Khi Anh Quay Đầu Vì Em

Chương 49

Sáng hôm sau, Cố Ngữ Chân phải dậy sớm để đến đoàn phim, những ngày tiếp theo lại tiếp tục bận rộn với việc quay.

Hai người hầu như không gặp nhau, nhiều nhất cũng chỉ gọi điện vài lần. May mà tiến độ quay rất suôn sẻ, sau khi quay xong thì lịch trình của cô cũng dày đặc hơn, nhưng ít nhất vẫn có thể về nhà, không đến mức mười ngày nửa tháng không gặp được nhau.

Cố Ngữ Chân khẽ trở mình, nhìn anh đang ngủ bên cạnh, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác thỏa mãn khó tả.

Nhưng ý nghĩ vừa chuyển sang, cô lại nghĩ đến Trương Tử Thư mấy hôm nay anh có gặp lại cô ta không?

Tại sao từ khi về nước từ Paris lại đột nhiên bận như vậy, trước kia vẫn còn có thời gian ghé qua đoàn phim thăm cô cơ mà?

Cố Ngữ Chân trầm mặc, lúc này điện thoại vang lên một tiếng “ting”, cô vội vàng cầm lấy rồi bật chế độ im lặng, sợ làm anh thức giấc vì anh ngủ rất nhẹ.

Lý Thiệp hơi cau mày, trở mình một cái, có vẻ vẫn chưa tỉnh.

Cố Ngữ Chân nhìn lịch trình vừa được gửi đến là một buổi phỏng vấn đột xuất. Cô xuống giường, rón rén đi thay quần áo.

Lý Thiệp chỉ đắp một góc chăn mỏng, đôi chân dài duỗi ra ngoài, hơi thở đều đặn, chắc chắn là đang ngủ say.

Không biết chương trình sẽ kéo dài đến mấy giờ, có khi tối về cũng không gặp được anh.

Cô bước lại gần anh, len lén hôn nhẹ lên khóe môi anh, rồi mới nhẹ nhàng đóng cửa rời đi.

Tiểu Ngư đến đón cô đến địa điểm quay, nhân viên lập tức chạy tới đưa kịch bản:

“Cô Cố, đây là những câu hỏi trong chương trình, cô xem qua một chút, mười lăm phút nữa sẽ bắt đầu phát sóng rồi, chắc không còn nhiều thời gian đọc đâu.”

Cố Ngữ Chân nhận lấy quyển kịch bản dày cộp:

“Không sao, tôi có thể đọc xong.”

Nhân viên vội vàng cười nói:

“Cảm ơn cô, à đúng rồi, đây là biên tập chương trình của chúng tôi, họ Trương.”

Cố Ngữ Chân nhìn cô gái bước tới, tay cầm kịch bản khựng lại đôi chút.

Trương Tử Thư gật đầu với cô xem như chào hỏi, rồi trực tiếp đi vào chủ đề:

“Thời gian hơi gấp, mười lăm phút nữa là lên sóng, tôi đã trao đổi với quản lý của cô rồi, khách mời ban đầu có việc đột xuất không đến được, nên để cô làm người thay thế. Nội dung phỏng vấn đã được chỉnh sửa, nếu có điểm nào cô thấy không phù hợp, có thể nói ra.”

Cố Ngữ Chân nhìn cô một lúc rồi nói: “Được.”

Trương Tử Thư nói xong liền xoay người rời đi. Cô ta vẫn luôn như vậy với tất cả các khách mời, dù nổi tiếng cỡ nào cũng không cần phải đối xử đặc biệt.

Điều này rất giống Lý Thiệp chưa bao giờ cần phải dè chừng cảm nhận của người khác, có thể hành xử tùy ý theo tính cách của mình.

“Cách nói chuyện vậy đúng là thiếu tôn trọng quá.” Tiểu Ngư đứng bên thấy nhân viên khác nhìn sang thì không nhịn được mà lầm bầm một câu:

“Sao lại nói thẳng là người thay thế ngay trước mặt người ta? Dù gì cũng là đến hỗ trợ trong lúc khẩn cấp, vậy mà một lời cảm ơn cũng không có, kiêu ngạo thật.”

