Dì Triệu giật mình hoảng hốt, lần đầu tiên thấy người luôn dịu dàng trầm tĩnh như Cố Ngữ Chân nổi giận đến vậy:
“Chuyện gì thế này?”
Cố Ngữ Chân không nói gì, nước mắt lại lặng lẽ rơi xuống trước.
Dì Triệu vội vàng bước tới nhặt hộp và túi lên:
“Có phải cãi nhau với A Thiệp rồi không? Cậu ấy là cái tính đó, cô đừng để ý đến cậu ấy.”
Cố Ngữ Chân chớp mắt, một giọt lệ rơi khỏi hàng mi:
“Dì xem bọn họ kiêu ngạo thế nào, tặng quà mà tên cũng không buồn đổi.”
Dì Triệu hơi khó hiểu, liếc nhìn cái tên phía trên, quả thật không phải là Cố Ngữ Chân.
Thật là… Đây chẳng phải rõ ràng là mua cho Trương Tử Thư sao?
Mua cho Trương Tử Thư, cô ấy không cần, lại đem tặng cho cô?
Dì Triệu là người đã nhìn Lý Thiệp lớn lên từ nhỏ, đến mức này thì bà cũng chẳng thể nói đỡ cho anh được nữa, ai lại đối xử với bạn gái như vậy chứ?
Cố Ngữ Chân lên lầu lấy điện thoại, gọi cho anh, chuông reo một lúc nhưng không ai nghe máy.
Cô mất kiên nhẫn, gọi thẳng cho Vương Hạo:
“Anh ấy đang ở đâu?”
Vương Hạo vẫn giữ kín:
“Cô Cố, tôi không thể tiết lộ hành trình của sếp.”
Cố Ngữ Chân đè nén cảm xúc:
“Anh ấy nói với anh là phải giữ bí mật với tôi à? Tôi là bạn gái anh ấy, hay là tình nhân của anh ấy?”
Bên kia điện thoại, Vương Hạo khựng lại một chút:
“Cô Cố, tôi không có ý đó, cái này phải hỏi qua anh ấy đã.”
“Vậy thì anh đi hỏi anh ấy đi.” Cố Ngữ Chân nói xong liền cúp máy.
Vương Hạo đặt điện thoại xuống mà vẫn chưa hoàn hồn, đây là lần đầu tiên anh ta thấy Cố Ngữ Chân tức giận đến vậy.
Anh ta liếc nhìn Lý Thiệp bên cạnh, sắc mặt anh không tốt, rõ ràng là vừa cãi nhau. Giờ mà đi hỏi, chắc chắn là đụng phải họng súng rồi.
Lý Thiệp đẩy bộ bài trên bàn ra:
“Mấy người chơi đi, ván này tôi không chơi nữa.”
Mọi người ngồi cùng bàn không nói gì, ai cũng thấy anh chẳng còn hứng thú gì.
An Phi cũng đứng dậy nhường chỗ cho người khác thay, đi tới ngồi xuống sofa cạnh Lý Thiệp:
“Sao thế? Không muốn chơi bài nữa à?”
“Chán.” Lý Thiệp lười biếng trả lời, cầm điều khiển bấm loạn chuyển kênh.
An Phi thật sự không hiểu:
“Là cậu rủ người ta chơi, mà giờ cũng là cậu không muốn chơi nữa.”
Lý Thiệp không trả lời, chỉ tùy tiện chuyển kênh rồi châm một điếu thuốc:
“Lát nữa Vương Trạch Hào sẽ mang mấy người trước kia tới, mấy miếng đất béo bở ấy, giúp tôi canh chừng chút. Hôm nay mà chốt được là tốt nhất.”
An Phi biết vụ này, mấy lô đất lần này rất khó ăn, mấy người đối tác kia đều là dạng không thiếu tiền, mà kiểu người không thiếu tiền mới là khó đối phó nhất, tốn không ít công sức đâu.
Hôm nay tâm trạng Lý Thiệp rõ ràng không tốt, An Phi nghĩ thầm, ngoài Trương Tử Thư ra thì còn ai có thể khiến anh phiền lòng?
Nghĩ vậy, anh ta liền gửi tin nhắn cho Trương Tử Thư: “Tiểu Thư, chỗ tôi có tụ bài, cô có muốn qua chơi không?”
Lúc này, Cố Ngữ Chân nghe thấy tiếng đánh mạt chược trong điện thoại, lập tức đoán được Lý Thiệp chắc là đang chơi bài.
