Khi Anh Quay Đầu Vì Em

Chương 55

Sau buổi phỏng vấn, sự việc tạm coi như khép lại, nhưng cái danh “bạn trai hư cấu” này chắc chắn sẽ bị dân mạng đào bới. Nếu thực sự bị đào ra điều gì đó, thì mọi công sức trước đó sẽ đổ sông đổ biển.

Trương Tích Uyên đã cho người đăng bài thông cáo giả dạng bóc phốt trên mạng, trực tiếp cắt đứt rắc rối phía sau.

Tin tức đó lan nhanh như gió, gần như phủ khắp internet.

“Bạn trai của Cố Ngữ Chân chính là người quản lý của cô ấy, vì vậy mới ký được hợp đồng với công ty của Trương Tích Uyên, hai người sau này còn dự định kết hôn.”

Rất nhiều người tin, dư luận cũng dần bắt đầu xoay chiều.

“Thảo nào tài nguyên của Cố Ngữ Chân đột nhiên quá đỉnh, còn ký được với công ty Trương Tích Uyên.”

“Vậy thì tài nguyên của cô ấy hoàn toàn có thể giải thích được rồi, vị hôn phu lại chính là quản lý, tranh thủ tài nguyên cho nghệ sĩ của mình là chuyện quá bình thường.”

“Thực ra nói thật, nếu Bạch Mạt không có vấn đề gì thì đạo diễn Hứa cũng không thể nào đổi vai, đổi diễn viên giữa chừng là một chuyện rất rắc rối. Dù Trương Tích Uyên có giỏi đến mấy thì cũng không thể dễ dàng giải quyết được.”

Cố Ngữ Chân nhìn thấy bài thông cáo thì hơi bất ngờ, quay sang hỏi Trương Tích Uyên đang ngồi bên cạnh:

“Bài này là do bên mình đăng ra à?”

Trương Tích Uyên nghe vậy liếc nhìn điện thoại cô:

“Chỉ có tấn công trước thì mới không bị động. Nếu không thì bên đội ngũ của Bạch Mạt nhất định sẽ túm lấy chuyện này không buông.”

Cố Ngữ Chân đặt điện thoại xuống:

“Vậy có gây phiền phức gì cho anh không?”

Trương Tích Uyên cười nhẹ, thản nhiên nói:

“Tôi có kết hôn đâu, độc thân thì đóng giả bạn trai cô một chút cũng chẳng sao.”

Nói xong, hình như anh ấy nghĩ đến điều gì đó:

“Không lẽ cô thấy phiền à? Sợ người kia nhìn thấy?”

“Làm gì có chuyện đó, đã chia tay rồi mà.” Cố Ngữ Chân bình tĩnh đáp.

Nghe vậy, Trương Tích Uyên cũng biết cô là người lý trí, không nói thêm gì nữa:

“Vậy thì cứ làm vậy trước, dù sao lợi nhiều hơn hại.”

Nghe xong, Cố Ngữ Chân cũng không còn lo lắng gì nữa. Sau chừng ấy thời gian hợp tác, họ đã rất hiểu nhau, cô hoàn toàn tin tưởng anh ấy.

Cố Ngữ Chân nhớ lại câu hỏi của phóng viên trong buổi phỏng vấn, nhất định có người từng thấy cô, nhớ đến chuyện cô từng say rượu và tỏ tình.

May mà lúc đó, dù có say, cô cũng không dám nói ra tên anh.

Nếu không thì đúng là thêm một rắc rối nữa.

Chiếc xe từ từ lăn bánh, lần này họ tham gia một bữa tiệc là do Trương Tích Uyên cố tình dẫn cô theo chính là muốn cô làm quen với nhiều người hơn.

Xuất hiện nhiều hơn thì cơ hội cũng sẽ nhiều hơn.

Bữa tiệc lần này là do một vị trưởng bối mà Trương Tích Uyên quen biết tổ chức.

Dĩ nhiên, anh ấy cũng có những tiền bối chơi thân trong giới, gia thế cũng rất mạnh trong bất cứ lĩnh vực nào cũng có người quen.

Anh ấy phần nào cũng là người được người đi trước mở đường, nếu không thì khó mà ở độ tuổi hơn ba mươi đã gây dựng được một tập đoàn giải trí lớn đến vậy.

Cố Ngữ Chân mặc một chiếc váy trắng, rất hợp với làn da trắng trẻo của cô, tựa như giọt sương sớm sau làn sương mỏng thuần khiết và trong veo.

Sau khi bước vào, buổi tiệc vẫn chưa bắt đầu, chưa có mấy người ngồi vào chỗ, hầu hết đều đang đi lại chào hỏi nhau, không khí khá náo nhiệt.

Cô đi theo Trương Tích Uyên vào trong, vừa mới ngồi xuống đã có không ít người đến chào hỏi.