Nhưng mà cô ta đúng là có tư cách để kiêu, hành xử dứt khoát nhìn là biết người có cá tính, lại còn rất xinh đẹp.

Nhân viên bên cạnh vội vàng giải thích thay cho Trương Tử Thư:

“Xin lỗi cô Cố, biên tập của chúng tôi mới từ nước ngoài về, cách biểu đạt hơi thẳng thắn, nhưng hoàn toàn không có ý gì khác. Lần này nhờ có cô giúp, không thì chúng tôi thật sự khó xoay xở.”

Cố Ngữ Chân không nói gì, nhìn về phía Trương Tử Thư  đang điều phối toàn bộ chương trình:

“Cô ấy mới về nước bao lâu rồi?”

“Khoảng một tuần, nhưng cô cứ yên tâm về chương trình, biên tập của chúng tôi trước đây ở nước ngoài cũng từng làm rồi.”

Chỉ mới về được một tuần… vậy mà anh đã tổ chức buổi tiệc chào đón lớn như vậy cho cô ta. Không thể không thừa nhận rằng anh thực sự coi trọng cô ta.

Cố Ngữ Chân trong lòng có cảm giác phức tạp khó tả, cúi đầu nhìn điện thoại thấy thời gian không còn nhiều nữa.

Cô đọc sách rất nhanh, lướt mắt là nhớ được, vì vậy những kỹ năng cơ bản của một diễn viên với cô mà nói hoàn toàn không thành vấn đề.

Cố Ngữ Chân nhanh chóng lật xem kịch bản, vừa làm tóc trang điểm, vừa tranh thủ đọc hết trước khi chương trình bắt đầu.

Chương trình sắp khởi quay, khách mời gồm bốn người: một lão diễn viên gạo cội, một tiểu sinh nổi tiếng, và còn có Phương Hủ Hủ là một tiểu hoa lưu lượng từng đóng vai tình nhân với tiểu sinh này.

Phương Hủ Hủ vẫn ở phòng hóa trang hậu trường, đến lúc chương trình bắt đầu mới xuất hiện. Khi nhìn thấy cô, như thể lúc đó mới biết cô đến, liền chạy lại chào hỏi.

Chương trình này vốn nổi tiếng với phong cách thẳng thắn táo bạo, câu hỏi thường rất khó đỡ.

Quả nhiên, sau khi bắt đầu, MC liền hỏi một câu rất riêng tư, chuyện này cũng không có gì lạ. Trong kịch bản luôn sẽ có một hai câu không báo trước, mục đích là để bắt được phản ứng thật của khách mời, tăng độ hấp dẫn cho chương trình.

“Có thể hỏi cậu bắt đầu yêu từ năm bao nhiêu tuổi không?” MC quay sang hỏi tiểu sinh trẻ tuổi.

Cả trường quay xôn xao, tiểu sinh lộ ra biểu cảm kinh ngạc.

Phương Hủ Hủ cúi đầu cười trộm, máy quay lia về phía họ.

Tiểu sinh nhìn MC: 

“Chương trình các người vừa vào đã hỏi thẳng như vậy luôn sao?”

MC cười bí hiểm: 

“Cũng bình thường thôi, tôi còn chưa hỏi những câu sâu hơn mà.”

Cả trường quay lại thêm một tràng ồ lên.

Tiểu sinh như nhớ lại gì đó, thành thật trả lời: 

“Chắc là lúc còn đi học, vì là bạn học nên tiếp xúc nhiều, rồi dần thích nhau.”

MC bất ngờ hỏi thêm:

“Vậy còn bây giờ thì sao? Vẫn là cô ấy à?”

Tiểu sinh nhìn vào ống kính, có chút bất đắc dĩ:

“Hồi tiểu học thôi mà, yêu được có một tuần, rồi cô ấy ăn đồ ăn vặt của người khác. Tôi lúc đó giận lắm, đã nói là đồ ăn vặt của cô ấy tôi lo rồi.”

