Khi Anh Quay Đầu Vì Em

Chương 56

Cố Ngữ Chân lặng lẽ nhìn những lời mắng chửi liên tục cập nhật trên mạng, giống như đang tự ngược đãi chính mình.

Một giây sau, điện thoại đổ chuông, cô bình tĩnh bắt máy.

Bên kia không nói gì, chỉ có tiếng gió thổi nhè nhẹ, chắc anh đang đứng nơi đầu gió.

Một hồi lâu im lặng trôi qua, anh mới lên tiếng:

“Cố Ngữ Chân.”

Cố Ngữ Chân nhẹ nhàng “ừm” một tiếng, trong giọng có nghẹn ngào. Cô chưa bao giờ bị đối xử như một tội phạm mà bị thẩm vấn như vậy, đây là lần đầu tiên, cũng sẽ là lần duy nhất.

Chỉ là lần này đã đủ khiến tiền đồ của cô sụp đổ.

Phía Lý Thiệp im lặng rất lâu, giọng nói của anh cũng có chút yếu ớt, như đang dỗ dành cô:

“Đừng sợ, nhà họ Chu đã đồng ý dàn xếp riêng rồi.”

Thật ra Cố Ngữ Chân đã chuẩn bị tinh thần vào tù, nên nghe đến chuyện đó cô cũng chẳng thấy có gì quan trọng nữa, dù sao bây giờ cũng chẳng khác gì, cô đã trở thành người có tiền án rồi.

Anh không nói thêm gì, chỉ có tiếng điện rung kèm theo gió thu lành lạnh truyền đến.

Anh im lặng rất lâu, rồi bỗng nói:

“Chuyện cái túi hôm đó…”

“Lý Thiệp, vấn đề của chúng ta không chỉ vì cái túi, bản thân chúng ta đã có vấn đề rồi. Thời gian dài rồi cũng sẽ đi đến bước này thôi.”

Anh lại im lặng, không rõ có đang nghe hay không.

Cố Ngữ Chân khẽ cười, dường như đã nhẹ nhõm hơn:

“Những chuyện đã qua rồi, thì đừng nhắc lại nữa.”

Cô bình tĩnh nói:

“Lý Thiệp, anh không cần phải cảm thấy gánh nặng, tôi thật ra chỉ muốn cho tuổi trẻ của mình một lời giải thích. Cứ xem như tôi trả lại cho anh, nếu không có anh, tôi cũng không thể gặp được Trương Tích Uyên và có được cơ hội như bây giờ.”

Bên kia truyền đến tiếng người từ xa đến gần, hình như có người đi ngang qua. Anh vẫn không nói gì.

Sự im lặng kéo dài khiến thời gian như trôi rất chậm.

Cố Ngữ Chân nhớ đến khoảng thời gian trước kia anh mất ngủ mỗi đêm, nhẹ nhàng nói:

“Lý Thiệp, tôi quen biết anh đã mười năm, anh luôn là một người chính trực và tốt bụng. Đừng vì vài người kỳ lạ mà nghi ngờ cả thế giới. Chuyện xảy ra hôm đó là lỗi của bọn họ, chưa bao giờ là lỗi của anh.”

Cố Ngữ Chân từ trước đến nay luôn cảm thấy chia tay không cần phải kết thúc trong xấu xí, cũng không cần phải coi nhau như kẻ thù. Về điểm này, cô và Lý Thiệp thật ra rất giống nhau chia tay vẫn có thể làm bạn, không cần làm ầm lên.

Dù có chút nghẹn ngào, cô vẫn nói:

“Lý Thiệp, chúc anh hạnh phúc.”

Bởi suy cho cùng, anh cũng chẳng làm sai gì, chỉ là không yêu cô mà thôi.

Bên kia vẫn rất yên tĩnh.

Cố Ngữ Chân dứt khoát cúp máy, nhấn vào số của anh rồi xóa đi.

Tuổi trẻ.

Lần này, cô thật sự đã buông bỏ rồi, buông bỏ người cô yêu bao năm, buông bỏ tất cả.

Từ giờ về sau, trong cuộc đời cô sẽ không còn hai chữ “Lý Thiệp”.

Cũng coi như là một dấu chấm trọn vẹn, tuy có phần thê thảm.

Nhưng một vết thương đã bắt đầu thối rữa, nếu không dùng dao cắt bỏ thì làm sao có thể lành?

