Trong lòng Trương Tử Thư cảm thấy không thoải mái lắm. Mặc dù bạn gái trước của anh đúng là Cố Ngữ Chân, nhưng thật ra cô ta chẳng bao giờ để tâm đến Cố Ngữ Chân cả, bởi vì Lý Thiệp đối với cô, cùng lắm chỉ là để giải quyết nhu cầu sinh lý mà thôi.
Nhưng cô ta lại không thể chấp nhận việc lúc đang yêu Cố Ngữ Chân, Lý Thiệp lại thỉnh thoảng rảnh rỗi đi xem ảnh của cô.
Trong hoàn cảnh nào người ta mới đi xem ảnh bạn gái? Dĩ nhiên là khi người đó không ở bên cạnh rồi.
Dù có thể anh chỉ là buồn chán lướt xem chơi, nhưng nghĩ kỹ lại thì vẫn thấy khó chịu.
Trương Tử Thư bỗng nhớ đến hồi ở Paris, lúc Lý Thiệp giúp cô ta giải quyết chuyện bạn trai cũ, lúc rảnh rỗi anh cũng ngồi nghịch điện thoại không biết khi đó, có phải anh cũng từng xem ảnh của cô không?
Chỉ cần nghĩ đến điểm này là cô ta thấy bực, nhưng may là bây giờ Lý Thiệp hoàn toàn không có ý định xem ảnh của Cố Ngữ Chân nữa, toàn là lướt qua để xem tin tức bất động sản. Anh cũng không cố ý chặn những đề xuất liên quan đến Cố Ngữ Chân, chỉ đơn giản là bỏ qua.
Điều này lại khiến cô ta cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Bởi vì nếu anh cố tình chặn hết mấy nội dung liên quan đến Cố Ngữ Chân, vậy mới là thật sự đáng giận vì như thế chẳng khác gì thừa nhận là còn để tâm.
Cho nên thái độ thờ ơ như hiện tại mới là bình thường, chứng tỏ Cố Ngữ Chân đối với anh chỉ là một người nổi tiếng tình cờ xuất hiện trên trang đề xuất, có xem hay không cũng chẳng sao cả.
Trương Tử Thư rất hiểu con người anh. Anh đã nói chia tay là chia tay, ngay cả lúc chia tay với cô ta cũng không hề liên lạc lại, huống chi là với người con gái khác.
Sau khi Bồ Câu và người kia hôn nhau xong, không khí sôi nổi dần hạ xuống, căn phòng bao bỗng nhiên trở nên yên lặng.
Hiển nhiên mọi người vẫn kẹt lại ở chuyện vừa nãy. Nhưng cũng không lạ gì Lý Thiệp và Trương Tử Thư rõ ràng vẫn đang giận dỗi nhau. Trước kia lúc quen nhau, họ cũng hay như thế, ai cũng quen rồi.
Hơn nữa, vừa chia tay bên kia xong là bên này hai người đã ở bên nhau rồi chứng tỏ chưa từng quên, tình cảm chắc chắn vẫn còn. Nếu Lý Thiệp không thích, anh đã chẳng chạy sang tận Paris để giải quyết tên bạn trai nghiện ngập của Trương Tử Thư. Chịu đi như vậy là vì từ lâu đã không ưa rồi.
Nói gì thì nói, Trương Tử Thư còn từng dắt tên bạn trai cũ đó đến trước mặt Lý Thiệp. Cô ta với gã kia chắc chắn cũng không phải chỉ đơn giản là quen nhau trong sáng. Thế thì làm sao mà không để bụng cho được?
Càng yêu thì càng để tâm, hai người đều có cá tính mạnh, chắc chắn sẽ có một thời gian giằng co, cãi vã.
Nói trắng ra thì, Trương Tử Thư cũng là kiểu phụ nữ khó kiểm soát, chỉ có Lý Thiệp mới có thể trấn áp cô ta. Hai người họ là kiểu người “kẻ tám lạng người nửa cân”, sinh ra đã để kìm nhau.
Đổi bất cứ ai khác ghép đôi với một trong hai người bọn họ, thì cũng đều không “quản” nổi.
Mọi người đều hiểu rõ trong lòng, nên cũng không tiếp tục trêu chọc nữa, sợ hai người lại cãi nhau.
Cố Ngữ Chân từ sau khi bị giữ lại ở đồn cảnh sát một đêm, thì tâm trạng cũng bình tĩnh hơn nhiều.