“Ha ha ha ha ha!” Cả trường quay cười ồ lên.

MC cũng cười nói:

“Cô bé đó bây giờ chắc chắn đang hối hận lắm.”

Tiểu sinh lắc đầu cười:

“Chuyện đó thì tôi không biết.”

MC nói rồi nhìn về phía này:

“Được rồi, tôi không làm khó cậu nữa. Tôi hỏi Ngữ Chân một chút nhé. Gần đây cô có hợp tác với bạn diễn mới trong phim điện ảnh, bên ngoài hậu trường có nảy sinh phản ứng hóa học gì không?”

Câu hỏi này chẳng khác nào đang hỏi:

Cô có đang hẹn hò với Phó Lê không?

Cả trường quay lại rộn ràng, ai cũng biết CP của họ đang rất hot, độ thảo luận và lượt đọc các bài viết về cặp đôi này đang đứng đầu. Nhiệt độ siêu cao.

Nhưng đây là câu hỏi rất nhạy cảm. Trả lời không khéo, fan của Phó Lê có thể “xé xác” cô bất cứ lúc nào.

Cố Ngữ Chân cười nhẹ, khéo léo tránh né:

“Tôi chỉ biết là ngoài đời cậu ấy rất biết quan tâm người khác, mọi người đều nhận xét cậy ấy là người cực kỳ tốt.”

MC cười trêu:

“Có vẻ ngại ngùng rồi, vậy tôi không chọc Ngữ Chân nữa. Tôi hỏi câu cũ nhé hồi còn đi học, Ngữ Chân thích kiểu con trai thế nào? Có phải là học giỏi không?”

Cố Ngữ Chân hơi ngẩn ra, bất chợt nhớ đến Lý Thiệp.

Mà anh thì chẳng liên quan gì tới học giỏi cả.

Cô bật cười:

“Có lúc tôi từng thích người học kém.”

Trường quay lại một phen ồn ào, không khí cực kỳ náo nhiệt, với một vị khách có thể chia sẻ cởi mở thế này, ai mà không thích chứ?

Cố Ngữ Chân cũng không ngại kể tiếp:

“Hồi cấp 3, anh ấy không thích học, cũng chẳng chú ý khi lên lớp, thi cử toàn đoán mò. Nhưng anh ấy rất tốt bụng uống xong chai nước còn cẩn thận vặn nắp lại đưa cho bác nhặt ve chai; ngoài miệng thì nói lười quan tâm, nhưng thấy con gái khóc thì sẽ kéo mũ cô ấy lại hỏi vì sao. Anh ấy luôn là người ấm áp và nhiệt tình.”

Cả khán phòng chợt lặng im, MC cũng nghe đến ngẩn người.

“Cô gái khóc đó là cô đúng không? Vậy sau này thì sao? Anh ấy có biết cô nhớ những điều đó không?”

Cố Ngữ Chân gật đầu, mơ hồ né tránh chi tiết:

“Anh ấy không biết. Sau đó tôi bận ôn thi đại học, học hành rồi đi làm, cũng dần trưởng thành. Nhưng những điều đẹp đẽ anh ấy để lại, tôi sẽ không quên.”

MC nữ bất chợt chạm đến góc mềm yếu trong lòng:

“Biết đâu cô cũng là một kỷ niệm ấm áp khó quên với anh ấy.”

Nghe câu đó, khóe mắt Cố Ngữ Chân bất giác cay cay.

Dù biết điều đó có lẽ không thể, nhưng những lời như vậy… vẫn khiến cô cảm thấy được an ủi.

Dưới sân khấu, Trương Tử Thư nhìn chằm chằm lên sân khấu, ánh mắt dừng trên người Cố Ngữ Chân, hồi lâu không nói gì.

Buổi ghi hình kéo dài hơn ba tiếng, cộng thêm giờ nghỉ giữa buổi, đến tận nửa đêm mới kết thúc.

Trương Tử Thư theo dõi suốt cả chương trình, cảm thấy “vẫn thiếu chút gì đó.”