Mà Vương Hạo bình thường làm việc ở quán bar, thi thoảng mới phụ giúp quản lý biệt thự, kiêm luôn tài xế, xem như trợ lý riêng của Lý Thiệp.
Ban ngày ban mặt thế này, Vương Hạo không thể nào ở quán bar, chứng tỏ giờ anh ta đang ở bên cạnh Lý Thiệp.
Cố Ngữ Chân sau khi dập máy liền nghĩ đến Vương Trạch Hào, lập tức mở vòng bạn bè của cậu ta ra xem.
Quả nhiên thấy cậu ta đăng một bức ảnh chụp biệt thự ở Giang Ý, cô vừa rồi cũng nghe thấy tiếng chơi mạt chược trong điện thoại của Vương Hạo, tám chín phần mười là cũng đang ở đó.
Cô thay quần áo, xuống nhà mở hộp, lấy thứ bên trong rồi ra ngoài luôn.
“Chân Chân, cô đừng cứng đầu với A Thiệp nữa, tính cậu ấy là mềm nắn rắn buông, cô cứ nhẹ nhàng nói chuyện với cậu ấy, cậu ấy sẽ nghe mà, đừng cãi nhau với cậu ấy.” Dì Triệu vội vàng đi theo khuyên nhủ, nhưng còn chưa kịp nói hết, người đã ra khỏi cửa rồi, chỉ biết thở dài.
Cố Ngữ Chân lái xe thẳng đến biệt thự Giang Ý trước đây họ từng ở đó, nhưng vì nơi đó cách đoàn phim của cô quá xa, nên Lý Thiệp đã đưa cô chuyển đến biệt thự gần hơn, vẫn chưa có thời gian dọn lại về.
Cô đến nơi, bảo vệ đều nhận ra, cứ thế đi vào thuận lợi.
Vương Hạo vừa bước ra liền thấy có một chiếc xe chạy tới, ban đầu còn tưởng là bạn của anh nhưng khi thấy người trên xe là Cố Ngữ Chân thì hoàn toàn chết sững.
Anh ta vội bước tới:
“Cô Cố, sao cô lại đến đây?”
“Anh hỏi anh ấy chưa? Tại sao đi Paris lại phải giấu tôi?” Cố Ngữ Chân tháo kính râm, liếc anh ta một cái, ánh mắt có phần lạnh lùng.
Toàn thân Vương Hạo bỗng toát mồ hôi lạnh:
“Anh ấy chưa từng nói phải giấu cô.”
“Vậy có nghĩa là, chính anh không công nhận tôi là bạn gái của anh ấy?” Cố Ngữ Chân nhìn thẳng anh ta:
“Vậy trong mắt anh là ai? Là bạn gái cũ của anh ấy là Trương Tử Thư à? Vì người mà anh ấy đến Paris tìm chính là Trương Tử Thư, đúng chứ?”
Toàn thân Vương Hạo lập tức đổ mồ hôi lạnh, lần đầu tiên không biết nên trả lời ra sao. Anh ta quả thực trong tiềm thức chưa từng xem Cố Ngữ Chân là bà chủ tương lai, mà luôn coi trọng Trương Tử Thư hơn, vì dù nhìn kiểu gì, anh và Trương Tử Thư cũng giống một đôi hơn.
Dù hiện tại không phải, thì tương lai chắc chắn cũng sẽ là như vậy bởi vì Lý Thiệp thích cô ấy.
Mà theo như anh ta biết, việc Lý Thiệp ở bên cô… vốn không phải là vì yêu thích.
Cho nên trong tình huống như thế này, rất có khả năng anh không hề đặt cô trong lòng. Nhất là với tính cách vốn dĩ chẳng kiềm chế được bản thân như vậy, nếu ba người chạm mặt thì chỉ sợ sẽ rất khó coi.
Cố Ngữ Chân thấy anh ta im lặng thì trong lòng đã hiểu rõ. Cô cầm lấy chiếc túi để ở bên cạnh, từ ghế lái bước xuống, vòng qua anh ta đi thẳng vào trong:
“Anh có thể coi như không nhìn thấy tôi, tôi sẽ không nhắc đến anh với anh ấy.”
“Cô Cố.” Vương Hạo thấy không ngăn được, vội vàng đuổi theo. Nghĩ đến người trong nhà thì thầm kêu không ổn:
“Hôm nay anh ấy đang bàn chuyện làm ăn, có hai vị khách vô cùng quan trọng.”