Chu Ngôn Nghiễn khâu ba mũi trên đầu, đồng ý giải quyết riêng, cô bị tạm giữ hai ngày, phạt hành chính năm trăm tệ, lưu án.
Cố Ngữ Chân từ nhỏ đến lớn luôn sống đúng mực, thậm chí chưa từng đi trễ lần nào, vậy mà lần đầu xảy ra chuyện lại nghiêm trọng như thế. Nếu để gia đình biết được, cô thật sự không dám tưởng tượng hậu quả sẽ thế nào.
Sau khi được thả ra, cô chỉ ở trong nhà, cứ nghĩ rằng bên ngoài sẽ là một làn sóng mắng chửi, còn cô thì chắc chắn sẽ bị tất cả các bên hợp tác đóng băng.
Nhưng không ngờ, chỉ sau nửa tiếng đồng hồ hôm đó, toàn bộ thông tin về việc cô đánh người đều biến mất. Trước đó, video đánh người và ảnh cô trong đồn cảnh sát đã lan truyền khắp mạng.
Vậy mà chỉ trong nửa tiếng, tất cả video, hình ảnh, bình luận đều biến mất, ngay cả hot search cũng không còn.
Đến mức số người biết chuyện so với số người không biết còn chưa tới một phần mười.
Sự việc còn chưa kịp bùng nổ, đã bị dập tắt ngay từ trong trứng nước.
Nếu nói không có người ra mặt xử lý chuyện này, thì cô tuyệt đối không tin. Trong lòng cô mơ hồ đoán được điều gì đó, vì Trương Tích Uyên cũng không thể mạnh tay đến mức đó.
Quả nhiên, Trương Tích Uyên gọi điện tới:
“Ngữ Chân, chuyện lần này, em phải đi nói lời cảm ơn với Lý Thiệp.”
Cố Ngữ Chân im lặng một lúc rồi hỏi:
“Là anh ấy xử lý sao?”
“Đúng vậy.” Trương Tích Uyên khẳng định chắc chắn, “Hơn nữa còn tốn rất nhiều tiền.”
Trương Tích Uyên vốn là con nhà giàu, từ nhỏ đến lớn chưa từng thiếu tiền, lại còn sự nghiệp thành công, với anh ấy chuyện tiền bạc chưa bao giờ là vấn đề. Vậy mà lần này anh ấy lại nói là “tốn rất nhiều tiền”, chứng tỏ số tiền ấy lớn đến mức vượt xa tưởng tượng của cô.
Anh ấy bên kia dừng lại một chút, rồi nói rất nghiêm túc:
“Ngữ Chân, tôi từng nói với em rồi, cho dù chia tay cũng không cần làm đến mức như kẻ thù. Huống chi là người như Lý Thiệp. Lần này là anh ta trực tiếp cứu vớt tương lai của em. Tuy nói là vì anh ta mà làm vậy, nhưng chuyện này hoàn toàn không đáng để bỏ ra từng ấy tiền. Xét theo góc độ thương nhân, đây là một thương vụ hoàn toàn lỗ vốn, mà còn là lỗ rất nặng.”
Nói thẳng ra thì, cho dù Cố Ngữ Chân có nổi đình nổi đám cả đời, cũng chưa chắc kiếm lại được từng ấy tiền. Huống hồ nhà họ Chu cũng không dễ đối phó, ngay cả anh ấy có đích thân ra mặt cũng chưa chắc họ đồng ý giải quyết riêng, chắc chắn là đã tốn không ít công sức. Làm sao có chuyện chỉ bị phạt hành chính 500 tệ là xong?
Bỏ ra từng ấy tiền để đổi lấy tương lai của một nữ minh tinh, đứng từ góc nhìn của anh ấy là chuyện không đời nào làm được. Chỉ có Lý Thiệp mới có bản lĩnh đó, và anh cũng chưa bao giờ màng đến hậu quả.
Cố Ngữ Chân hơi mím môi, hiểu được ý anh ấy. Trương Tích Uyên suy nghĩ chu đáo hơn, cô luôn tôn trọng và lắng nghe lời anh ấy.
“Tôi hiểu rồi. Anh sắp xếp đi, tôi sẽ đến cảm ơn.”
Trương Tích Uyên đáp lại:
“Bọn họ hôm nay vừa hay có hẹn, bây giờ chúng ta qua luôn đi. Tôi chuẩn bị một chút rồi đến đón em.”