Cô ta quay sang nói với nhân viên bên cạnh:

“Chương trình thế này quá yên ổn, chắc chắn không tạo nhiệt độ đâu.”

Nhân viên dĩ nhiên hiểu ý cô ta, những chương trình “không yên ổn” thì có thể cắt dựng để tạo drama, tốt nhất là phải có gì đó khiến người ta khó chịu.

“Nhưng hai vị khách này đều đang rất nổi, lúc trước ký hợp đồng đã ghi rõ không được tùy tiện cắt dựng. Hơn nữa, thầy Trần là tiền bối, giám đốc đài chúng ta rất quý trọng ông ấy.”

Vậy thì chỉ còn lại phía Cố Ngữ Chân là có thể thao túng được.

Trương Tử Thư suy nghĩ một lát Cố Ngữ Chân tránh né rất khéo, không để lộ bất kỳ điểm nào có thể tạo drama.

Việc mời cô đến làm khách mời thay thế vốn là để tận dụng CP giữa cô và Phó Lê tạo nhiệt, nếu xử lý tốt, dù có đắc tội fan CP hay fan cá nhân, hiệu ứng truyền thông chắc chắn sẽ có.

Trương Tử Thư cũng không phải cố tình nhằm vào Cố Ngữ Chân. Cô ta tuy thấy khó chịu, nhưng vẫn chẳng coi Cố Ngữ Chân ra gì, cũng như những bạn gái cũ trước đây của Lý Thiệp dù sao cũng chẳng có gì quan trọng, biết đâu mai chia tay rồi cũng nên.

Cô ta thậm chí còn cảm thấy Cố Ngữ Chân có chút đáng thương khi thích một người suốt mười năm mà người ta không thích lại, đúng là không biết lượng sức mình.

“Tôi biết rồi, phần hậu kỳ chờ tôi đến rồi hãy bắt đầu dựng.”

Trương Tử Thư vừa quay người bước đi, vừa nghe điện thoại vang lên, là An Phi gọi tới, giọng trêu chọc:

“Tiểu Thư à, show đầu tiên sau khi về nước thế nào rồi?”

“Còn phải xem hiệu ứng phát sóng ra sao, nếu không thì chẳng có gì để báo cáo với bác nhỏ.”

“Đừng áp lực quá. Bác ấy giao chương trình này cho cô, là vì hoàn toàn tin tưởng vào năng lực của cô.” An Phi nói lời cổ vũ.

Trương Tử Thư nghĩ đến Lý Thiệp, nhưng không muốn trực tiếp hỏi, bèn vòng vo:

“Dạo này có tụ tập gì không?”

An Phi bên kia dừng một lát, rõ ràng đã hiểu mục đích cô ta hỏi:

“Nếu cô muốn mở tiệc, bọn tôi lúc nào mà chẳng có mặt. Cô muốn gọi, chỉ cần một phút là đủ cả nhóm có mặt.”

“Tôi thì chẳng có thời gian đâu.” Trương Tử Thư đáp.

An Phi tất nhiên hiểu cô ta đang muốn hỏi ai, cười trêu:

“Thế cô muốn hỏi A Thiệp à? Sao không gọi điện trực tiếp cho cậu ta?”

“Tôi không thèm gọi! Dù gì cũng nên là anh ấy gọi trước cho tôi chứ.”

Nghĩ đến chuyện hôm đó, Trương Tử Thư trong lòng lại bực bội, đặt tập kịch bản xuống:

“Anh ấy rõ ràng là cố tình diễn trò cho tôi xem. Đã gọi là tiệc tiếp đón, thì làm cho đàng hoàng. Nửa chừng lại dẫn theo một người phụ nữ đến, chẳng phải rõ ràng muốn chọc tức tôi sao?!”

“Sao lại như thế được? Nếu cậu ta thật sự muốn chọc tức, đã chẳng bay sang Paris tìm cô. Vừa về nước đã tổ chức tiệc tiếp đãi linh đình thế kia, còn không đủ rõ ràng sao? Ai có thể quan trọng hơn cô được?”

