Vì đã thu dọn hành lý rồi, nên bên này tất nhiên cũng không thể ở lại được nữa. Cố Ngữ Chân dẫn Tiểu Ngư quay về biệt thự, sẵn tiện dọn luôn đồ đạc ở đây.
Cố Ngữ Chân lên lầu, đi thẳng vào phòng. Dì Triệu nhìn thấy Tiểu Ngư đang thu dọn, liền vội vàng đi lên hỏi:
“Có chuyện gì vậy? Cãi nhau với A Thiệp à?”
“Chúng cháu chia tay rồi.” Cố Ngữ Chân vừa lấy quần áo trong tủ ra, vừa bình tĩnh nói.
Dì Triệu nghe vậy thì thực sự sững sờ:
“Chuyện này cũng trách tôi, là tôi không đúng. Cái túi đó là sáng nay chuyển phát nhanh gửi tới, Bôn Bôn tha từ ngoài vào. Tôi bận nấu ăn nên không để ý. Tôi cũng đã gọi cho Tiểu Thư rồi, là cô ấy gửi cho cô cái túi, thực sự không liên quan gì đến A Thiệp cả.”
Cố Ngữ Chân tay đang gấp quần áo thì khựng lại một chút, sau đó vẫn bình tĩnh xếp vào va li:
“Dì Triệu, không phải vì cái túi. Chúng cháu có quá nhiều vấn đề. Không có cái túi này, thì cũng sẽ có thứ khác xảy ra thôi.”
Dì Triệu nhất thời không biết nên nói gì. Mặc dù bà chỉ mới đến không lâu, nhưng đúng là cũng không quá đồng tình với nghề nghiệp của Cố Ngữ Chân.
Theo tiêu chuẩn nhà họ Lý thì không thể nào chấp nhận một cô gái làm trong giới giải trí. Nhưng Cố Ngữ Chân thực sự rất tốt, ngoan ngoãn hiểu chuyện, tính cách lại dịu dàng.
Lý Thiệp từ nhỏ đã được nuông chiều như thiếu gia, vậy mà với Cố Ngữ Chân lại có thể dịu giọng nói chuyện, biết cô bị đau dạ dày còn pha sữa nóng cho cô, chăm sóc cô.
Trước đây đến nuôi mèo thôi cũng đã thấy phiền, vốn dĩ tính khí thất thường, bà cụ trong nhà lại cưng chiều, có thể không bị nuôi hư tính cách đã là tốt lắm rồi. Vậy mà còn có thể chăm sóc một cô gái, thật sự rất bất ngờ nhưng không ngờ cũng không duy trì được bao lâu, thật sự có chút đáng tiếc.
Cố Ngữ Chân có nhiều nhất là quần áo, sau đó là trang sức. Đồ đạc của cô ở đây ít hơn bên kia, chủ yếu là đồ ngủ và quần áo thường ngày, nên dọn dẹp cũng nhanh.
Sau khi thu dọn tủ quần áo, Cố Ngữ Chân đi đến bàn trang điểm lấy trang sức. Khi kéo ngăn kéo ra, cô nhìn thấy hộp nhẫn bên trong.
Cô khựng lại một chút, mở hộp ra nhìn lần nữa đây chính là cặp nhẫn mà cô từng kéo Lý Thiệp đi làm cùng.
Cô vẫn nhớ buổi sáng hôm đó, cô đã lấy hết can đảm để nói ra điều cô kỳ vọng trong lòng:
“Lý Thiệp, em không muốn không có kết quả gì với anh.”
Lý Thiệp lúc ấy tựa lưng vào ghế sofa một cách lười biếng, để cô tựa vào cánh tay anh. Nghe xong câu đó, anh quay sang nhìn cô, cười có chút bất cần:
“Được thôi, lát nữa đi mua nhẫn.”
Đáng tiếc là nhẫn thì đã mua rồi, nhưng dường như cũng chẳng có tác dụng gì. Cuối cùng vẫn là đi đến kết cục chia tay.
Cô nhìn cặp nhẫn trong hộp, đầu óc có phần mông lung, suy nghĩ bay xa.
“Ngữ Chân, cô giáo bảo cậu thu bài tập của cả nhóm.”
