Cô đặt điện thoại xuống, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát, hoàn toàn mất phương hướng.
Người đại diện bên cạnh thấy sắc mặt cô trắng bệch liền nói:
“Biết vậy ban nãy không nên nói với cô…Cô đừng lo, công ty các cô chắc chắn sẽ xử lý khủng hoảng truyền thông.”
Thời gian không còn nhiều, Cố Ngữ Chân đưa điện thoại cho Tiểu Ngư:
“Liên hệ với công ty đi.”
Tiểu Ngư vội vàng gật đầu, nhận lấy điện thoại.
Người dẫn chương trình của sự kiện đã bắt đầu mời họ lên sân khấu, người đầu tiên chính là cô:
“Chúng ta hãy cùng chào đón đại diện thương hiệu Cố Ngữ Chân.”
Tiếng vỗ tay vang lên tại hiện trường, Cố Ngữ Chân chỉ có thể giữ vững tinh thần, mỉm cười bước ra ngoài.
Người dẫn chương trình giơ tay hướng về phía khán giả để khuấy động không khí:
“Hôm nay fan của Ngữ Chân cũng đến rồi, rất nhiệt tình, luôn gọi tên cô ấy từ nãy đến giờ, vậy giờ chúng ta có thể nghe thấy một lần nữa không nào?”
Nhưng các fan đang cầm bảng tên lại không phản ứng gì, mà đang cầm điện thoại thì thầm bàn tán, nhìn về phía sân khấu với vẻ khó tin.
Giây tiếp theo, một fan thất vọng nhìn lên sân khấu, rồi quay người rời khỏi đám đông, những fan còn lại cũng không nán lại, mà lần lượt quay đi rời khỏi hiện trường.
Mọi người xung quanh đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Người dẫn chương trình lần đầu gặp tình huống thế này, chưa từng thấy fan nào lại để thần tượng của mình phải bẽ mặt như vậy.
Cố Ngữ Chân đứng trên sân khấu, nhìn thấy họ rời đi, còn có ánh mắt chỉ trỏ từ người qua đường, máu trong người như đông lại, âm thanh xung quanh dần xa đi, như thể bị lăng trì trong câm lặng.
Lý Thiệp vừa từ hội sở giải trí mới sửa sang xong trở về, An Phi đã hẹn sẵn một cuộc tụ tập, rượu cũng đã mở chờ anh.
Lý Thiệp ngồi xuống sofa, có vẻ hơi mệt mỏi, mấy ngày nay quá bận rộn, gần như không được nghỉ ngơi:
“Kiếm tôi có chuyện gì?”
An Phi vòng tay qua vai anh, nói thẳng không chút che giấu, rõ ràng cảm thấy đây chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể:
“Cũng không phải chuyện của tôi, là Tiểu Thư nhờ tôi nhắn lại vài câu.”
“Câu gì?” Lý Thiệp đưa tay cầm ly rượu.
An Phi cầm hộp quà bên cạnh lên, bên trong là một chiếc túi xách:
“Tiểu Thư bảo tôi mang cái này đưa cậu, coi như là bồi thường cho bạn gái của cậu. Gần đây cô ấy có tham gia một chương trình mới, kiểu phỏng vấn, mà Cố Ngữ Chân cũng là khách mời. Nhưng mà, chương trình bình thường thì không có độ hot, nên để tăng hiệu ứng chương trình một chút, họ dồn hết sự chú ý lên cô ấy. Giờ toàn bộ sự quan tâm và bàn luận của khán giả đều xoay quanh cô ấy, nói năng cũng hơi khó nghe, bảo cô ấy đừng để trong lòng.”
An Phi nói đến đây, liền truyền đạt nguyên văn lời của Trương Tử Thư:
“Tiểu Thư nói sau này sẽ nhờ chú nhỏ của cô ấy sắp xếp ít tài nguyên bù lại cho Cố Ngữ Chân, còn cái túi này thì cứ đưa trước.”