Cố Ngữ Chân đặt điện thoại xuống, nhìn về phía Trương Tích Uyên đang bước đến từ xa. Anh ấy vừa đi vào, có lẽ vừa nhận xong hàng loạt cuộc gọi kết thúc hợp tác.

Cô cảm thấy có lỗi:

“Xin lỗi, tôi đã làm hỏng hết mọi chuyện rồi.”

“Chỉ cần cô không hối hận là được. Cái cô làm hỏng… là tương lai của chính cô.”

Cố Ngữ Chân không nói gì.

Trương Tích Uyên bước đến, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô:

“Cô thật sự sẽ không hối hận sao?”

“Không đâu.”

Cố Ngữ Chân nhìn về phía chân trời đang dần sáng lên một màu trắng bạc:

“Lần đầu tiên trong đời tôi điên cuồng đến vậy.”

“Cô thích anh ta đến mức ấy à, đến mức có thể bất chấp hậu quả?”

Trương Tích Uyên rõ ràng không thể hiểu được. Trong mắt anh ấy, Cố Ngữ Chân luôn là người lý trí, biết cân nhắc được và mất.

Cố Ngữ Chân im lặng thật lâu, rồi nhẹ nhàng mở lời:

“Anh biết câu chuyện về hoa hồng và hoàng tử bé không?”

“Hoàng tử bé có một đóa hoa hồng rất xinh đẹp, nhưng cậu ấy không biết rằng ở một khu vườn khác có đến năm nghìn đóa hoa hồng giống hệt như vậy.”

“Nhưng cậu ấy vẫn chỉ thích đóa hoa hồng của mình, bởi vì đó là bông hoa mà cậu đã dành thời gian và tình cảm để chăm sóc. Cho nên dù cậu ấy có gặp bao nhiêu người đi nữa, vẫn chỉ yêu đóa hoa hồng của mình vì với cậu, đóa hoa ấy là độc nhất vô nhị.”

Trời dần sáng.

Đồn cảnh sát lúc rạng sáng tĩnh lặng một cách lạ thường.

Trương Tích Uyên dường như chưa từng thấy một người như vậy. Anh ấy vẫn luôn nghĩ cô là người dịu dàng và lý trí, không có một chút sắc cạnh. Nhưng cô lại làm ra những việc điên rồ mà ngay cả người cá tính nhất cũng không dám làm.

Yêu một người suốt mười năm bản thân điều đó đã là một sự điên rồ.

Trương Tích Uyên bất chợt bật cười, nhìn cô nói:

“Cố Ngữ Chân, có lẽ cô nên thử ngắm nhìn những đóa hoa hồng bên cạnh mình đi. Nếu cô dành thời gian cho những đóa hoa khác, thì bông hoa đầu tiên đó… cũng sẽ không còn là độc nhất vô nhị nữa, đúng không?”

Cố Ngữ Chân luôn cảm thấy lời anh ấy có ẩn ý, nhưng lại thấy anh ấy chỉ đang đùa thôi.

Ban ngày, hộp đêm trở nên yên tĩnh. Nhân viên đang lần lượt kiểm tra và dọn dẹp. Đèn lớn sáng trưng, khiến không gian trở nên sáng sủa, hoàn toàn không giống cảnh sắc hào nhoáng, chìm trong rượu và ánh đèn đêm hôm trước.

Trên bàn trong khu vực ghế cao cấp của quán có một đống sổ sách, Vương Hạo đang đợi bên cạnh.

Vương Trạch Hào vừa kiểm tra xong sổ sách tháng trước, mệt đến mức lưng không thẳng nổi. Mà đây mới chỉ là sổ sách của chỗ này, còn cả các chi nhánh khắp nơi trên cả nước nữa.

Cậu ta duỗi lưng, liếc sang Lý Thiệp cũng đang rà soát sổ sách bên cạnh nhưng không dám lên tiếng.

Tuy nhìn qua có vẻ yên tĩnh, nhưng tâm trạng mọi người thì chắc chắn chẳng dễ chịu gì.

Vương Trạch Hào thời còn đi học cũng là kiểu “ba ngày đánh cá, hai ngày phơi lưới”, đang định đứng lên lười biếng một chút.