Nói thì cũng đúng là tiệc tiếp đón lớn như vậy, tin tức lan khắp giới giải trí, bây giờ ai mà chẳng biết chuyện đó, chẳng khác nào một lời tuyên bố chính thức: Trương Tử Thư đối với Lý Thiệp quan trọng cỡ nào, không ai dám đắc tội với cô ta.

Trương Tử Thư cũng không nói thêm gì được nữa, chỉ hừ nhẹ:

“Dù sao thì anh ấy quá đáng, dẫn người ngoài đến phá hỏng không khí.”

An Phi nhìn lịch, biết cô ta vẫn chưa nguôi giận:

“Thế này đi, ngày kia tụ tập một bữa, tiện thể ghé qua nhà họ Lý thăm bà cụ. Bà cụ ngày trước cưng cô nhất, cũng đang rất nhớ cô.”

Trương Tử Thư mới chịu mở miệng:

“Cũng được, tôi đi là để thăm bà, không phải để gặp anh ấy. Chuyện này mà anh ấy không chủ động xin lỗi trước, tôi sẽ không để ý đến anh ấy nữa.”

“Được rồi, không thành vấn đề. Tôi nhất định sẽ khuyên cậu ta xin lỗi cô tử tế.”

Mấy hôm nay Cố Ngữ Chân về rồi cũng không kể với Lý Thiệp chuyện gặp Trương Tử Thư.

Vốn dĩ với cô, cô cũng không hề biết đến sự tồn tại của “bạch nguyệt quang” (ý chỉ mối tình sâu đậm trong lòng Lý Thiệp).

Cô giả vờ như không biết, thực ra là vì sợ nếu hỏi, sẽ nhận được câu trả lời còn đau lòng hơn.

So với sự thật đó, cô thà chọn im lặng còn hơn.

Cố Ngữ Chân ngẩng đầu nhẹ, để chuyên viên trang điểm tiếp tục làm việc.

Nhân viên bên cạnh rảnh rỗi tám chuyện:

“Mọi người có biết nữ idol đại diện thương hiệu này gần đây xảy ra chuyện gì không?”

Chuyên viên trang điểm luôn theo sát Cố Ngữ Chân, đã quen thân nên cũng không giữ kẽ:

“Trần Vũ Lăng hả? Cô ấy làm sao?”

Cố Ngữ Chân cũng rảnh rỗi, bèn lắng tai nghe thử.

Nhân viên kia ghé sát lại:

“Cô ấy bị quay lại cảnh tát người khác ngay trên phim trường, ầm ĩ lắm. Người bị đánh là bạn gái cũ của bạn trai hiện tại của cô ấy. Nghe nói anh bạn trai đó vẫn không quên được người cũ, ngoài miệng nói chỉ là bạn, ai ngờ sau lưng đã quay lại với nhau từ lâu rồi. Bị phát hiện xong còn thản nhiên thừa nhận như được giải thoát vậy.”

“Không thể nào? Cô ấy với bạn trai quen nhau mấy năm rồi, nhìn thì thấy ân ái lắm mà, sao có thể thế được?”

“Tình cảm mấy năm cũng chẳng ngăn nổi việc người kia ngày nào cũng lượn lờ trước mặt anh ta. Mà yêu một người, đâu có lý lẽ gì để phân bua.”

Chuyên viên trang điểm lắc đầu:

“Thật đấy, đừng dính vào mấy người đàn ông trong lòng còn nhớ người khác. Kiểu đàn ông đó sao mà yêu cho nổi? Biết đâu ban đêm nằm mơ toàn là về ‘bạch nguyệt quang’ của anh ta. Nếu là tôi, chắc tôi phát điên mất.”

Cố Ngữ Chân khẽ chớp mắt một cái, từ từ cụp mắt xuống, không nói gì.

Sau khi tạo hình xong, trong lúc chờ tham gia sự kiện của bên thương hiệu, cô liếc nhìn động tĩnh bên ngoài. Có khá nhiều người đến, thấy cô nhìn sang thì liền phấn khích gọi tên cô.

