơi lõm xuống.

Ngay sau đó, anh đưa tay ôm lấy cô vào lòng, cảm nhận được cô chưa ngủ:

“Chưa ngủ à?”

Cố Ngữ Chân ngửi thấy hương sữa tắm nhàn nhạt trên người anh cùng loại với của cô, cuối cùng không nhịn được nữa xoay người lại ôm lấy anh:

“Không buồn ngủ.”

Lý Thiệp ôm lấy cô mềm mại thơm ngát trong lòng, cô mặc chiếc váy ngủ hai dây, người thơm tho, làn da mịn màng trơn mượt. Anh khẽ xoa nhẹ bờ vai của cô:

“Khuya rồi, ngủ sớm đi.”

“Không cho em uống sữa à?” Cô giọng mềm nhũn thì thầm hỏi, người như vô lực tựa sát vào anh, ngẩng đầu hôn lên yết hầu của anh, rồi dần dần hôn lên môi anh.

Hương thơm dịu dàng vương vấn, bên tai Lý Thiệp chỉ còn lại tiếng môi chạm da thịt.

Một lúc sau, anh siết chặt eo cô:

“Em đúng là đáng bị dạy dỗ!”

Vừa nói, anh trực tiếp xoay người, cúi đầu hôn cô thật sâu.

Cố Ngữ Chân không kịp phản ứng, bị anh đè xuống.

Lý Thiệp không cho cô chút thời gian lấy lại hơi thở, nụ hôn sâu và nóng bỏng mang theo sự áp chế như bùng nổ, hoàn toàn chiếm thế chủ động.

Trên người anh vẫn còn chút men rượu nhàn nhạt, nhưng mùi rượu ấy lại nồng nàn đến cháy bỏng, chỉ trong chớp mắt, mọi thứ đều bị anh dẫn dắt.

Cố Ngữ Chân không chịu nổi nụ hôn mãnh liệt của anh, khẽ rên lên, theo phản xạ ôm chặt lấy cổ anh.

Trong căn phòng tối mờ, không khí càng lúc càng nóng bỏng, hơi thở của anh phả lên người cô nóng hổi, lòng bàn tay anh cũng vậy ấm áp và nặng nề.

Giữa sự hỗn loạn, cô lại bất giác nhớ đến một câu trong cuốn sách tiếng Pháp từng đọc rõ ràng và táo bạo:

“d*c v*ng thể xác và cảm giác bất an trong tim, luôn chồng chéo lấy nhau. Tôi không phân rõ là để thay thế cho nỗi sợ, hay là để xua tan cơn ghen tị. Tôi chẳng thể tách biệt được sự trống rỗng, dằn vặt và sợ hãi. Ai có thể nói cho tôi biết, tuyệt vọng rốt cuộc là gì. Tôi chỉ biết rằng, so với sự dằn vặt vô tận vì trống rỗng, Tôi thà chìm mãi trong nỗi đau của d*c v*ng còn hơn.”

Bình Luận (0)
Comment