Bỗng, trong khu vực trong nhà vang lên tiếng giày cao gót trong không gian yên ắng thế này, âm thanh nghe cực kỳ rõ. Ở khung giờ này, đáng lẽ không thể có phụ nữ tới.

Vương Trạch Hào ngáp một cái, nhìn về phía lối vào là Trương Tử Thư.

Người chiến thắng đã đến.

Cậu ta ngáp dở chừng thì khựng lại, vô thức liếc nhìn Lý Thiệp vẫn đang chăm chú xem sổ sách. Quả thực, anh có đủ bản lĩnh để khiến không chỉ hai cô gái tranh nhau, mà dù có thêm vài người nữa cũng chẳng lạ.

Ý nghĩ ấy vừa lóe lên, Trương Tử Thư đã bước tới gần, chào một câu rồi ngồi xuống bên cạnh Lý Thiệp:

“Còn đang bận à? Nhiều sổ sách cần kiểm như vậy sao?”

Lý Thiệp đáp khẽ một câu, ho nhẹ, có vẻ vẫn chưa khỏi hẳn.

Trương Tử Thư:

“Em gọi An Phi và mấy người nữa đến chơi, lát nữa cho vui vẻ một chút.”

Lý Thiệp dựa người vào lưng ghế sofa:

“Em tự sắp xếp đi.”

Nghe vậy, Trương Tử Thư đứng dậy ra xa để gọi điện.

Vương Trạch Hào thấy cô ta đi rồi thì ngồi xuống cạnh Lý Thiệp, hỏi nhỏ:

“Cố Ngữ Chân thành quá khứ rồi à?”

Lý Thiệp đưa một tay lên ấn ấn giữa chân mày, nghe vậy hơi dừng lại một chút, sau đó điềm đạm trả lời:

“Ừ.”

Vương Trạch Hào bất giác cảm khái tiếc cho Cố Ngữ Chân thật, thích ai không thích, lại cứ phải là Lý Thiệp. Trong lòng anh từ đầu đến cuối chỉ có bạch nguyệt quang, còn có thể thế nào được chứ? Cưỡng cầu cũng vô ích thôi.

Cuối cùng chẳng phải vẫn là ở bên Trương Tử Thư sao?

Đã là quá khứ rồi, Vương Trạch Hào cũng không nhắc đến Cố Ngữ Chân nữa, mà đổi đề tài tám chuyện:

“Anh với cô ấy bắt đầu từ khi nào vậy? Làm sao theo đuổi được người ta thế?”

Lý Thiệp không trả lời nữa, có vẻ không hứng thú nói đến chuyện này.

Vương Trạch Hào thì thật sự tò mò, đang định mở miệng hỏi tiếp.

Thì Trương Tử Thư đã gọi điện xong, quay lại ngồi xuống cạnh Lý Thiệp, khoác tay anh:

“Gọi xong rồi. Khi nào anh xong việc thì đi nhé? Em vất vả lắm mới được nghỉ nửa ngày, không muốn uổng phí đâu.”

Lý Thiệp đặt sổ sách xuống:

“Giờ đi luôn đi.”

Nghe anh nói vậy, Trương Tử Thư lập tức nở nụ cười.

Mấy người trong nhóm này tụ họp đi ăn cũng khá dễ dàng, vốn dĩ đều là những người sống nhờ cổ phần công ty gia tộc, đi làm cũng chỉ là để giết thời gian.

Khi Trương Tử Thư khoác tay Lý Thiệp bước vào, mọi người trong phòng ít nhiều đều tỏ vẻ ngạc nhiên, chỉ có An Phi là trông như đã biết trước từ lâu.

Dù sao thì việc chia tay cũng là chuyện sớm muộn. Không nói tới chuyện gây náo loạn trước mặt anh em là mất mặt, chỉ riêng việc Tử Thư đã quay lại rồi thì Cố Ngữ Chân cũng chẳng còn chỗ chen vào. Cô tự làm tự chịu mà rút lui, cũng coi như đỡ phiền phức muốn thay thế được vị trí của Trương Tử Thư trong lòng Lý Thiệp, đúng là không biết lượng sức mình.

Lão Diêu đợi Lý Thiệp ngồi xuống liền trêu ghẹo:

“Không tệ nha, tiểu thư nhà họ Trương cuối cùng cũng bị cậu tóm được rồi. Bao giờ mới được uống rượu mừng đây?”