Cố Ngữ Chân đang cúi đầu làm bài tập, nghe vậy thì ngẩng lên đáp một tiếng, rồi nhìn sang chỗ ngồi trống bên cạnh.
Chắc là anh lại đi chơi bóng rổ rồi.
Cô đứng dậy bước lên hàng ghế đầu, bắt đầu thu bài tập của từng bạn một. Đến khi thu hết rồi, thì chỉ còn bài của Lý Thiệp là chưa có.
Anh vẫn chưa quay lại, không biết tiết này có trốn học không.
Cố Ngữ Chân liếc nhìn ghế của anh rồi quay người đi ra ngoài, định ra hành lang nhìn xuống xem anh có đang chơi bóng dưới sân không.
Cô vừa đi ra cửa sau lớp học thì liền thấy anh đang đi về phía này, tay vẫn đang đập bóng.
Anh trong trường chưa bao giờ mặc đồng phục cho đàng hoàng, mà thầy cô cũng chẳng quản nổi. Nhưng vì anh đẹp trai, nên dù là mặc đồng phục hay đồ thường ngày đều rất thu hút.
Anh luôn rất được yêu thích trong trường, ngay cả ở trường Nhất Trung nơi mà mọi người chỉ coi trọng thành tích thì anh vẫn rất nổi bật.
Có rất nhiều người trong trường thích anh. Với ngoại hình như vậy, cộng thêm tính cách có phần bỡn cợt, số cô gái theo đuổi anh nhiều đến mức cô đếm cũng không xuể.
Đi ngang qua hành lang lớp học, những người lén nhìn anh còn nhiều hơn, và cô cũng là một trong số đó.
Cố Ngữ Chân vừa bước ra đã thấy anh.
Anh vừa chơi bóng rổ xong, tóc còn hơi ướt mồ hôi, càng làm nổi bật đường nét khuôn mặt.
Ngữ Chân có một thoáng thất thần, hoàn toàn chưa kịp chuẩn bị tinh thần, vội vàng lùi lại, hít sâu một hơi rồi mới bước ra lần nữa. Vừa hay chạm mặt Lý Thiệp đang đi tới, suýt chút nữa đụng vào nhau, làm cô luống cuống suýt đánh rơi cả xấp bài tập trong tay.
Lý Thiệp giơ tay bắt lấy quả bóng vừa nảy lên, hỏi:
“Cậu làm gì thế?”
Cô ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của anh, tim đập nhanh hơn mấy nhịp. Cô hơi cắn môi, điều chỉnh hơi thở rồi hỏi:
“Thầy sắp thu bài tập rồi, cậu làm xong chưa?”
Vừa dứt lời, phía sau có một nữ sinh chạy tới, giơ tay khoác lấy cánh tay Lý Thiệp:
“Cậu chơi bóng xong rồi à?”
Cô gái ấy rất xinh, là hoa khôi của khối lớp 10, theo đuổi Lý Thiệp rất sát sao chính là bạn gái mới của anh.
Bây giờ họ đã học lớp 11 rồi, cô gái này từ lúc chuyển trường tới là đã luôn bám theo anh suốt.
Ngữ Chân nhìn cô gái khoác tay Lý Thiệp, theo phản xạ siết chặt xấp bài tập trong tay.
Cô gái ấy thấy trước mặt Lý Thiệp còn có một nữ sinh đang đứng, tay liền siết chặt lấy cánh tay anh theo bản năng, ánh mắt mang theo sự cảnh giác nhìn cô.
Tim Cố Ngữ Chân như bị đâm một nhát, âm ỉ đau, không nói nên lời.
Lý Thiệp tiến lên, tiện tay ném quả bóng rổ vào lớp, rồi quay lại nhìn cô:
“Bài tập tôi không làm đâu, cậu cứ nộp giúp tôi là được.”
Nghe thấy lời đó, gương mặt cô gái bên cạnh sáng hẳn lên, cô ta cúi đầu nhìn tay anh:
“Sao cậu không đeo nhẫn vậy?”
“Nhẫn gì cơ?” Lý Thiệp cười như trêu chọc, hỏi lại.
“Cái nhẫn đôi mới mua hôm qua ấy, còn nói là phải đeo mãi cơ mà!”