Cố Ngữ Chân còn chưa kịp vào trong, dạ dày đã bắt đầu đau. Vốn dĩ cô đã có căn bệnh nhỏ này, hôm qua đến giờ lại chẳng ăn uống gì tử tế, nên cơn đau lại tái phát.
Cô nhất thời không đứng vững, phải dựa vào tường.
Vương Hạo lập tức tiến lên:
“Cô Cố, cô không sao chứ?”
Cố Ngữ Chân không trả lời, nhưng sắc mặt đã trở nên trắng bệch.
Lúc này, ở hành lang phía trước có người đi qua, tiến vào sảnh chính.
“Cậu biết không, ông chủ Lý mở hộp đêm cũng là vì cô gái xinh đẹp bên cạnh anh ấy, vì cô ấy thích uống rượu, thích chơi bời.”
Cố Ngữ Chân nghe thấy câu đó, liền ngẩng đầu nhìn, quả nhiên thấy hai cô gái đang đi ngang qua.
“Là cô gái tóc ngắn kia à, Trương Tử Thư?”
“Chính là cô ta đó, cậu xem toàn bộ buổi tiệc, ngoài cô ta ra, còn ai hợp với anh ấy hơn?”
Cô gái kia gật đầu:
“Đúng là vậy.”
Nhưng cô ấy vẫn hơi khó hiểu:
“Cậu chắc là vì cô ta sao? Tớ nghe nói anh ấy có bạn gái rồi mà. Nếu thực sự yêu sâu đậm như vậy, thì sao lại không ở bên nhau?”
“Cái đó thì tớ không rõ. Chỉ biết lúc quán bar mới mở, nó không có tên này, sau đó không biết vì sao lại đổi thành LZ. Tớ nghe A Phi nói, đó là chữ cái đầu trong họ của hai người cộng lại. Tên tài khoản game đôi của họ trước đây cũng là viết tắt tên nhau theo kiểu đó.”
Vương Hạo định lên tiếng ngăn lại thì Cố Ngữ Chân đã kéo tay anh ta, không cho anh ta nói.
Cô gái bên cạnh như bừng tỉnh ngộ:
“Lãng mạn quá vậy, bảo sao lại đặt một cái tên đơn giản thế.” Càng nghĩ cô ta càng thấy họ rất xứng đôi, giống như cặp nhân vật chính trong phim truyền hình, yêu nhau trắc trở mà vẫn sâu đậm:
“Lần đầu tiên tớ nghe được chuyện tình lãng mạn như thế. Ban đầu tớ còn tưởng anh ấy là loại đàn ông trăng hoa cơ, không ngờ lại nghiêm túc yêu một cô gái như vậy. Mà cô gái đó đúng là xứng đáng thật, nhìn đã biết là người có cá tính và khí chất. Nhưng bạn gái anh ấy thì tớ vẫn chưa thấy bao giờ.”
“Nghe đâu bạn gái anh ấy là bạn cùng cấp ba, cứ đeo bám mãi rồi hai người mới đến với nhau. Chắc là không lâu dài đâu. Tớ cảm thấy sớm muộn gì họ cũng sẽ ở bên nhau thôi, bạn gái có cũng như không, chẳng ảnh hưởng gì.”
Tiếng nói dần xa.
Môi Cố Ngữ Chân tái nhợt, nhìn sang Vương Hạo:
“LZ là đặt tên như vậy sao?”
Vương Hạo có chút khó xử:
“Cái này thì tôi không rõ lắm… Hình như anh ấy có nhờ thầy phong thủy xem qua rồi mới đặt cái tên này.”
Nhờ người xem phong thủy rồi đặt tên theo kiểu… tên đôi sao?
Thực ra cô vừa hỏi ra đã hiểu rõ rồi.
Tài khoản game cô từng tận mắt thấy.
Anh mở LZ cái hộp đêm này càng ngày càng lớn, là để cô ta nhìn thấy sao?
Tên tài khoản game bao năm qua của anh ta là ZZS, còn tên hộp đêm lại là sự kết hợp tên của anh và Trương Tử Thư.
Giữa hai người bọn họ, hoàn toàn không có chỗ cho người thứ ba.
Mà cô thì giống như chưa từng tồn tại trong cuộc đời anh, từng ấy năm, chẳng để lại nổi một dấu vết.