Cố Ngữ Chân mỉm cười rất thân thiện. Nhưng sự ấm áp ấy chưa kéo dài được bao lâu thì người đại diện thương hiệu đi cùng cô quay sang nhìn cô một cái, định nói lại thôi:

“Ngữ Chân, cô lên hot search rồi.”

Nghe vậy, Cố Ngữ Chân thoáng ngạc nhiên. Gần đây cô vẫn đang quay phim của đạo diễn Hứa, ngoài lịch quay ra thì hầu như không xuất hiện công khai, sao lại lên hot search?

Cô bảo Tiểu Ngư đưa điện thoại, vừa mở ra đã thấy tên cô nằm trong top mấy hạng đầu, độ hot rất cao.

“Phỏng vấn của Cố Ngữ Chân.”

Là chương trình phỏng vấn cô từng tham gia trước đó, có người đã cắt đoạn video của cô rồi đăng lên mạng.

“Lần đầu tiên thấy một nữ diễn viên vì muốn níu kéo nam diễn viên mà nói ra những lời như vậy, dù sao cũng từng là người có tiếng tăm, làm thế không sợ mất hết thiện cảm với khán giả à?”

Bình luận của fan Phó Lê ngay lập tức leo lên đầu bảng:

“Mong nữ diễn viên này tự trọng một chút, tiểu Phó nhà chúng tôi đối xử tốt với mọi người, đặc biệt là với bạn diễn, đều xuất phát từ sự tôn trọng, xin đừng mang những điều này ra để tạo đề tài.”

Tim Cố Ngữ Chân chợt thắt lại rõ ràng cô nhớ mình đã rất cẩn thận khi phát ngôn.

Cô thậm chí nói không nhiều, tự thấy bản thân thể hiện cũng ổn, không thể nào có vấn đề được.

Cô nghĩ một lúc, lập tức bấm vào video.

Ống kính chuyển sang cảnh MC nhìn về phía Phương Hủ Hủ:

“Tôi có thể hỏi một chút không, lần đầu tiên bạn thích một người là khi mấy tuổi?”

Ống kính phóng to, tất cả mọi người đều xuất hiện trong khung hình, không ai nói gì, thì cô trong video lại bất ngờ lên tiếng:

“Tôi từng thích một người học kém.”

Cả trường quay im bặt. Nam diễn viên trẻ tuổi lộ vẻ kinh ngạc, Phương Hủ Hủ thì ngơ ngác, dường như không ngờ cô lại giành lời nói.

Cô trong video lại như không nhận ra gì, tự nhiên kể tiếp:

“Hồi cấp ba, anh ấy không thích học hành, lên lớp cũng chẳng chú tâm, nhưng là một người rất tuyệt vời. Anh ấy không biết tôi từng thích anh ấy. Sau này tôi bận học, bận đi làm, cảm giác ấy cũng dần nhạt đi.”

Những vị khách mời khác đều lịch sự, không ai ngắt lời, kiên nhẫn để cô nói xong.

Người dẫn chương trình trong khung hình dường như cũng không ngờ cô lại giành lời, đành nhìn sang cô, hỏi:

“Vậy tôi hỏi một chút, Ngữ Chân à, gần đây cô hợp tác với bạn diễn trong phim mới, ngoài đời có nảy sinh chút phản ứng hóa học nào không?”

Cô cười đáp, nét mặt có phần bất đắc dĩ:

“Cậu ấy đối xử với tôi rất tốt, lúc quay phim cũng rất quan tâm, nhưng tôi cảm thấy như vậy không hay lắm, nên bảo cậu ấy đừng liên lạc nữa.”

Cả trường quay lặng thinh, không một tiếng động.

Người dẫn chương trình dường như vội vã chữa cháy:

“Thật tiếc quá, xem ra phải thể hiện thật tốt thì Ngữ Chân mới rung động.”

Cô liền tiếp lời theo kịch bản, vẻ mặt như thể rất tự tin, thậm chí hơi vênh váo, đắc ý:

“Đúng vậy, phải thể hiện thật tốt mới được.”