Lý Thiệp cứ tưởng là chuyện gì nghiêm trọng, loại chuyện thế này trên mạng không thiếu, anh chẳng để tâm:
“Không phải chuyện gì lớn, tôi nói với cô ấy một tiếng là được. Túi thì khỏi cần.”
Nói rồi, Lý Thiệp uống cạn ly rượu trong tay rồi đứng dậy, vốn đã có hàng đống việc đang chờ, đâu còn thời gian ở lại lâu.
An Phi thấy anh định đi, liền vội vàng cầm lấy hộp quà bên cạnh:
“Ê, cầm cái túi đi chứ.”
Lý Thiệp đặt ly xuống:
“Túi không cần. Mấy chuyện thế này sau này gọi điện nói là được rồi.”
An Phi thấy anh không để bụng thì cũng yên tâm, anh nhớ ra Trương Tử Thư vẫn còn đang giận dỗi, bèn mở miệng nhắc:
“A Thiệp, khi nào cậu rảnh rỗi tụ họp một bữa đi, Tiểu Thư khó khăn lắm mới về nước, tụi mình cũng nên gặp mặt, chỉ bạn bè thân quen thôi.”
Lý Thiệp vừa đi vừa đáp:
“Vài hôm nữa nhé.”
An Phi nhìn theo anh rời đi, trong lòng cũng chẳng hiểu nổi rốt cuộc anh đang nghĩ gì. Rõ ràng đã lặn lội sang tận Paris để xử lý tên nghiện kia, sao về rồi lại đổi ý?
Anh ta cũng không biết rốt cuộc là Lý Thiệp thật sự thấy không hợp, hay chỉ đang giận dỗi?
Mà nếu nói là giận dỗi thì đúng là có khả năng thật vì Tử Thư mấy năm nay ở nước ngoài, sao có thể không có bạn trai? Trong lòng Lý Thiệp không chấp nhận nổi cũng là chuyện bình thường.
Nếu cứ giận dỗi như vậy, thì cũng khó mà nói trước được có bỏ lỡ thật không. Vốn dĩ xen thêm một Cố Ngữ Chân vào đã đủ rắc rối, giờ còn cái thái độ kiểu “hoàng đế không vội”, đến được với Trương Tử Thư thì mới lạ.
Cố Ngữ Chân thì không biết hoạt động kết thúc thế nào, nhưng cô nghĩ cũng biết rõ tài khoản nghệ sĩ của cô giờ chắc bị chửi tới mức nào rồi.
Lần này là hoạt động đại diện thương hiệu, đoạn video fan rời khỏi giữa chừng cũng bị tung lên mạng, lọt cả vào hot search.
Trong một khoảnh khắc, cô thậm chí còn chưa kịp phản ứng, mà đã trở thành đối tượng bị mọi người ném đá khắp nơi.
Cô gọi điện cho Trương Tích Uyên, vì anh ấy quả thật là người rất điềm tĩnh, cho nên cho dù anh ấy là chú nhỏ của Trương Tử Thư, cô cũng không cảm thấy anh ấy sẽ thiên vị. Dù sao thì cô cũng là nghệ sĩ do anh ấy trực tiếp quản lý.
Cô hỏi:
“Chuyện chương trình phỏng vấn, xử lý thế nào?”
Trương Tích Uyên cũng vừa mới xem xong bản dựng chương trình. Anh ấy còn cố tình mở bản gốc ra xem, quả thực cắt dựng quá đáng.
Tuy nhiên, điểm tích cực duy nhất là toàn bộ độ hot đều đổ dồn vào Cố Ngữ Chân.
Hiển nhiên anh ấy không xem việc bị chỉ trích là vấn đề gì lớn. Trong giới này, sợ nhất là không có độ hot. Vì đóng phim của đạo diễn Hứa nên Cố Ngữ Chân đã lâu không có mặt trên truyền thông, đó là một vấn đề nghiêm trọng. Giờ thì đã giải quyết được rồi.