Hai người vừa nói vừa đi về phía trước, trêu đùa nhau. Không biết cô gái kia nói gì mà khiến Lý Thiệp bật cười, anh đưa tay xoa đầu cô ấy, nụ cười rạng rỡ đến mức khiến người ta khó rời mắt.
Cô gái bị xoa đầu thì có chút ngượng ngùng, vẫn khoác chặt lấy tay anh, chẳng hề e ngại việc bị giáo viên trong trường nhìn thấy.
Cố Ngữ Chân đứng nhìn họ dần dần đi xa, trong đầu lại hiện lên hình ảnh sợi dây chuyền trên cổ cô gái kia là một chiếc nhẫn đeo trên đó.
Tuy rất đơn giản, nhưng lại cực kỳ đẹp, đẹp đến mức khiến người ta ghen tị.
Cố Ngữ Chân đứng yên tại chỗ rất lâu, lâu đến mức vị chua xót trong lòng cũng không còn cảm nhận được nữa.
Lúc đó cô đã hiểu ra: Không phải tình cảm của ai cũng có thể được hồi đáp. Có những mối tình đơn phương, bắt đầu từ chính mình, và cũng sẽ kết thúc tại chính mình.
Mà anh giống như một ánh sáng trong cuộc đời cô để lại cho cô là một đoạn hồi ức tươi đẹp.
Không biết trước khi ở bên Trương Tử Thư, anh có từng thoáng nhớ đến cô không? Có từng, dù chỉ một chút, nhớ rằng từng có cô?
Chỉ tiếc là cô biết rất rõ, cô cũng rất hiểu anh.
Đối với anh, cô… cũng giống như những cô gái khác từng đi qua đời anh, rồi sau này anh sẽ chẳng còn nhớ nổi tên.
Cố Ngữ Chân cầm lấy chiếc nhẫn, định đeo vào ngón tay. Nhưng ngay khoảnh khắc chiếc nhẫn sắp lướt qua đốt ngón tay, cô lại dừng lại.
Thêm một bước nữa là ghen tị, chậm một chút thì thành oán hận.
Thích một người là một điều thiêng liêng không thể để ghen tuông chen vào.
Những cảm xúc quá phức tạp sẽ khiến tình cảm trở nên méo mó.
Đáy mắt cô nóng lên, tầm nhìn cũng trở nên mơ hồ.
Cô cẩn thận đặt lại chiếc nhẫn vào trong hộp, “cạch” một tiếng khẽ vang lên khi hộp đóng lại. Cô cất nó trở vào ngăn kéo.
Cô hít sâu một hơi, cố gắng nuốt nước mắt trở lại.
Ngày mai cô còn phải quay phim, còn phải để tâm đến rất nhiều chuyện…
Cô đã không còn là cô gái nhỏ của năm ấy, cũng không thể vì thích một người mà cả đêm mất ngủ, buồn đến tan nát nữa.
Căn biệt thự bên này đã có người đến dọn dẹp, mọi thứ đã được khôi phục như cũ.
Buổi tiệc cũng đã tàn, khách khứa lục tục rời đi.
Xung quanh cũng dần yên tĩnh lại.
Vương Hạo nhận được tin nhắn, có chút khó xử, nhưng vẫn bước lên lầu, đứng trước cửa gõ nhẹ một tiếng:
“Ông chủ, dì Triệu nói cô Cố cũng dọn đi rồi, hỏi anh có muốn qua đó xem không?”
Bên trong không có tiếng đáp.
Vương Hạo tưởng là không nghe thấy, đang định liều mình gõ thêm lần nữa.
Thì cửa mở ra từ bên trong, Lý Thiệp bước ra, đi xuống lầu, thản nhiên nói một câu:
“Cứ để cô ấy đi.”
Rõ ràng là còn đang tức giận. Cũng phải, chuyện hôm nay trước mặt bạn bè mà ầm ĩ như vậy, sau này e là khó mà tiếp tục…
Vương Hạo cũng không dám nói thêm gì.
Tính khí của Lý Thiệp thật ra không hẳn là tốt, nhưng chưa từng nổi giận với cô điều này là thật.
Hôm nay anh ta thật sự đã thay cô mà toát mồ hôi giùm.
Từ trước đến nay, anh ta chưa từng thấy Lý Thiệp tức giận đến thế, mà cũng chỉ có mình cô mới dám làm vậy với anh.