Một vài người còn có thể gọi tên cô trực tiếp, nói rằng vừa xem bộ phim của cô, rất hay.

Cố Ngữ Chân giờ đã không còn xa lạ với những tình huống như thế này, ứng đối vô cùng khéo léo, tự nhiên.

Trương Tích Uyên giới thiệu những người ngồi cùng bàn với cô, rồi hơi cúi người xuống nói nhỏ:

“Tôi qua bên kia chào mấy người bạn một chút.”

Cố Ngữ Chân gật đầu:

“Được.”

Cô gái ngồi bên cạnh, trạc tuổi cô, thấy hai người ăn mặc rất xứng đôi, lại thấy anh ấy còn dặn dò cô rồi mới rời đi, không nhịn được tò mò:

“Các bạn đang hẹn hò à?”

Cố Ngữ Chân định trả lời, nhưng nghĩ đến các bài đăng trên mạng gần đây thì hơi khựng lại. Cô không xác nhận cũng không phủ nhận:

“Tôi chỉ có thể nói anh ấy là người quản lý của tôi.”

Nghe vậy, cô gái mỉm cười, tỏ vẻ “tôi hiểu mà”, như thể là người từng trải.

Cố Ngữ Chân sợ cô ta hỏi thêm những câu khó trả lời, bèn lấy cớ đi vệ sinh rồi bước ra ngoài.

Vừa đi được vài bước dọc theo lan can kính, cô đã thấy một người đang ngồi trên xe lăn không xa phía trước.

Cô hơi khựng lại không ngờ lại gặp Chu Ngôn Nghiễn ở đây.

Chu Ngôn Nghiễn đang ngồi trên xe lăn, ánh mắt dõi theo những người qua lại bên dưới, không biết đang nghĩ gì.

Lúc này, một người phụ nữ trung niên ăn mặc chỉnh tề bước tới sau lưng anh:

“Nghiễn Nghiễn, vào trong thôi, bên ngoài lạnh quá, con không chịu được đâu.”

“Mẹ, con không sao, mẹ vào trước đi.”

Mẹ của anh ta rõ ràng không yên tâm:

“Mẹ đã bảo con đừng tới rồi, nhìn thấy người ta thì lại buồn nữa cho mà xem.”

“Phải tận mắt thấy cậu ta bị chỉ trỏ sau lưng, con mới thấy dễ chịu hơn một chút. Con muốn hủy diệt hắn, không thể chỉ một mình con thê thảm được.”

Chu Ngôn Nghiễn nói một cách rất bình thản, không mang theo chút cảm xúc nào, như thể đang kể một chuyện nhỏ nhặt chẳng đáng để ý.

Mẹ của anh ta nghe xong chỉ biết thở dài:

“Chỉ cần con thấy vui, mẹ sẽ không nói gì nữa.”

Cố Ngữ Chân từ từ lùi lại, trong lòng dấy lên một cảm giác bất an, cô hy vọng lời vừa rồi không mang ý nghĩa như cô đang nghĩ đến.

Cô không ra ngoài nữa mà quay lại chỗ ngồi, im lặng ngồi xuống.

Lúc này, có mấy người đàn ông xung quanh nhỏ giọng bàn tán:

“Hắn ta mà cũng dám đến đây, lại còn ngồi cạnh Chu Ngôn Nghiễn?”

“Dám xuất hiện trước mặt Chu Ngôn Nghiễn, đúng là không biết xấu hổ.”

“Nếu là tôi, chắc tôi chẳng dám ra mặt luôn.”

Cố Ngữ Chân hơi khựng lại, trong lòng thót lên một tiếng có linh cảm chẳng lành.

Cô quay đầu nhìn về phía sau, quả nhiên thấy Chu Ngôn Nghiễn đang ngồi đó, bên cạnh đúng là Lý Thiệp.

Anh chắc mới đến không lâu, sắc mặt có chút nhợt nhạt, trông như đang bệnh.

Chu Ngôn Nghiễn vừa lấy hộp thuốc ra, vừa nói:

“A Thiệp, nghe nói cậu đã lấy được khu đất ở Ninh Tây rồi, giỏi thật đấy, miếng đất đó không dễ nuốt đâu. Đến cả trưởng bối nhà tôi cũng phải nhắc đến cậu, khen cậu giỏi giang, biết cư xử.”

Lý Thiệp nghe vậy chẳng buồn đáp lại, rõ ràng là Chu Ngôn Nghiễn tự ý ngồi cạnh anh.

Chu Ngôn Nghiễn lấy thuốc ra, cầm ly nước lên, vừa uống vừa nói tiếp:

“Mỗi ngày tôi đều phải uống cả đống thuốc, sức khỏe chẳng khá lên chút nào, chỉ có thể cố giữ cho thịt ở chân không teo lại biến dạng quá nhanh.”