Trương Tử Thư lập tức ném cái túi xách đang cầm trong tay sang:

“Còn sớm đấy, muốn cưới tôi dễ vậy sao? Không thể hiện tốt thì khỏi bàn!”

Nói tới mức đó rồi, coi như đã ngầm thừa nhận một nửa chuyện này rõ ràng là đã định rồi, chỉ cần Lý Thiệp muốn, có lẽ cũng chẳng mấy chốc sẽ thành đôi.

Lão Diêu khoác vai Lý Thiệp:

“Mau lên đi, đại tiểu thư đã nói thế rồi, lo mà chuẩn bị cho đàng hoàng, nghi thức đủ đầy là cưới được vợ ngay thôi!”

An Phi cũng vui vẻ góp lời:

“Tranh thủ đi, đợi từ nhỏ đến lớn rồi, tôi nhìn thôi mà còn thấy sốt ruột thay cho hai người đấy.”

Trương Tử Thư đứng bật dậy, cầm cái gối ôm ném sang:

“Các anh náo cái gì vậy, đến tôi còn chưa gấp!”

Vài cô bạn thân của Trương Tử Thư cũng bật cười nói:

“Đúng rồi đó, mới bắt đầu hẹn hò thôi, đâu ra mà dễ cưới vậy chứ! Còn phải xem anh ấy thể hiện thế nào nữa. Nếu không tốt, bọn em sẽ không đồng ý đâu!”

Lão Diêu cuống lên:

“Các cô đừng có phá nữa, khó khăn lắm mới theo đuổi được, đừng làm hỏng việc!”

Cả đám người cười ồ lên, mấy cô gái cũng xông tới trêu chọc anh. Tất cả đều là bạn thân từ nhỏ, hiểu rõ nhau, thân thiết vô cùng, nên cũng sẽ không xảy ra chuyện như Cố Ngữ Chân rất lạc lõng, không thể hòa nhập.

Lão Diêu hơi ngà ngà vì rượu, chắc cũng nghĩ đến điều này nên không nhịn được hỏi:

“Cô ngôi sao nhỏ kia xử lý xong chưa? Tôi nói thật đấy, không thể để Tiểu Thư bị tổn thương đâu nhé.”

Nghe vậy, Lý Thiệp vẫn không nói gì. Thực ra từ nãy đến giờ anh đã ít lời rồi, giờ lại càng im lặng hơn, rõ ràng không muốn nhắc đến Cố Ngữ Chân.

Không khí trong phòng bỗng trở nên trầm xuống.

Ai cũng bất ngờ vì Lý Thiệp đột nhiên sa sầm mặt. Dù trước đây chia tay với Trương Tử Thư, anh cũng chưa từng khó chịu đến mức cấm kỵ nhắc đến tên như vậy…

Bầu không khí đột nhiên có chút gượng gạo.

An Phi vỗ vai Lão Diêu:

“Nói cái gì vậy, đang vui vẻ mà, nhắc tới người không liên quan làm gì?”

“Đúng rồi, đừng nhắc tới người ngoài nữa. Giờ chơi gì đây? Quy định trước, ai thua thì uống, không say không về!”

Lý Thiệp châm một điếu thuốc, tựa người lên sofa:

“Các cậu chơi đi, lát nữa tôi còn phải kiểm sổ sách.”

Lão Diêu nghe vậy thì nảy ra trò nghịch ngợm, giơ ly rượu lên:

“Không uống rượu thì cũng được, nhưng trước hết phải tặng bọn tôi một màn hôn kiểu Pháp nóng bỏng đi!”

“Chưa đủ đâu! Phải có một màn khiêu vũ thân mật nữa chứ!” Một người con trai khác đứng bật dậy:

“Vừa hay, ghế nhường hết cho hai người rồi! Tiểu Thư, xem bản lĩnh của cậu ấy nhé, hôm nay phải ‘chốt đơn’ đấy!”

Trong đám đông hôm nay, chỉ có hai cặp đôi: một là Lý Thiệp và Trương Tử Thư, một cặp khác là bạn chung.

Mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía Lý Thiệp và Trương Tử Thư.

Lý Thiệp quả thực là kiểu người dễ thu hút ánh nhìn cho dù chỉ ngồi đó, im lặng không nói, cũng khiến người khác khó mà rời mắt.