Cô thích anh, gần như đã dùng hết nửa đời người, nhưng lại chỉ là một nhân vật phụ trong cuộc đời anh.
Anh sẽ không bao giờ vì cô mà thức trắng đêm chơi game với cái tên gắn với cô.
Hỏi anh có yêu cô không, cuối cùng chỉ đổi lại được hai chữ: “phù hợp”.
Thực ra anh vẫn còn chút lương tâm, không đến mức quá tàn nhẫn mà nói thẳng rằng: anh chưa từng yêu cô.
Dạ dày Cố Ngữ Chân đau quặn lên, cô đi thẳng vào bên trong.
Vương Hạo nhìn thấy sắc mặt cô trắng bệch, không dám ngăn nữa, quay người gọi điện cho Lý Thiệp.
Ở cửa, An Phi và Vương Trạch Hào đang đứng hút thuốc, nhìn thấy cô liền giật mình.
Vương Trạch Hào bước lại:
“Cậu tới đây làm gì?”
An Phi không nói gì, nhìn thấy cô cũng như không nhìn thấy, dụi tắt điếu thuốc rồi đi vào trong.
Cố Ngữ Chân yếu ớt mở miệng:
“Lý Thiệp đâu?”
Vương Trạch Hào như chợt nhớ ra điều gì:
“Để tôi gọi anh ấy ra.”
Cậu ta nói xong định quay vào gọi người.
Cố Ngữ Chân nhìn thẳng cậu ta, nói thẳng:
“Là không thể ra gặp người ta à?”
Vương Trạch Hào nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, cười gượng:
“Sao lại thế được, cậu nói đùa gì vậy…”
Cố Ngữ Chân không nói thêm gì, đẩy cửa bước vào, liếc mắt một cái đã thấy Lý Thiệp đang ngồi trên sofa, trông như đang xem TV.
Tại sao lại là “trông như”?
Vì Trương Tử Thư đang ngồi ở chiếc sofa nhỏ không xa đó, bên cạnh là mấy chị em đang tụm năm tụm ba trò chuyện, uống trà.
Khoảng cách gần như vậy, bọn họ mà còn có tâm trạng xem TV, uống trà thật sao?
Cố Ngữ Chân nhìn thấy hai người họ ở trong cùng một không gian như vậy, trong lòng lần đầu tiên cảm thấy nghẹt thở đến mức khó mà hít thở nổi.
Vừa bước vào, không khí náo nhiệt xung quanh lập tức lắng xuống.
Phải công nhận, Cố Ngữ Chân thật sự có khí chất của một nữ minh tinh.
Chỉ cần đứng đó, cô đã là một sự tồn tại không thể phớt lờ.
Chiếc váy gọn gàng, tinh tế; mái tóc đen nhánh, bóng mượt.
Vài sợi tóc lòa xòa quanh tai khiến cô trông mềm mại hơn, ngũ quan tinh khiết đến mức gần như trong suốt như thủy tinh pha lê không nhiễm một chút bụi trần.
Cảm giác cao cấp hiện rõ ràng trên người cô.
Lý Thiệp ngẩng đầu nhìn thấy cô, hơi bất ngờ, như thể chuyện hôm qua chưa từng xảy ra:
“Hôm nay không có lịch quay à?”
Có vài người trong phòng không quen biết Cố Ngữ Chân, nhưng vừa nghe giọng nói thân mật ấy, cũng đại khái đoán được cô là người rất thân thiết với anh.
Cố Ngữ Chân nhìn lướt qua phòng khách.
Phòng khách ở đây vốn rất rộng, bên này là hai bàn đánh mạt chược, bên kia gần cửa sổ là một bàn bi-a, tất cả đều có người đang chơi rất náo nhiệt.
Anh đúng là kiểu người thích vui chơi.
Cho dù sau này bọn họ có bên nhau, thì cũng sẽ luôn có những lúc nhàm chán như thế này, những buổi tụ tập thế này sẽ không bao giờ biến mất.
Chỉ là… cô không ngờ cái “sau này” ấy lại đến nhanh như vậy.
Cô nhếch khóe môi:
“Anh mong em đi quay đến thế sao?”
Lý Thiệp nghe vậy thì biết ngay cô vẫn còn đang giận chuyện hôm qua, cau mày lại, có chút mất kiên nhẫn.
Vương Trạch Hào thì có phần chột dạ dù gì cũng là An Phi gọi Trương Tử Thư đến, ý đồ quá rõ ràng.