Nói rồi anh quay đầu nhìn Lý Thiệp:

“Thật ghen tỵ với cậu, đúng là con cưng của trời, đến cả vận may cũng hơn hẳn bọn tôi.”

Lý Thiệp nâng ly rượu uống một ngụm, khẽ ho nhẹ, tỏ vẻ không để tâm:

“Cậu muốn nói gì?”

Nụ cười trên mặt Chu Ngôn Nghiễn dần biến mất:

“Tôi vào quân đội sớm hơn cậu, cái gì cũng xuất sắc. Nhưng từ khi cậu vào, mọi thứ đều thay đổi. Cậu đầu óc linh hoạt, giỏi hơn tôi, chịu cực khổ hơn tôi, ngay cả cấp trên cũng bắt đầu khen cậu, dần dần không còn ai để ý đến tôi nữa. Cậu có biết cảm giác đột nhiên trở thành kẻ thứ hai là như thế nào không? Có lúc tôi thậm chí mong cậu xảy ra chuyện trong lúc làm nhiệm vụ, nhưng lại thấy bản thân quá độc ác. Rõ ràng người đáng lẽ phải là thiên chi kiêu tử là tôi, vậy mà từ khi cậu đến, mọi thứ đều thay đổi! Hôm đó tôi cố tình đối đầu với cậu, tôi và Triệu Chiêu đã bàn trước rồi muốn dập bớt khí thế của cậu. Không phải là chúng tôi không xem cậu là anh em, nhưng nếu cho chúng tôi cơ hội lựa chọn lại, chúng tôi vẫn sẽ không do dự mà bỏ rơi cậu. Nếu hôm đó không phải cậu quay lại cứu chúng tôi, mà là cả ba chúng ta cùng gặp nạn, người bị bỏ lại vẫn sẽ là cậu. Cậu mãi mãi là người bị bỏ rơi.”

Tóc mái của Lý Thiệp rũ xuống, che đi ánh mắt của anh, chỉ thấy sắc môi trắng bệch. Giọng nói của anh lần đầu tiên trở nên chậm rãi:

“Tại sao lại nói ra? Cậu hoàn toàn có thể giả vờ cả đời mà.”

Chu Ngôn Nghiễn nuốt thuốc từng viên một, không uống nước mà nhai luôn, như thể không cảm thấy đắng chút nào. Anh ta nói rất bình thản, như thể đang muốn phá tan toàn bộ niềm tin của đối phương về con người:

“Tôi không muốn giả vờ nữa. Tôi chỉ muốn kéo cậu xuống vực cùng tôi. Vì sao chỉ có tôi là người chịu đựng giày vò, còn cậu thì vẫn sống tốt?”

Cố Ngữ Chân nghe đến đây, liền nâng ly rượu trước mặt lên uống cạn, sau đó đứng dậy cầm lấy chai rượu vang trên bàn.

Sắc mặt Chu Ngôn Nghiễn trở nên u ám:

“Lý Thiệp, tôi tin chỉ cần tôi ngày nào cũng đóng vai người đáng thương, thì cậu mãi mãi sẽ bị gắn cái mác là kẻ ham sống sợ chết. Cậu mãi mãi sẽ không thể quay lại quân đội nữa, bị gạch tên khỏi danh sách, và mãi mãi sẽ là nỗi nhục của người lính.”

“Choang” một tiếng vang lên, chai rượu vỡ tan.

Chu Ngôn Nghiễn còn chưa kịp cảm thấy đau ở đỉnh đầu, thì một luồng lạnh buốt đã chảy từ đầu xuống. Anh ta cúi đầu nhìn, toàn thân đầy rượu vang đỏ, chảy xuống cả khuôn mặt.

Lúc Cố Ngữ Chân đập xuống, cô không hề giữ lại chút sức nào. Mọi người xung quanh la hét và tản ra trong hoảng hốt.

Cô mở miệng, từng chữ một rõ ràng, lạnh băng:

“Anh không sợ những người anh đã hại chết quay về tìm anh sao?”

Chai rượu vang đập vào đầu Chu Ngôn Nghiễn, các mảnh vỡ b*n r* cắt qua mặt Lý Thiệp, gây ra một vết thương nhỏ, máu bắt đầu rỉ ra, cơn đau từ từ lan đến.

Anh giật mình, ngẩng đầu nhìn lên.

Trương Tích Uyên tận mắt chứng kiến cảnh đó, hoàn toàn chết lặng.

Mọi người xung quanh bắt đầu thì thầm bàn tán, rõ ràng đã nhận ra cô đang ám chỉ Triệu Chiêu. Không ít người đã lấy điện thoại ra, chuẩn bị quay video.