Cố Ngữ Chân nghe vậy thì đặt điện thoại xuống, có phần ngẩn người.
Rõ ràng đã quyết tâm sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa, vậy mà chưa được bao lâu, lại sắp phải gặp mặt rồi.
Tại sao bây giờ không thể giống như bốn năm đại học, chưa từng gặp nhau lấy một lần?
Trong phòng bao lúc này đang rất náo nhiệt, Lão Diêu nghe điện thoại rồi ra ngoài, chưa được mấy phút đã quay lại, nhìn về phía Trương Tử Thư:
“Chú nhỏ của cô sắp qua đây.”
Trương Tử Thư đang rất vui vì thắng trò chơi, nghe vậy thì hơi ngạc nhiên:
“Để chú ấy qua đi, chẳng phải chú ấy cũng từng đến chơi rồi sao?”
Lão Diêu liếc nhìn Lý Thiệp đang ngồi tựa vào ghế sofa, vẻ mặt khó xử, hồi lâu mới nói:
“Anh ấy nói sẽ dẫn Cố Ngữ Chân qua, nói là mọi người cùng ăn bữa cơm.”
Mọi người nghe xong liền đồng loạt nhìn về phía Lý Thiệp.
Lý Thiệp ngước mắt nhìn lại, dường như chẳng hề bất ngờ, cũng không để tâm.
Trương Tử Thư nhìn anh một cái, rồi quay sang hỏi Lão Diêu:
“Vì lý do gì?”
Lão Diêu cầm chiếc điện thoại đã ngắt cuộc gọi lắc lắc:
“Không nói, cô có đồng ý để anh ấy dẫn người qua không, không thì tôi sẽ giúp cô nói lại với anh ấy.”
Việc này hoàn toàn là hỏi ý Trương Tử Thư, dù sao bây giờ cô ta cũng là bạn gái của Lý Thiệp, loại chuyện thế này dĩ nhiên do cô ta quyết định.
Lão Diêu cũng vì nghĩ cho cô ta dù gì thì người sắp tới là người từng qua lại với Lý Thiệp, phụ nữ bình thường ai mà vui vẻ khi thấy bạn gái cũ của bạn trai mình?
Trương Tử Thư nhìn Lý Thiệp:
“Anh thấy sao?”
Lý Thiệp nghe vậy hơi cụp mắt, dường như không để tâm chút nào, anh nâng ly rượu uống một ngụm:
“Tùy em.”
Vậy là hoàn toàn để cô ta toàn quyền quyết định rồi.
Trương Tử Thư quay đầu rút một quân bài, chỉ bình thường thôi.
Cô ta đánh bài ra:
“Muốn tới thì tới đi, người mà chú nhỏ dẫn tới, chẳng lẽ tôi còn có thể đuổi đi được chắc? Đông người chơi mới vui.”
Cô ta đã không để tâm, thì những người khác càng không có lý do gì để để tâm, chỉ là ít nhiều gì cũng nhớ lại cảnh lần trước Cố Ngữ Chân cầm túi đập người ngay tại chỗ, không chừa chút mặt mũi nào cho Lý Thiệp.
Đừng nhìn vẻ ngoài yếu đuối yên lặng của cô, tính khí cũng chẳng nhỏ, căn bản chẳng hề sợ Lý Thiệp, dám cứng rắn đối đầu. Không biết hôm nay tới đây sẽ là cảnh gì nữa.
Mọi người vừa đánh bài vừa chờ xem, các món ăn bên cạnh cũng đã được mang lên đầy đủ, lúc này có người đẩy cửa bước vào.
Tất cả mọi người đều ngừng tay quay đầu nhìn, quả nhiên là Trương Tích Uyên dẫn theo Cố Ngữ Chân, người đã vắng mặt nhiều ngày.
Cố Ngữ Chân vừa bước vào đã khựng lại khi thấy nhiều người như vậy. Cũng toàn là những người lần trước từng có mặt, chuyện hôm đó chắc ai cũng còn nhớ rõ.
Chỉ là bây giờ mối quan hệ đã khác rồi. Lúc đó cô vẫn còn là bạn gái của Lý Thiệp, còn Trương Tử Thư chỉ là bạn. Giờ thì hoàn toàn ngược lại.
Nếu là trước đây, khi gặp lại đám người này, có thể Cố Ngữ Chân sẽ thấy ngại, nhưng giờ cô đã trải qua quá nhiều chuyện, đã có phần chai lì.