Sau này chỉ cần lên thêm một chương trình tẩy trắng hình tượng là ổn, cho dù có tranh cãi cũng không sao, ít nhất là có người bàn tán.
“Bên Tiểu Thư, tôi đã hỏi rồi, đúng là cô ấy không lường trước được chuyện sẽ gây ra sóng gió lớn như vậy. Tôi sẽ bảo cô ấy xin lỗi cô. Nhưng Ngữ Chân này, chuyện này chỉ có thể dừng lại ở đây thôi. Không phải tôi bênh cô ấy, mà là xét theo lợi ích tổng thể chúng ta không thể vì đoạn cắt dựng đó mà đi gây chuyện với đài truyền hình. Nếu đắc tội với họ, sau này cô còn muốn phim mình được chiếu trên nền tảng đó nữa không?”
Cố Ngữ Chân nghe đến đây, cảm giác bất lực trào dâng, lần đầu tiên cô thấy ấm ức đến vậy:
“Nhưng kiểu cắt dựng đó sẽ trở thành vết nhơ suốt đời của tôi…Tôi không muốn sau này mỗi lần nhắc tới tôi, khán giả chỉ nhớ tới những thứ này.”
Trương Tích Uyên hiển nhiên đã gặp quá nhiều chuyện kiểu này, giọng vẫn bình tĩnh:
“Tôi hiểu cảm giác của cô. Nhưng một khi đã tham gia show, chuyện thế này là không tránh được. Bản dựng nằm trong tay người khác, cô không thể kiểm soát họ cắt ra sao.”
Cố Ngữ Chân im lặng, cắn môi một cái rồi nói:
“Ý anh là, tôi sẽ không thể có một lời đính chính và xin lỗi công khai nào hết?”
“Bên Tiểu Thư, tôi sẽ bảo cô ấy giải thích rõ ràng với cô. Nhưng nếu cô muốn đài truyền hình lên tiếng đính chính và xin lỗi, Ngữ Chân, cô cũng biết điều đó là không thể. Vì nó liên quan đến rất nhiều mặt lợi ích.”
Cố Ngữ Chân nghe vậy mà lòng lạnh đi quá nửa, lần đầu tiên cô thực sự cảm nhận được cảm giác “kiếp con kiến” vừa giận vừa bất lực.
Lịch trình trong ngày kết thúc, nhưng Cố Ngữ Chân vẫn không nhận được lời giải thích nào từ Trương Tử Thư. Cô liền tìm được cách liên lạc với Trương Tử Thư, yên lặng chờ cuộc gọi kết nối.
Điện thoại được bắt máy, đầu bên kia vang lên một giọng nói dứt khoát:
“Ai vậy?”
Cố Ngữ Chân im lặng một lát, rồi báo tên:
“Cố Ngữ Chân.”
Trương Tử Thư nhanh chóng nhận ra, có vẻ ngạc nhiên vì sao cô lại gọi đến:
“Có chuyện gì sao?”
“Xin hỏi, sau khi chương trình phát sóng, cô đã xem chưa? Tại sao lại cắt dựng như thế?”
Bên kia dường như đang họp, đầy tiếng người. Một lúc sau cô ta bước ra ngoài, phía đầu dây mới yên tĩnh trở lại:
“Ý cô là vụ dựng phim à? Tôi đã nói trước với A Thiệp rồi, anh ấy nói không sao.”
Cố Ngữ Chân tưởng cô nghe nhầm:
“…Anh ấy nói không sao?”
Trương Tử Thư hoàn toàn không thấy có gì sai:
“Chuyện này tôi đã giải thích với anh ấy rồi, vì nhu cầu của chương trình, anh ấy nói không sao cả, cũng chẳng phải chuyện gì to tát.”
Giọng cô ta rõ ràng, nhưng Cố Ngữ Chân lại phải mất một lúc mới hiểu được ý.