Cố Ngữ Chân xem đến đây thì sững sờ, cô không thể tin vào những gì đang thấy.

Sau khi bị chương trình cắt dựng, một buổi phỏng vấn vốn dĩ hòa hợp lại bị biến thành cảnh cô là một người EQ thấp, hay ngắt lời người khác, thậm chí mặt dày (ám chỉ) nam diễn viên nổi tiếng từng hợp tác đang theo đuổi cô. Trong lời nói lời ngụ ý, dường như Phó Lê đang tích cực theo đuổi cô, còn cô thì cảm thấy anh ấy không đủ tiêu chuẩn.

Toàn bộ đoạn video gần như là:

Người khác nói một câu, thì cô lại chen vào một câu.

Phương Hủ Hủ đang kể chuyện buồn, mọi người xung quanh đều nghiêm túc lắng nghe, thì ống kính lại chuyển sang cô đang cười trông chẳng khác nào đang chế giễu.

Nhưng thực ra nụ cười ấy là khi nam diễn viên trẻ kể rằng mối tình đầu của anh ta chỉ được phép ăn đồ ăn vặt của anh ta, khiến cô bật cười.

Vậy mà đoạn đó lại bị cắt dán vào chỗ không phù hợp, khiến cô trở nên chua ngoa cay nghiệt.

Dù là nụ cười chân thành, nhưng trong ngữ cảnh đó, lại bị ghét vì “cười không đúng lúc”.

Câu “phải thể hiện thật tốt” của cô vốn dĩ là câu trả lời cho câu hỏi “với bộ phim tiếp theo có yêu cầu gì không?”, cô đã nói “không yêu cầu gì cả, chỉ cần có cơ hội thì tôi sẽ cố gắng thể hiện thật tốt.”

Vậy mà giờ đây bị cắt dán đổi trắng thay đen, thậm chí có những câu, cô còn chưa từng nói, lại bị cắt ghép từng từ một thành một câu hoàn chỉnh.

Phía dưới video, phần bình luận gần như toàn bộ đều đang chửi rủa cô:

“Mặt dày thật sự, cô ta đang ám chỉ Phó Lê từng theo đuổi cô ta à? Chắc chính Phó Lê còn không biết là anh ấy từng theo đuổi cô ta lúc nào đấy!”
 

“EQ như vậy thật nghẹt thở, tôi thấy xấu hổ thay cho cô ta. Thích thầm người khác mà cũng là chuyện đáng khoe khoang sao? Còn liên tục ngắt lời người ta, rồi bắt đầu khoe mẽ chuyện tình cảm của mình, để tỏ ra mình rất ‘thuần khiết’ à?”
 

“Không phải là EQ thấp đâu, là vô giáo dục đấy. Người ta đang nói chuyện thì cứ ngắt lời, chỉ biết lo nói phần mình.”
 

“Tôi là fan couple của họ, nhưng kéo dính lại theo kiểu này nhìn mà thấy xấu hổ giùm. Diễn viên thì nên giữ chút thần bí, nghiêm túc đóng phim là được rồi. Có thể hiểu được việc muốn nổi tiếng nhanh, nhưng chơi chiêu kiểu này thì đúng là phản cảm hết chỗ nói.”
 

“Tôi đã thích cô ta từ năm ngoái, từng rất yêu mến vai diễn học sinh của cô. Hôm nay xảy ra chuyện thế này, đúng là phá hủy hình tượng trong lòng tôi. Cô ta thật sự đáng chết!”
 

Cố Ngữ Chân lạnh toát cả tay.

Video này nếu để phát tán ra ngoài thì không chỉ phá hủy danh tiếng của cô mà nếu không xử lý ổn thỏa, cô sẽ không còn cơ hội đóng phim nữa, có thể bị fan của Phó Lê và khán giả mắng đến mức phải rút khỏi giới giải trí.

Không chỉ là sự nghiệp bị hủy hoại, mà đến cả thiện cảm của khán giả bình thường đối với cô cũng bị quét sạch hoàn toàn.

Bình Luận (0)
Comment