Dù nói gì đi nữa, hiện tại Cố Ngữ Chân cũng là bạn gái chính thức của Lý Thiệp.
Gọi người yêu cũ đến làm gì?
Chuyện này đúng là không thỏa đáng.
Nhưng An Phi lại không thấy có gì to tát.
Anh ta cảm thấy chuyện này vốn nên nói rõ từ lâu rồi, bây giờ Cố Ngữ Chân tự mình đến thì cũng tốt thôi.
Không khí trở nên quá mức yên lặng, bên bàn mạt chược cũng dừng lại.
Hai người vừa mới quen từ buổi tiệc đón tiếp ở LZ lần trước, thấy cảnh này thì cười lên tiếng pha trò:
“Ông chủ Lý đào hoa thật đấy, cô gái này xinh quá, là vợ anh à?”
Lý Thiệp dập điếu thuốc trong gạt tàn, cười nói:
“Sắp kết hôn rồi, bạn gái tôi.”
Anh đưa tay ra như muốn kéo cô lại gần.
Mọi người nghe đến chữ “kết hôn” đều khựng lại một chút.
Nhưng Cố Ngữ Chân vẫn đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích.
Lý Thiệp thấy cô không đưa tay ra, cũng không rút tay về, chỉ lặng lẽ nhìn cô, không nói gì.
Không khí bỗng trở nên ngột ngạt.
Ai ở đó cũng nhận ra hai người đang giận dỗi.
Vương Trạch Hào thấy tình hình hơi gượng gạo, liền tiến lên kéo Cố Ngữ Chân ngồi xuống cạnh Lý Thiệp:
“Đến đúng lúc ghê, cứ tưởng cậu vẫn đang bận quay phim, không thì đã gọi cậu đến chơi rồi.”
Cậu ta vừa nói vừa ghé sát tai cô thấp giọng dặn dò:
“Chị Ngữ Chân à, đừng gây chuyện ở đây, hai miếng mỡ béo này là của Thiệp ca đấy, tốn bao công mới câu được, nếu làm ầm lên để người ta bỏ đi thì thiệt to đấy.”
Cố Ngữ Chân nghe vậy không hề động đậy, cũng không lại gần phía Lý Thiệp, chỉ nói:
“Tôi sẽ đi ngay thôi, không làm phiền các người đâu.”
Cả căn phòng lặng ngắt.
Vương Trạch Hào có chút khó xử, cậu ta thật sự không ngờ Cố Ngữ Chân lại có tính cách như vậy. Bình thường cô luôn điềm đạm lắm mà…
Lý Thiệp nghe xong liền thu tay lại, với lấy một điếu thuốc và bật lửa, châm thuốc rồi ngẩng đầu nhìn cô, cũng chẳng nói gì, chẳng buồn bàn chuyện làm ăn nữa, như thể đang xem cô định làm gì tiếp theo.
Trương Tử Thư thấy Lý Thiệp không lấy lại cái túi, liền nhờ người mang đến cho cô.
Bây giờ thấy cô cầm túi trên tay, liền lên tiếng:
“Chiếc túi này hợp với cô lắm.”
Cố Ngữ Chân nghe hai chữ “hợp với” thì trong lòng nghẹn lại, bước lên đặt cái túi xuống bàn trà trước mặt:
“Tôi tới chỉ để trả túi, cô Trương nhận lại đi, tôi không xứng nhận. Còn mấy cái gọi là tài nguyên thì tôi cũng không nhận. Điều tôi cần là làm rõ vụ cố tình cắt ghép ác ý và một lời xin lỗi.”
Giọng cô dịu dàng, thần sắc cũng bình tĩnh, nhưng rõ ràng không định nể mặt ai cả.
Trương Tử Thư không ngờ cô lại từ chối tất cả, có chút bất ngờ với sự cứng cỏi của cô.
Nhưng cô ta không định nói nhiều với Cố Ngữ Chân, chỉ liếc nhìn sang Lý Thiệp không nói gì, rõ ràng là đang muốn anh xử lý.
Loại ăn ý chẳng cần lời nói như vậy thật quá chướng mắt.
Càng thấy Cố Ngữ Chân bình thản, tự tin rằng Lý Thiệp sẽ đứng về phía Cố Ngữ Chân, cô ta lại càng thấy khó chịu.