Trương Tử Thư bên kia hiển nhiên không có thời gian nói nhiều:
“Có lẽ anh ấy quên không nói với cô, tính anh ấy vẫn thế. Dựng phim như vậy là để tăng hiệu quả chương trình. Tôi biết việc này cũng ảnh hưởng đến cô, tôi vừa gửi một chiếc túi mới đến, bảo anh ấy mang cho cô. Sau này có tài nguyên tốt tôi sẽ ưu tiên cho cô, chuyện này cô không cần lo.”
Cố Ngữ Chân không nói nên lời, Trương Tử Thư liền dứt khoát cúp máy.
Cô cầm điện thoại trên tay rất lâu mới hiểu rõ ý cô ta.
Cô mở khung trò chuyện với Lý Thiệp, ngoài câu hỏi “bao giờ em về”, anh không nhắc gì đến chuyện này, hoàn toàn không nói một lời nào cả.
Cố Ngữ Chân lái xe trở về biệt thự, thấy anh không ở nhà, vừa gọi điện vừa đi lên tầng. Một lúc sau điện thoại được kết nối:
“Anh đang ở đâu?”
Xung quanh Lý Thiệp rất yên tĩnh, giọng anh vang lên chậm rãi qua sóng điện:
“Ở gara. Em về rồi à?”
“Ừ, em đợi anh.” Cố Ngữ Chân không nói gì thêm, cúp máy và ngồi đợi trong phòng.
Không lâu sau, bên dưới vang lên tiếng cửa mở. Một lát sau, tiếng bước chân vang lên cầu thang, rồi dừng lại trước cửa phòng. Anh mở cửa bước vào, thấy cô đang ngồi bên giường:
“Em mới về à?”
Hôm nay anh ăn mặc rất chỉn chu, chắc vừa đi bàn chuyện làm ăn.
Cố Ngữ Chân nhìn anh, trong lòng có phần phức tạp, nhưng lại không biết nên mở lời thế nào:
“Ừm.”
Lý Thiệp tháo cà vạt, nghe cô chỉ đáp một tiếng, liếc nhìn cô một cái.
Hình như đã nhận ra cảm xúc của cô.
Anh cởi cúc cổ áo, tiện tay ném cà vạt xuống, đi đến ngồi xổm trước mặt cô, hôn cô một cái rồi cười cợt hỏi:
“Sao cứ nhìn anh hoài thế, trên mặt anh có gì à?”
Cố Ngữ Chân nhìn thẳng vào mắt anh:
“Cô Trương có tìm anh không?”
Lý Thiệp hình như mới nhớ ra, vì bận xã giao quá nhiều nên đã quên mất chuyện đó.
Anh vừa cởi nút tay áo vừa nói:
“Chuyện chương trình cô ấy có nói với anh rồi.”
Cố Ngữ Chân khẽ cắn môi, một lúc sau mới gượng nói ra một câu:
“Nói rồi là sao? Lời cô ta nói có giá trị đến vậy à?”
Lý Thiệp ngẩng đầu nhìn cô:
“Chẳng phải hiệu quả chương trình sao? Cô ấy đã nói sẽ cho tài nguyên, thôi bỏ đi, ai cũng quen biết nhau cả.”
Nhìn bộ dạng anh chẳng bận tâm gì, Cố Ngữ Chân cuối cùng cũng không nén nổi tủi thân:
“Anh cũng lấy lý do hiệu quả chương trình ra để nói à? Bốn khách mời, chỉ có em bị cắt dựng thành như vậy, cô ta là biên tập, chẳng lẽ không biết hậu quả của việc dựng như thế? Anh không phải nên vô điều kiện đứng về phía em sao? Lý Thiệp, em là bạn gái của anh mà.”
Lý Thiệp xưa nay chẳng bao giờ giỏi dỗ dành phụ nữ, Cố Ngữ Chân cũng chưa từng giận dỗi trước mặt anh:
“Anh biết em là bạn gái anh. Nhưng em đã chọn làm nghệ sĩ, những chuyện bị bàn tán như thế này sẽ không ít đâu. Sau này nổi tiếng rồi sẽ còn nhiều chuyện hơn.”