Dù Trương Tử Thư có cá tính đi chăng nữa, thì cũng không dám giở tính khí như thế với anh.
Cô lần này đúng là quá đáng thật rồi.
Cho dù là vì cái tên của quán bar, thì cũng không nên làm ầm lên kiểu đó…
Vương Hạo nghĩ vậy, nhưng cũng không dám nhắc đến chuyện đó, chỉ lặng lẽ theo sau Lý Thiệp xuống lầu.
Lý Thiệp ngồi xuống ghế sofa, cầm bật lửa lên, châm một điếu thuốc:
“Cậu về trước đi.”
Nghe vậy, Vương Hạo cũng không nhiều lời, lặng lẽ rời khỏi.
Lý Thiệp ngồi trên sofa rất lâu, điếu thuốc trên tay lập lòe sáng tối, anh cầm lấy chiếc điện thoại trước đó vứt trên lầu, liếc mắt nhìn.
Hiện lên một cuộc gọi nhỡ của Cố Ngữ Chân là cô gọi lúc trước.
Giờ thì cũng chẳng còn lý do gì để gọi lại nữa.
Anh cũng không rõ anh đang có cảm giác gì. Cuộc sống trước đây vốn rất yên ổn, Cố Ngữ Chân có tính cách dịu dàng, hai người sống bên nhau cũng rất hòa hợp.
Cô từng hỏi anh có yêu cô không mà anh thật sự không trả lời được, cũng không muốn lừa cô.
Bọn họ vốn dĩ đến với nhau là vì “hợp”, cô cũng nên hiểu điều đó nhưng anh không ngờ mọi chuyện lại ầm ĩ đến mức này.
Lý Thiệp nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc, ngậm điếu thuốc đứng dậy, lấy áo khoác bên cạnh rồi rời nhà, lái xe về căn biệt thự ở ngoại ô.
Lúc vào nhà, dì Triệu và người giúp việc đã rời đi từ sớm.
Bên ngoài trời đã dần tối, trong phòng khách tối om không bật đèn, sau một lúc quen với bóng tối, một ít ánh sáng từ bên ngoài len vào, chiếu ra đường nét quen thuộc của căn phòng.
Phòng có chút lộn xộn như thể vừa bị dọn sạch một trận, ngoài đồ đạc của anh, tất cả đều không còn.
Trống trải đến mức khiến anh khó chịu.
Lý Thiệp tùy ý đi lên lầu, liếc nhìn quanh một lượt, thấy một ngăn kéo đang mở hé, anh kéo ra nhìn hộp nhẫn cưới vẫn còn đó.
Lý Thiệp lấy hộp ra, mở ra xem đúng là cặp nhẫn vẫn nằm bên trong.
Tất cả những thứ khác đều đã bị mang đi, đến cả chiếc kẹp tóc nhỏ nhất cũng không để lại.
Chỉ có cái này… cô không mang theo.
Anh tiện tay ném lại vào ngăn kéo, trong lòng đột nhiên cảm thấy bực bội.
Anh thật sự không hiểu nổi: Cố Ngữ Chân đang sống một cuộc sống tốt đẹp, vậy mà cứ nhất định phải làm rối tung lên để làm gì?
Cô bây giờ còn là cô gái mười bảy mười tám tuổi nữa sao? Nhất định phải yêu đương cuồng nhiệt, phải khóc khóc cười cười mới sống nổi à?
Nghĩ đến đây, anh liền tiện tay ném cả hộp nhẫn vào thùng rác, cả nhẫn cũng không cần nữa.
Sau khi cãi nhau với Lý Thiệp và dọn đi, cuộc sống của Cố Ngữ Chân cũng không khác gì mấy.
Cô dành một ngày để điều chỉnh lại tâm trạng, sau đó quay về đoàn phim tiếp tục quay, tất cả dường như chẳng có gì thay đổi chỉ có lòng là trống rỗng.
Những lời chửi rủa trên mạng kéo dài hai ngày, đến cuối cùng cũng dần lắng xuống, lượng người quan tâm ngày càng ít đi.
Coi như bão qua sóng lặng.
Chỉ có điều, danh tiếng của cô đã hoàn toàn sụp đổ vì lần cắt ghép video đó, trở thành cái tên ai cũng mắng, ai cũng dè bỉu.