Lý Thiệp nhìn cái túi một cái, rồi lên tiếng.
Anh vốn là kiểu người ăn chơi lười quản mấy chuyện thế này, rõ ràng cũng chẳng hứng thú với cái túi gì cả:
“Túi cứ nhận lại đi.”
Trương Tử Thư đặt tách trà xuống, phát ra tiếng “cạch” rất nhỏ, nói lạnh nhạt:
“Em đã tặng rồi thì không nhận lại.”
Rõ ràng là hai người đang đối đầu.
Cả căn phòng lại rơi vào yên lặng.
Lý Thiệp bật lưỡi:
“Cô ấy nói là không cần rồi, em không hiểu à? Em cố chấp cái gì vậy?”
Trương Tử Thư cũng nổi nóng:
“Tính em là vậy, anh không rõ sao? Cô ta chỉ là một minh tinh hạng xoàng, tài nguyên nhà em còn không đè nổi cô ta à?”
Lý Thiệp nghe vậy liền ngừng một chút, không rõ là đang nghĩ đến chuyện quá khứ giữa họ hay gì.
Tim Cố Ngữ Chân như bị siết lại đứng trước hai người họ, cô bỗng trở thành một người ngoài, như thể là một công cụ phụ họa cho tình yêu của họ vậy.
Vương Trạch Hào thấy không khí ngày càng căng thẳng, vội vàng bước tới kéo tay cô:
“Ngữ Chân, mấy chuyện khác không vội, chúng ta ngồi xuống uống chút gì đã. Cậu muốn uống gì? Rượu gì cũng có.”
Cố Ngữ Chân nghe vậy vẫn không nhúc nhích, rõ ràng là muốn một lời giải thích rõ ràng.
Vương Trạch Hào trông đầy khó xử, không biết phải khuyên sao cho ổn.
An Phi nhìn không nổi nữa, mở miệng:
“Chỉ là một cái túi thôi mà, làm lớn chuyện vậy làm gì, không thích thì vứt đi, cần gì phải đích thân trả lại?”
“Đúng vậy, có cần thiết không?” mấy cô bạn bên cạnh Trương Tử Thư thấy An Phi lên tiếng thì lập tức hùa theo.
Cố Ngữ Chân vốn im lặng đứng đó, nghe vậy thì đột nhiên ngẩng đầu nhìn An Phi.
An Phi chẳng quan tâm ánh mắt của cô, vốn là con nhà giàu, căn bản không để tâm đến việc có đắc tội với cô hay không, hoàn toàn không xem cô ra gì.
Vài cô gái kia cũng tỏ vẻ khinh thường, dù sao thì vị trí của Trương Tử Thư trong lòng Lý Thiệp cũng đâu phải ai cũng có thể so bì.
Đặc biệt là cô nàng tên Hữu Hữu lúc Trương Tử Thư không có mặt, cô ta còn có ý đồ với Lý Thiệp. Nhưng giờ Trương Tử Thư đã quay về, cô ta liền tự biết thân biết phận mà rút lui, vì biết có tranh cũng chẳng nổi, chi bằng lấy lòng Trương Tử Thư, để kéo gần quan hệ làm ăn giữa hai nhà.
“Cái túi đó em sẽ không lấy lại, xin lỗi cũng không có chuyện đó đâu. Đó là việc của cả đài truyền hình, không thể vì một chuyện nhỏ nhặt thế này mà phải giải thích tới lui.”
Trương Tử Thư là người thẳng tính, tuy có nói rõ ràng với Lý Thiệp, nhưng lại chẳng hề quay sang nói với Cố Ngữ Chân, như thể chuyện này chẳng liên quan gì đến cô.
Chỉ cần bên phía Lý Thiệp không có ý kiến gì, thì cô căn bản không xứng để lên tiếng, càng không xứng để nói chuyện với cô ta.
Cố Ngữ Chân không đợi cô ta nói hết, bước lên cầm lấy chiếc túi trên bàn trà:
“Cô Trương, cô xác định là không nhận lại chứ?”
Trương Tử Thư nhìn sang:
“Cô không cần thì cứ vứt đi.”
Chưa nói dứt câu, Cố Ngữ Chân đã ném thẳng chiếc túi về phía cô ta:
“Muốn vứt thì tự cô vứt, tôi không có nghĩa vụ làm thay!”
“Bốp” chiếc túi rơi ngay bên chân Trương Tử Thư, không khí lập tức đông cứng lại.