Lần đầu tiên Cố Ngữ Chân cảm thấy anh lại có thể lạnh lùng đến vậy:
“Vậy nên trong mắt anh, cô ta không hề có lỗi gì cả?”
Lý Thiệp đứng dậy, rõ ràng là nghĩ như vậy:
“Vậy bắt cô ấy xin lỗi em trực tiếp thì có ý nghĩa gì chứ? Cô ấy đã thể hiện sự áy náy rồi. Giờ em có thể lấy được độ hot lẫn tài nguyên, đó chẳng phải là điều tốt sao?”
Cố Ngữ Chân chẳng buồn nghe nữa:
“Em không thể không chấp nhận lời xin lỗi của cô ta sao?”
Lý Thiệp nhìn cô một lúc:
“Cố Ngữ Chân, sao em lại có ác cảm với cô ấy như vậy?”
Trái tim Cố Ngữ Chân bỗng thắt lại, đau đớn từng cơn:
“Đúng vậy, cô ta chẳng có lỗi gì cả, là em sai. Là em không tự lượng sức mình nên mới đi làm nữ phụ, cô ta mới là nữ chính. Em chỉ là một phương án dự phòng khiến cô ta thấy chướng mắt, là công cụ để anh lên giường.”
Căn phòng im lặng vài giây, không khí trở nên ngột ngạt.
Anh đứng im một lúc, nhìn cô:
“Em có biết mình đang nói gì không?”
Nghe câu nói đó của anh, Cố Ngữ Chân dần bình tĩnh lại, cũng thấy mình như phát điên:
“Em biết mình đang nói gì.”
Căn phòng lại chìm vào im lặng.
Lý Thiệp không nói thêm nữa. Điện thoại trong túi quần reo lên, anh cầm bộ đồ ngủ, không định tiếp tục cuộc trò chuyện vô nghĩa này:
“Em bình tĩnh lại đi, tối nay anh ngủ ở phòng khách.”
“Lý Thiệp, anh từng yêu em chưa?”
Tay Lý Thiệp đang cầm đồ ngủ hơi khựng lại, anh quay đầu nhìn cô:
“Anh không muốn lừa em, chúng ta ở bên nhau vì thấy hợp, không nhất thiết phải vì yêu. Những chuyện em nói đều là chuyện đã qua, đừng nhắc lại nữa. Giữa chúng ta và cô ấy không có liên quan.”
Anh bảo vệ người ta một cách rõ ràng như thế, tim cô như bị kim đâm.
Cố Ngữ Chân không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ nhìn anh nghe điện thoại rồi đóng cửa rời đi, rõ ràng là chẳng để tâm đến cô.
Anh không hề có chút dao động cảm xúc nào, khác hẳn với Trương Tử Thư người có thể dễ dàng khiến anh thay đổi tâm trạng.
Cô bật cười cay đắng, tầm nhìn dần mờ đi. Dù sớm đã biết sự thật, nhưng khi đối mặt, vẫn đau đớn đến mức khó chịu.
Anh từng yêu người khác sâu đậm như thế, nhưng đến với cô lại chỉ là sự gượng ép, tạm bợ.
Cố Ngữ Chân thiếp đi trong trạng thái mơ mơ màng màng, toàn thân mệt mỏi. Tiếng thông báo tin nhắn liên tục khiến cô tỉnh giấc, lúc nhìn ra ngoài thì trời vẫn còn lờ mờ sáng.
Cô cầm điện thoại lên, thấy rất nhiều bạn bè gửi lời an ủi.
Đặc biệt là trong nhóm lớp, nhiều bạn học đang tag cô.
“Ngữ Chân có trong nhóm không? Tớ thấy hot search từ hôm qua bị chửi đến giờ rồi đấy.”
“Thật quá đáng, chửi đến cả người nhà cô ấy rồi. Tớ xem cái buổi phỏng vấn đó, đâu có gì đến mức bị chửi như vậy đâu?”
Một số bạn ít lên mạng vẫn chưa biết chuyện gì:
“Phỏng vấn nào vậy? Gửi tớ xem với.”