Nhưng cô cũng không còn quan tâm nữa. Cô chỉ muốn yên ổn mà đóng phim.
Nhưng sự việc lại chẳng đơn giản như cô nghĩ.
Trưa hôm đó, khi cô đang học thuộc lời thoại thì Tiểu Ngư sau khi nghe điện thoại xong liền luống cuống chạy đến:
“Chân Chân! Bên nhãn hàng gửi đồ đến… nhà bạn trai cũ của chị rồi! Lúc trước em quên báo bên đó đổi địa chỉ!”
Cố Ngữ Chân nghe ba chữ “bạn trai cũ” thì cũng sững người mới mấy ngày thôi mà đã thấy có chút mơ hồ, xa cách.
“Không sao đâu, để chị gọi điện cho anh ấy.”
Cố Ngữ Chân cầm lấy điện thoại, bấm số anh.
Tiểu Ngư lo lắng:
“Ổn chứ? Anh ấy có chịu giúp gửi lại không? Dù sao cũng chia tay rồi, liệu có khó chịu hay không?”
Không phải cô ấy nghĩ nhiều, nhưng nói gì thì cũng là ‘người yêu cũ’, kiểu gì chẳng có chút căng thẳng.
Huống hồ, chuyện hôm đó hình như cãi nhau khá căng.
Mà lô hàng bên thương hiệu gửi tới rất đắt, cô ấy thật sự không thể không lo đây là chuyện thuộc trách nhiệm của cô ấy nếu làm mất, có khi tiền lương cả đời cũng không đền nổi.
“Không sao đâu, mấy chuyện thế này thì anh ấy vẫn dễ nói chuyện.”
Cố Ngữ Chân vẫn còn chút tự tin về điều đó.
Cô chuẩn bị gọi cho anh, nhưng ngón tay dừng lại trên màn hình quay số. Nghĩ một chút, cuối cùng cô không gọi thẳng cho anh, mà gọi về số điện thoại ở biệt thự, dù sao đã chia tay thì nên giảm tiếp xúc càng nhiều càng tốt.
Giờ này là buổi trưa, chắc dì Triệu vẫn đang ở đó.
Điện thoại đổ chuông một lúc, bên kia quả nhiên có người bắt máy, nhưng lại không lên tiếng.
Cố Ngữ Chân cũng không suy nghĩ nhiều, liền mở miệng nói:
“Dì Triệu, cháu có hai thùng đồ gửi nhầm về bên đó, do quên cập nhật địa chỉ. Dì có thể giúp cháu gửi lại qua chuyển phát nhanh hôm nay được không ạ?”
Đối phương vẫn không lên tiếng. Nếu không có tiếng chân của Bôn Bôn chạy tới chạy lui vọng lại, thì cô còn tưởng là chưa ai bắt máy.
“Dì Triệu?” Cô hơi nghi hoặc gọi lại một tiếng, một lát sau thì bất chợt nhận ra điều gì đó, cảm thấy giọng im lặng đó rất quen thuộc.
“…Lý Thiệp?”
Lúc này đầu dây bên kia mới vang lên giọng anh, lạnh nhạt vô cùng:
“Em không tự mình tới lấy được à?”
Cố Ngữ Chân khựng lại,
“Tôi đang ở đoàn phim, nhất thời không qua đó được. Mấy món đó quan trọng lắm. Anh có thể đưa điện thoại cho dì Triệu không?”
“Không thể.”
Anh nói xong, dứt khoát “cạch” một tiếng, cúp máy.
Cố Ngữ Chân nhìn cuộc gọi bị ngắt, nhất thời ngây người cảm thấy nên thu hồi lại lời cô vừa nói lúc nãy.
Lần này anh thật sự… không còn dễ nói chuyện nữa rồi.
Cố Ngữ Chân bỗng thấy bực bội, nghĩ đến sự lạnh lùng và phân biệt đối xử của anh thì cơn giận trong lòng bốc lên vô cớ.
Cùng giường với nhau bao nhiêu lần, thì ít nhất cũng phải có chút cảm tình chứ?
Cái loại đàn ông “mặc quần vào là quay lưng phủi sạch” như thế, đúng là… khốn kiếp!!