Lý Thiệp ngẩng đầu nhìn sang.
Một cô bạn đứng cạnh lập tức lên tiếng:
“Cô không được dạy dỗ à?”
Trương Tử Thư liếc nhìn cô bạn đó, rồi quay sang hỏi Lý Thiệp:
“Cô ta có ý gì vậy?”
Lý Thiệp không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn Cố Ngữ Chân.
Cố Ngữ Chân không để tâm đến người khác, chỉ lạnh nhạt nhìn Trương Tử Thư rồi mở miệng:
“Tôi đang đứng ngay đây, cô Trương không biết mở miệng hỏi tôi à? Cứ đi hỏi bạn trai tôi là sao?”
An Phi bỗng nhiên đứng bật dậy:
“Là tôi mời Tiểu Thư tới. Nếu cô tức giận thì trút lên tôi này, không cần phải gây chuyện như thế!”
“Cứ cho là tôi cố tình gây chuyện đi, còn hơn phải nhìn mấy người bày trò mồi chài câu kéo ngay trước mặt tôi.”
Cố Ngữ Chân lạnh giọng đáp trả.
Lông mày Lý Thiệp hơi cau lại, dường như không thể hiểu nổi:
“Em đang nói gì vậy?”
Bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng, xung quanh cũng đột ngột im lặng.
Vương Trạch Hào mỉm cười bước tới định hòa giải:
“Ngữ Chân, cậu nghĩ nhiều rồi. Chuyện đó không thể xảy ra đâu, mọi người đều có mặt ở đây mà?”
“Đã công khai mai mối đến mức này rồi, còn muốn tôi không suy nghĩ à? Chẳng lẽ phải bắt tại trận mới tính là mai mối sao?”
Cố Ngữ Chân phản bác, giọng không hề yếu thế.
Trương Tử Thư sa sầm mặt, ngữ khí lạnh lùng và gắt gỏng:
“Cô nói rõ xem nào, bắt tại trận là ở đâu?”
Cố Ngữ Chân bỗng không kiềm được cảm xúc, gần như bật ra:
“Còn cần hỏi sao? Trên lầu không phải là phòng à?”
“Xin lỗi đi.”
Lý Thiệp đột ngột lên tiếng, sắc mặt anh lúc này nặng nề hẳn.
Khí áp xung quanh anh thấp đi rõ rệt, rõ ràng lúc trước anh còn chiều theo tính khí của cô, nhưng lần này thì thật sự tức giận.
Không rõ là vì trong lòng cô lại nghĩ anh là loại người như vậy, hay vì chuyện gây rối trước mặt khách hàng khiến mất luôn thương vụ lần này.
Mọi người xung quanh cũng im bặt, định chờ xem cô minh tinh nhỏ này sẽ “tự hủy” thế nào.
Cố Ngữ Chân hít một hơi thật sâu, nhìn anh, từng chữ rành rọt:
“Không đời nào!”
“Nếu không xin lỗi thì mời ra ngoài.”
Giọng Lý Thiệp càng lạnh hơn.
Một cơn đau nhói thắt lại trong tim Cố Ngữ Chân.
Cô đột nhiên muốn bật cười:
“Tôi sẽ đi. Mọi chuyện thành ra như vậy rồi, vốn cũng chẳng còn định tiếp tục tử tế gì nữa.”
Lý Thiệp nhìn cô, không nói gì, ánh mắt lạnh lùng, không biểu cảm.
Mấy người xung quanh cũng không dám chen vào, chỉ cảm thấy cô lần này thật to gan, chuyện đến nước này rồi mà vẫn dám làm tới cùng.
Tiểu Ngư dẫn tài xế vào, vừa bước tới đã cảm nhận được bầu không khí không ổn, lập tức không dám lên tiếng hay hành động gì.
Cố Ngữ Chân nhìn lên lầu:
“Lên giúp tôi thu dọn hành lý.”
Tiểu Ngư nghe thấy liền vội vàng gật đầu, cùng tài xế rón rén đi lên.
Cố Ngữ Chân vừa bước lên lầu vừa bình tĩnh nói:
“Hôm nay tôi dọn đồ đi luôn, tránh sau này phải quay lại phiền phức.”
Lý Thiệp không nói gì, kẹp điếu thuốc trong tay, im lặng nhìn cô.
Cô lên lầu lướt qua một vòng ở đây chưa ở lâu, đồ đạc cũng không nhiều, hai chiếc vali lớn là đủ để mang đi hết.