Lâm Phất không muốn để mọi người tiếp tục bàn tán, hiếm khi lên tiếng trong nhóm nhưng lần này cũng phải mở lời:
“Những gì mọi người thấy chưa chắc đã là thật. Mọi người đều biết Ngữ Chân là người thế nào, xin đừng bàn luận về video hay mấy chuyện đó nữa.”
Sau câu nói của cô ấy, trong nhóm lớp có người đã rút lại link video, không ai dám gửi lại nữa.
Không ai dám đùa giỡn dù gì, đó cũng là “chị đại” năm nào của cả khối, một mình đánh tay đôi với năm nữ sinh rồi còn bẻ tay nữ côn đồ trong trường nữ nữa. Chuyện đó vẫn còn in sâu trong ký ức. Dù giờ cô ấy ăn nói rất hiền lành, nhưng chẳng ai dám chắc nếu cô ấy nổi giận, có khi lại tìm từng người tính sổ thật.
Cố Ngữ Chân thoát khỏi khung chat, thì nhận được tin nhắn từ Lâm Phất:
“Chân Chân, có phải cậu đã đắc tội với ai trong cái giới đó rồi không?”
Viền mắt của Cố Ngữ Chân đã đỏ hoe. Cô chẳng sợ điều gì, chỉ sợ nhất việc thấy Lý Thiệp lại luôn đứng ra bảo vệ người khác, nói giúp người khác.
Vậy mà cái điều lo sợ ấy, lại xảy ra đúng hôm qua.
Cô từ tốn, từng chữ một trả lời:
“Đều là hiệu ứng chương trình thôi, bọn tớ đã bàn bạc trước để giữ nhiệt, đừng lo lắng.”
Lâm Phất không hiểu gì nhiều về giới giải trí, nên không biết những chuyện phía sau hậu trường là điều rất bình thường.
Thấy tin nhắn đó, cô ấy mới yên tâm hơn:
“Vậy thì cậu đừng đọc mấy lời trên mạng nữa nha.”
Cố Ngữ Chân thấy lòng ấm áp:
“Tớ biết rồi.”
Nhưng vừa dứt lời, cô đã quay đầu mở ngay Weibo.
Trương Tích Uyên sớm đã chuẩn bị mọi thứ đâu vào đấy, cho dù lượng fan tụt rất nhanh, anh ấy cũng đã mua sẵn lượng fan ảo để bù vào, vì vậy nhìn bên ngoài thì chẳng thấy gì khác thường, thậm chí còn tăng lên.
Cô không nhịn được mà nhấp vào xem nội dung hầu như toàn là những lời mắng chửi cay nghiệt.
“Chị à, đầu óc chị thật sự không có vấn đề đấy chứ?”
“Cả nhà chị chết sạch rồi à, không ai dạy chị cách làm người sao?”
“Đồ mồ côi, flop đi, mau flop đi!”
“Kim chủ không cho chị ăn no à? Chạy ra ngoài gây buồn nôn, cái tên Phó Lê mà chị cũng xứng nhắc tới à?”
“Sao chị lại là loại người như thế? Tôi thật sự rất thất vọng về chị, từ giờ sẽ không theo dõi chị nữa.”
Cố Ngữ Chân đọc một hàng dài bình luận, tay cô run lẩy bẩy, ngực như bị bóp chặt, thở không nổi.
Một cuộc gọi bất ngờ vang lên, ngắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
“Con nghe đây, mẹ?” Giọng cô run rẩy khi bắt máy.
“Con sao lại bị người ta chửi trên mạng vậy? Cả em họ con cũng gọi cho mẹ hỏi chuyện rồi đấy!” Giọng mẹ cura cô đầy lo lắng, thậm chí có phần nghẹn ngào.
Cố Ngữ Chân lập tức đứng bật dậy:
“Mẹ, đừng lên mạng đọc mấy cái đó. Chỉ là hiệu ứng chương trình thôi, bọn con đã bàn với nhau trước rồi.”