Trương Tích Uyên đi đến cạnh bàn, kéo ghế cho cô, đợi cô ngồi xuống rồi mới ngồi xuống bên cạnh, hành động này ít nhiều cũng thể hiện sự quan tâm.
Trương Tử Thư và Lý Thiệp cùng đi đến, ngồi xuống đối diện bọn họ. Cả hai là thanh mai trúc mã từ nhỏ, chẳng cần những cử chỉ thân mật cũng có thể nhìn ra sự ăn ý.
Trương Tử Thư ngồi xuống ghế, nhìn sang Trương Tích Uyên:
“Hôm nay sao tự dưng lại muốn đến ăn với bọn con vậy?”
“Con về rồi mà cũng không qua gặp chú, quay lại với A Thiệp cũng không nói với chú tiếng nào, tất nhiên chú phải đích thân đến khảo sát rồi chứ.” Trương Tích Uyên mở miệng trêu chọc hai người họ.
Trương Tử Thư nghe vậy bật cười, cô ta hoàn toàn không xem Cố Ngữ Chân ra gì, trực tiếp lơ đi:
“Vừa mới quay lại thôi mà, con còn phải xem anh ấy thể hiện thế nào đã, sao có thể nói với người nhà sớm thế được?”
Cô bạn bên cạnh lập tức lên tiếng:
“Chưa thể hiện tốt sao? Hôm đó anh ấy đã bày đầy hoa trong cả trung tâm thương mại, còn cho cô mua bất kỳ món nào ở mỗi tầng của trung tâm KEI nữa, như thế mà không gọi là chiều à? Cô còn muốn người ta thể hiện thế nào nữa?”
Nghe vậy, mấy người bên cạnh mới sực nhớ ra, liền đồng loạt mở lời:
“Hóa ra là hôm đó à, bảo sao hôm đó trung tâm Kei lại cho người bày hoa, bình thường sao cho phép chuyện đó được.”
“Cách theo đuổi của A Thiệp đúng là mười năm như một. Trước kia theo đuổi Tiểu Thư cũng mua hoa, nhưng lần này thì có tâm thật đấy, Kei bình thường còn khó mà vào được.”
An Phi cười phụ họa:
“Chứ còn gì nữa, theo đuổi vợ thì phải bỏ công sức chứ, dù sao cũng đợi bao nhiêu năm rồi, đúng không, A Thiệp?”
Nghe vậy, Trương Tử Thư có chút điệu đà, mở miệng nhận xét đầy ương bướng rõ ràng là kiểu được nuông chiều từ nhỏ:
“Cũng được đấy, hoa chọn có tâm thật, toàn là loại em thích. Nhưng tính khí thì vẫn tệ, tốt nhất là nên sửa đi, hồi trước cãi nhau còn chẳng biết dỗ em nữa.”
Cố Ngữ Chân lặng lẽ ăn đồ ăn, ngoài lúc mới vào có gật đầu chào Vương Trạch Hào, còn lại cô không quan tâm đến ai cả, cũng chẳng phí sức để xã giao vô nghĩa.
Cô yên lặng ăn trái cây, chơi điện thoại, chỉ chờ Trương Tích Uyên nói lúc nào thì đến lượt cô lên tiếng cảm ơn.
Lý Thiệp mỉm cười nhạt, không nói gì, ánh mắt liếc nhìn Cố Ngữ Chân, sau đó lại nhìn sang Trương Tích Uyên rõ ràng là đang chờ anh ấy mở lời.
Trương Tích Uyên thấy vậy cũng không dài dòng, đứng dậy nâng ly rượu:
“A Thiệp, hôm nay tôi đến đây là thay mặt Ngữ Chân cảm ơn cậu một tiếng. Chuyện trên mạng cậu đã giải quyết sạch sẽ rồi, giúp tôi đỡ được không ít việc.”
Lý Thiệp nghe vậy liếc nhìn anh ấy rồi nhìn sang cả hai người:
“Chuyện như vậy mà cần đích thân ông chủ công ty đến nói à?”
Không khí xung quanh chợt im lặng một thoáng.
Cố Ngữ Chân nghe thế thì lập tức hiểu ý anh, cô đứng dậy nâng ly rượu, bình thản nhìn thẳng vào anh tỏ rõ thái độ giữ khoảng cách:
“Anh Lý, chuyện này thật sự rất cảm ơn anh. Với năng lực của tôi, e là không có cách gì báo đáp được, chỉ có thể nói một câu cảm ơn.”