Tiểu Ngư và tài xế xách hành lý xuống, tiếng bước chân cộng thêm tiếng lạch cạch khiêng đồ, vang vọng rõ ràng trong phòng khách đang yên ắng.
Cố Ngữ Chân từ trên lầu bước xuống, đi đến chỗ anh:
“Đồ tôi thu xong hết rồi, mấy thứ còn lại anh muốn vứt thì cứ vứt. Lý Thiệp, chúng ta đến đây là hết, chia tay trong êm đẹp đi.”
Lý Thiệp chỉ nhìn cô, không đáp, tàn thuốc trên tay đã dài thành một đoạn.
Thấy anh đến lời cũng không buồn nói, viền mắt Cố Ngữ Chân nóng bừng lên.
Cô nhanh chóng lấy chìa khóa trong túi ra, đặt lên bàn trà, xoay người bước nhanh ra ngoài.
Lý Thiệp ngồi trên sofa, không nói tiếng nào, chỉ rít thuốc liên tục.
Mọi người xung quanh đều biết sẽ là kết cục này, cô thật đúng là không biết lượng sức, dám chạy đến trước mặt Lý Thiệp mà làm ầm lên với Trương Tử Thư, không thiệt mới là lạ.
Hơn nữa quen anh lâu như vậy, còn không hiểu tính khí của Lý Thiệp sao? Cứ cứng đối cứng như thế chỉ khiến anh thêm chán nản. Trước giờ đến cả Trương Tử Thư cũng chưa từng dám nói chuyện với anh kiểu đó.
Mấy người bạn cùng đi chơi hôm nay, có người cũng quen Cố Ngữ Chân, liền cảm thấy khó hiểu:
“Cứ để cô ấy đi như thế à? Không cần giữ mặt mũi sao?”
Vương Trạch Hào lên tiếng hòa giải:
“Thôi bớt nói đi, dù gì bây giờ là chuyện đã qua rồi, lúc trước cũng từng là bạn gái.”
Chị em đi cùng Trương Tử Thư thì không nhịn được, thay cô ta bất bình:
“Cô ta kiểu gì vậy chứ?”
“Nghĩ mình là ai thế, còn bày đặt dọn đồ, ai thèm quan tâm?”
Những người xung quanh thấy tình cảnh như vậy, cũng không ngờ mọi chuyện lại căng đến thế.
An Phi cảm thấy không còn gì để xem nữa, liền bước lên trấn an nhóm bạn mới đến:
“Thôi được rồi, đừng xem náo nhiệt nữa, tụi mình tiếp tục chơi đi, đừng để mấy chuyện này ảnh hưởng đến tâm trạng.”
Đột nhiên, Lý Thiệp bật dậy, đá mạnh vào bàn trà tất cả đồ đạc trên bàn rơi lả tả xuống đất.
“Chơi cái con mẹ gì, cút hết đi!”
Anh ném điếu thuốc xuống đất, xoay người lên lầu, vài giây sau vang lên tiếng “rầm” khi cửa phòng bị đóng sầm lại.
Tất cả mọi người trong phòng đều chết lặng, im phăng phắc, đến cả thở mạnh cũng không dám.
Có người thì thầm:
“Sao lại nổi giận dữ vậy…”
An Phi cũng không ngờ tới tình huống này, cố gắng giữ bình tĩnh rồi đẩy đám người đang bu lại hỏi:
“Đi đi đi, ai về nhà nấy, hôm nay giải tán hết đi.”
Một cuộc tụ họp bị làm cho rối tung rối mù, chẳng ai dám ở lại nữa. Những người còn lại nhìn Trương Tử Thư một cái, cũng không nói gì thêm, lần lượt đứng dậy rời đi.
Trương Tử Thư cũng bị cú giận dữ vừa rồi dọa cho giật mình, hồi lâu mới hoàn hồn.
Nhưng trong lòng cô ta lại càng khó chịu vì lúc Cố Ngữ Chân nói chia tay, Lý Thiệp không có phản ứng gì, anh không nói một lời.
Với tính cách của anh, chỉ cần ai mở miệng nói chia tay, anh chắc chắn sẽ thản nhiên đáp:
“Tùy cô.” vẻ mặt dửng dưng, để mọi người tiếp tục chơi như không có gì.
Nhưng lần này lại không thế.
Anh nổi giận đến mức đó.