“Nhưng sao lại để người ta mắng con thành ra như vậy? Mấy người đó bị gì thế hả?” Mẹ cô vừa nói vừa bực vừa thương.
Chưa kịp dỗ mẹ xong, giọng bố cô đã xen vào từ đầu dây bên kia:
“Hiệu ứng cái gì mà hiệu ứng! Không thấy người ta mắng con thành cái gì rồi sao? Bố đã nói đừng làm cái công việc này nữa mà con không nghe! Nhà mình trong sạch, con để người ta bàn tán thế kia, danh tiếng con gái mà mất rồi thì còn ra thể thống gì nữa?”
Cố Ngữ Chân không cãi lại được, chỉ có thể yếu ớt đáp:
“Bố… qua một thời gian là ổn thôi. Đây… chỉ là để giữ độ hot mà thôi…”
Từ đầu dây bên kia vọng lại tiếng đóng cửa rất lớn, rõ ràng là bố cô giận dữ bỏ ra ngoài.
Mẹ cô thở dài một hơi, giọng nghẹn ngào:
“Đừng để ý tới bố con, tính ông ấy xưa nay vậy, ông ấy cũng chỉ lo cho con thôi.”
“Mẹ…” Cố Ngữ Chân thấy lòng đau nhói, mắt cay xè, tầm nhìn cũng trở nên mơ hồ:
“Con biết mà, mẹ.”
“Đã là hiệu ứng chương trình thì không sao. Mẹ và bố sẽ không lên mạng xem nữa. Con nhớ chăm sóc bản thân, ăn uống đầy đủ nghe chưa.”
“Vâng.” Cố Ngữ Chân lau nước mắt, ngực vẫn nặng trĩu như có tảng đá đè lên.
Cô ngồi ngây ra một lúc, đột nhiên chẳng biết nên tìm ai, mà có lẽ… anh cũng thấy không quan trọng.
Cô nhìn sang bên cạnh chăn gối vẫn gấp gọn gàng. Có vẻ như… anh đã không phòng từ tối qua.
Cố Ngữ Chân đứng dậy xuống lầu, dì Triệu là người giúp việc đến nấu ăn đã chuẩn bị xong một bàn thức ăn nóng hổi. Thấy cô đi xuống, bà liền nói:
“Cô tỉnh rồi à, tôi vừa làm xong đồ ăn cho cô đây.”
Cố Ngữ Chân ngồi xuống bàn ăn nhưng hoàn toàn không có cảm giác đói bụng.
“Anh ấy đâu rồi?”
“Sáng sớm đã đi ra ngoài rồi, sao thế, hai người cãi nhau à?” Dì Triệu thấy không khí giữa họ có điều gì đó không ổn, nên đoán ra đôi chút.
“Không có.” Cố Ngữ Chân lắc đầu, đặt đũa xuống, chẳng còn tâm trạng ăn uống. Vừa quay đầu lại, cô nhìn thấy một chiếc hộp quà đặt trong phòng khách.
Đó có vẻ là mẫu túi phiên bản giới hạn của một thương hiệu nổi tiếng là loại rất khó đặt mua.
“Cái túi kia từ đâu ra vậy?” Cô hỏi.
Dì Triệu cười đáp:
“Sáng sớm đã có ở đó rồi, chắc là người ta tặng cô đấy.”
Nghe vậy, Cố Ngữ Chân bước tới mở hộp quà. Ngay trên cùng là một tấm thiệp từ phía thương hiệu gửi cho người mua.
“To: Gửi đến cô Trương Tử Thư thân mến, chúc cô luôn an yên.”
Cố Ngữ Chân nhìn thấy cái tên ấy, tay liền run lên.
Anh thật sự đã mang chiếc túi này về, anh rốt cuộc xem cô là gì chứ?!
Một luồng khí huyết bốc thẳng lên đầu, Cố Ngữ Chân giận dữ nhấc cả chiếc hộp lên rồi ném mạnh xuống đất.