Trương Tích Uyên lập tức lao tới, cởi áo khoác trùm lên đầu cô:

“Cố Ngữ Chân, cô điên rồi à, không cần tiền đồ nữa sao?!”

Cố Ngữ Chân bị áo trùm kín đầu, nhưng đôi mắt cô vẫn nhìn chằm chằm Lý Thiệp, đỏ hoe.

Lý Thiệp nhìn cô, như thể hoàn toàn quên mất phải phản ứng ra sao.

Trương Tích Uyên không kịp nói thêm lời nào, chỉ có thể vội vã kéo cô ra ngoài né hết ống kính điện thoại xung quanh.

Nhưng người nhà họ Chu hành động còn nhanh hơn, lập tức báo cảnh sát. Cố Ngữ Chân bị tạm giữ ở đồn cảnh sát. 

Trương Tích Uyên thật sự không ngờ cô lại làm ra chuyện điên rồ và bất chấp hậu quả đến vậy. Đây cũng là lần đầu tiên anh ấy gặp phải tình huống như thế khi đi cùng nghệ sĩ.

Chỉ trong vòng mười mấy phút, tin tức đã lan truyền khắp mạng, chuyện này leo thẳng lên hot search, hoàn toàn không kịp phản ứng gì.

Thậm chí còn có người chụp được ảnh cô ở trong đồn cảnh sát.

Trong ảnh, cô ngồi trong đồn, váy trắng và đôi chân đều dính đầy rượu vang đỏ, vẻ đẹp tàn tạ và tàn nhẫn, giống như nàng tiên cá tự cắt đuôi cá mình, ngây thơ nghĩ rằng như vậy là có thể có được đôi chân người.

Tất cả mọi người đều biết cô đã đánh người mà lại đánh một người đang ngồi xe lăn.

Ấn tượng đầu tiên luôn là thứ định hình mạnh mẽ, ảnh hưởng cực kỳ xấu, lập tức dấy lên làn sóng phẫn nộ như bão tố.

Chỉ trong nửa tiếng, mạng xã hội đã bị đảo lộn. Phim của cô bị chửi đến mức bị gỡ khỏi nền tảng, tất cả tác phẩm có liên quan đến cô đều bị công kích.

Lý Thiệp dựa vào tường bệnh viện, vẻ mặt hoang mang, gần như mất phương hướng.

Anh hỏi Trương Tích Uyên ở đầu dây bên kia:

“Thế nào rồi?”

“Vẫn ở đồn cảnh sát. Nếu người nhà họ Chu không chịu rút đơn, thì cô ấy thật sự xong đời.”

Lý Thiệp đương nhiên hiểu điều đó, anh im lặng nhìn vào bên trong, không nói gì.

Lúc này mẹ của Chu Ngôn Nghiễn nhào tới, dù người nhà họ Chu cố sức giữ lại cũng không ngăn được.

Bà túm lấy áo anh, gào lên như điên:

“Cậu còn muốn thế nào nữa? Đã hại con trai tôi thành ra thế này rồi, còn chưa đủ sao? Phải dồn nó đến chết thì cậu mới vui lòng hả?!”

Lý Thiệp gạt phăng bàn tay đang túm cổ áo mình ra:

“Bà nói cho rõ vào, là con trai bà hại tôi trước! Tôi đã nhẫn nhịn đủ rồi, đừng có thách thức giới hạn của tôi. Nếu hôm nay các người cứ dai dẳng mãi như vậy, thì đừng ai mong được yên ổn.”

Mẹ của Chu Ngôn Nghiễn bị dọa cho chết lặng, không thốt được lời nào.

Anh vốn nổi tiếng chẳng sợ trời đất, đến cả nhà anh cũng không quản nổi. Mà một khi điên lên thật, thì đừng nói là kéo, đến nhìn cũng chẳng dám nhìn.

Cố Ngữ Chân đây là lần đầu tiên đặt chân đến nơi như thế này, đối mặt với những câu hỏi nghiêm khắc của cảnh sát, những bức tường trắng nhợt xung quanh, và bầu trời rạng sáng xám xịt lờ mờ sáng, gió lạnh như dao cứa vào da thịt.

Tất cả những điều này, cô chưa từng trải qua.

Cô sẽ mang án tích, sẽ không bao giờ còn là một người trong sạch.

Cô nhìn vết rượu vang đỏ loang lổ trên tay, sắc mặt vô cảm.

Trong điện thoại, từng dòng bình luận chửi rủa vẫn không ngừng hiện lên:

“Ngay cả người khuyết tật mà cũng dám đánh, chưa từng thấy nữ minh tinh nào ngông cuồng đến thế!”

“Không ngờ cô ta lại là loại người này. Thật buồn nôn khi từng làm fan của cô ta.”

“Phong sát! Nhất định phải phong sát loại người này! Ảnh hưởng quá xấu!”

Bình Luận (0)
Comment