Lý Thiệp nhìn cô thật lâu, một lúc sau mới thản nhiên nâng ly rượu lên, cũng đứng dậy:
“Không cần cảm ơn, em cũng là đang giúp tôi.”
“Dù vậy thì lời cảm ơn này vẫn phải nói. Lần này thật sự giúp chúng tôi rất nhiều, sau này thật sự không thể tiếp tục phiền cậu được nữa.” Trương Tích Uyên nói rồi dứt khoát uống cạn ly.
Cố Ngữ Chân cũng uống cạn theo. Cả hai cùng nâng ly, không hiểu sao khiến người ta có cảm giác như “người mới ra mắt mời rượu”, khiến những người xung quanh nhìn sang đều cảm thấy có chút gì đó mờ ám.
Lý Thiệp nhìn hai người họ nâng ly, không nói gì, cũng không uống rượu, chỉ đặt ly xuống rồi ngồi lại chỗ.
Cả ba cùng ngồi xuống, bầu không khí dần trở nên nhẹ nhàng hơn.
Trương Tử Thư lên tiếng hỏi:
“Là chuyện gì vậy?”
Trong chưa đầy nửa tiếng, mọi thông tin đã bị xóa sạch. Mà họ cũng không phải người suốt ngày theo dõi mạng, nên tất nhiên không ai hay biết gì nhiều.
Trương Tích Uyên cười rồi nói:
“Một vài chuyện nhỏ thôi, tối về để A Thiệp kể riêng cho con nghe, giờ mọi người ăn cơm trước đã.”
Nghe vậy, Trương Tử Thư cũng không hỏi thêm.
Cố Ngữ Chân vừa uống cạn một ly rượu, dạ dày có phần khó chịu. Vốn đã có bệnh dạ dày, giờ cô chỉ có thể nhanh chóng ăn chút gì đó để đỡ.
Lúc mọi người đang trò chuyện, Trương Tích Uyên tranh thủ rót nước ngọt cho cô, lại gắp thêm món mà cô không với tới chăm sóc rất chu đáo.
Cố Ngữ Chân thật sự đang muốn ăn món đó, thấy anh ấy gắp vào bát cô thì nhẹ giọng nói:
“Cảm ơn.”
Trương Tích Uyên nhìn ra cô không thoải mái, liền hỏi:
“Em mang thuốc dạ dày theo không?”
Cố Ngữ Chân lắc đầu:
“Quên mất rồi.”
“Lát nữa ra ngoài tôi đi mua cho em.”
Cố Ngữ Chân cảm thấy hơi đau âm ỉ trong bụng, không còn tâm trạng nói chuyện, chỉ khẽ gật đầu:
“Ừm.”
Bầu không khí bỗng im lặng trong chốc lát, mọi ánh mắt đều vô thức đổ dồn về phía hai người họ.
Bữa ăn nhìn chung vẫn khá rôm rả, đến khi ăn gần xong, Trương Tích Uyên đứng dậy chuẩn bị đưa người rời đi.
“Các cậu cứ chơi tiếp nhé, bọn tôi còn chút việc, xin phép về trước.”
Trương Tích Uyên nói với Lý Thiệp, rồi quay sang Trương Tử Thư:
“Cuối tuần nhớ về nhà, đưa A Thiệp theo ăn cơm, đừng có giận dỗi trẻ con nữa.”
Trương Tử Thư bị nói thẳng chuyện trước mặt mọi người, có phần không vui, nhưng vẫn đáp một tiếng:
“Con biết rồi.”
Trương Tích Uyên gật đầu, cầm lấy chiếc áo khoác đặt trên lưng ghế phủ lên người Cố Ngữ Chân:
“Đi thôi.”
Trương Tử Thư hơi sững lại, tất cả mọi người trong phòng cũng đều ngẩn ra.
Trương Tích Uyên đã đứng dậy bước ra ngoài, mở cửa cho Cố Ngữ Chân, hai người cùng nhau rời đi.
Trong phòng bao chợt trở nên yên tĩnh lạ thường, bầu không khí có chút đè nén, không ai lên tiếng, mọi ánh mắt lại đổ dồn về phía Lý Thiệp.
Nói Trương Tích Uyên kéo ghế cho người khác thì có thể xem là chu đáo, nhưng vừa đắp áo khoác, vừa gắp đồ ăn thì lại quá mức thân mật rồi.
Hoàn toàn là việc bạn trai nên làm.