Đôi chân dài bắt chéo, ngón tay kẹp điếu thuốc, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua mọi người, mang theo một loại mị lực khó tả. Bản thân khí chất đã mang vẻ phong lưu, dù không nói lời nào cũng đầy cuốn hút.

Vài cô bạn của Trương Tử Thư thật ra cũng từng có chút xao động trong lòng, nhưng một người đàn ông như vậy… e rằng chỉ có Trương Tử Thư mới đủ khả năng “quản lý” được. Những người khác căn bản không khống chế nổi.

Nghĩ đến Cố Ngữ Chân giữ bên cạnh suốt một năm, nói chia tay là chia, đến giờ cái tên cũng không muốn nhắc đến nữa.

Bị gọi tên, Trương Tử Thư cũng chẳng ngại ngùng gì. Nghĩ đến Cố Ngữ Chân, trong lòng cô ta lại càng có thêm động lực so bì.

Cô ta lập tức đứng dậy, tiến lại gần Lý Thiệp.

Lý Thiệp vẫn không hề động đậy, chỉ yên lặng ngồi đó, điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay tỏa ra làn khói mỏng manh, không có chút gì gọi là không khí mờ ám hoàn toàn không có cảm giác sắp được hôn.

Trương Tử Thư đã đến sát bên anh, cúi người xuống, sắp chạm đến môi anh.

Lý Thiệp hơi nghiêng đầu, mang theo vẻ lười biếng bất cần, tay kẹp điếu thuốc giơ lên, đặt lên vai cô ta rồi đẩy ra:

“Bọn họ ồn ào, em cũng muốn làm loạn theo à?”

Biểu cảm trên mặt Trương Tử Thư khựng lại trong chốc lát, cô ta nhìn anh mà không nói lời nào.

Một vài người có mặt tỏ ra hơi bất ngờ, cảm thấy có chút kỳ lạ.

Trương Tử Thư lạnh mặt ngồi xuống lại, người bên cạnh lập tức lên tiếng phá tan không khí:

“Ê ê thôi bỏ đi, để Bồ Câu bọn họ làm đi! Bồ Câu, hai người không được trốn đấy nha!”

Cả nhóm lại bắt đầu reo hò ồn ào, cố tình giả vờ như chẳng có chuyện gì vừa xảy ra.

Nhưng ai nấy đều cảm nhận được có điều gì đó không ổn đặc biệt là Trương Tử Thư, cô ta đâu phải chưa từng yêu đương, làm sao không nhận ra chỗ nào có vấn đề?

Tất cả mọi người đều nhận ra chuyện không bình thường.

Chỉ có Lý Thiệp là chẳng để tâm, anh không hứng thú, nâng tay hút một hơi thuốc, rồi lấy điện thoại ra, lướt lướt xem tin tức về bất động sản, hoàn toàn chẳng chú ý đến chuyện đang diễn ra xung quanh.

Trương Tử Thư liếc nhìn điện thoại của anh chỉ là lướt qua vài trang tin tức, thế mà rất nhanh đã hiện lên hình ảnh Cố Ngữ Chân mặc lễ phục tham gia sự kiện.

Kế tiếp là bộ ảnh sưu tầm chín tấm của fan, ảnh hậu trường phim cũ, và ảnh chụp thời trang.

Tiêu đề: “Nhìn xem bảo bối Ngữ Chân của chúng ta lúc mới ra mắt đáng yêu thế nào.”

Ngoài các tin chính trị địa phương và thông tin quy hoạch bất động sản, thì chỉ có ảnh của Cố Ngữ Chân được đề xuất cứ vài trang là lại có.

Lý Thiệp rõ ràng đã quá quen với mấy đề xuất kiểu này, chẳng buồn nhấp vào, chỉ tiện tay vuốt qua.

Thế nhưng tim Trương Tử Thư lại dần trầm xuống.

Nếu như anh chưa từng nhấp vào ảnh của Cố Ngữ Chân, hệ thống sẽ không đề xuất những nội dung tương tự trừ phi anh vẫn hay xem.

Hơn nữa, loại đề xuất này không phải chỉ một sớm một chiều mà hình thành, nó là kết quả từ thói quen hàng ngày.

Anh thường xem gì, hệ thống sẽ xác định sở thích chính của anh từ đó và không thể thay đổi trong thời gian ngắn.

Bình Luận (0)
Comment