Sau một lúc lâu yên lặng, bạn gái của Bồ Câu đột nhiên nhớ ra điều từng thấy trên mạng, liền quay sang hỏi Trương Tử Thư:
“Tiểu Thư, tôi nghe nói chú của cô…” Cô ấy vừa nói vừa nhìn sang Lý Thiệp, thấy anh không có phản ứng gì mới tiếp tục, cũng không dám nói thẳng tên Cố Ngữ Chân vì sợ Trương Tử Thư nghe thấy sẽ khó chịu “… đang qua lại với cô minh tinh nhỏ kia à?”
Vừa nói xong, mọi người như bừng tỉnh nếu không phải là quan hệ nam nữ thì sao Trương Tích Uyên lại thay mặt cô nói lời cảm ơn? Chỉ có bạn trai bạn gái mới hợp lý thôi.
Mọi người xung quanh đều ngạc nhiên. An Phi là người đầu tiên nghi hoặc:
“Cô ấy… đang qua lại với anh Tích Uyên à?”
Lý Thiệp hơi ngẩng mắt, trong mắt không có chút cảm xúc nào.
Vương Trạch Hào nghe xong thì rất kinh ngạc, chuyện cãi nhau lần trước mới qua chưa bao lâu đã có bạn trai mới rồi?
Cậu ta liếc nhìn Lý Thiệp thấy anh không có phản ứng gì, có khi còn chẳng buồn nghe.
Thật ra Vương Trạch Hào cũng không thấy ngạc nhiên lắm, chuyện này là bình thường. Hồi cấp ba cũng có từng xảy ra, bạn gái cũ của Lý Thiệp sau khi chia tay lại quen với mấy người bạn khác, gặp nhau vẫn có thể chào hỏi như thường.
Lý Thiệp vốn không để tâm mấy chuyện này, hợp thì quen, không hợp thì chia tay, chưa bao giờ vì yêu mà thành thù.
Vương Trạch Hào cảm thấy rất thú vị, nhìn tình hình vừa rồi chắc hai người họ cũng quen nhau được một thời gian rồi.
“Chuyện mới qua bao lâu đâu, mà Cố Ngữ Chân cũng ghê thật, chớp mắt đã cưa đổ anh Tích Uyên rồi.”
Trương Tử Thư nghe thì rất khó chịu, nhưng chuyện của chú cô ta, cô ta không thể can thiệp được.
Cô ta cũng không để trong lòng, chẳng hứng thú để chủ đề xoay quanh.
“Chơi chơi thôi, có phải nghiêm túc đâu. Nhà tôi không thể nào chấp nhận cho cưới mấy cô trong giới giải trí.”
An Phi hơi nghi ngờ, nhìn sang Lý Thiệp mà chẳng kiêng dè gì. Ở chỗ bọn họ, từ đầu tới cuối người duy nhất được công nhận là bạn gái của Lý Thiệp chỉ có Trương Tử Thư, những người khác không đáng để bận tâm.
Bạn gái của anh em, chỉ khi là người anh thực sự thích, thì mới đáng coi trọng.
“Chia tay chưa được bao lâu mà đã ở bên anh Tích Uyên rồi. Anh Tích Uyên có biết chuyện giữa hai người không?”
Ý rất rõ ràng có khi Cố Ngữ Chân chưa từng nói với Trương Tích Uyên rằng cô từng ở bên Lý Thiệp, bên phía Trương Tích Uyên cũng không biết gì, nên mới qua lại với cô. Dù không phải vậy, thì hai người kia chắc chắn đã có cảm tình từ trước, nếu không với tính cách của Tích Uyên, sao có thể nhanh chóng bắt đầu yêu đương như thế được?
Chuyện này không cần nói rõ, chỉ cần nghĩ một chút là biết bên trong có vấn đề.
Trương Tử Thư trầm ngâm:
“Để tôi tìm cơ hội hỏi chú ấy.”
“Pạch” tiếng bật lửa vang lên giòn tan, phá vỡ bầu không khí trong phòng bao.
Lý Thiệp châm một điếu thuốc, ánh lửa lướt qua khuôn mặt anh, nhưng không kịp nhìn rõ được vẻ trong mắt.
Anh lặng lẽ hút thuốc một lúc, không có ý định mở miệng nói gì.
Câu chuyện trong phòng ngưng lại, không khí dần trở nên nặng nề, bị đè nén.
Giống như tảng băng trôi trên biển, mắt thường chỉ thấy một phần nổi, còn phần chìm dưới nước thì sao dễ nhìn thấu được?
Mọi người cuối cùng cũng cảm nhận được có điều gì đó không ổn, liếc nhìn Trương Tử Thư sắc mặt cô ta rõ ràng cũng bắt đầu khó coi.
Cô ta nhìn sang Lý Thiệp đang trầm mặc hút thuốc, định nói gì đó, nhưng môi vừa hé lại chẳng thốt nên lời.
Lý Thiệp cứ vậy nhả khói từng vòng, chẳng ai đoán nổi anh đang nghĩ gì, cả căn phòng yên tĩnh tới mức không nghe được bất kỳ âm thanh nào khác.
Sau một hồi lâu im lặng, An Phi kéo tay Trương Tử Thư rồi khẽ nói một câu:
“Nhắc chú của cô một tiếng đi, dù gì cũng vừa mới chia tay, chuyện này bề ngoài nhìn vào cũng không đẹp mấy đâu.”
Bạn gái cũ của anh em, dù nói là không yêu thật lòng đi nữa, nhưng cũng từng nghiêm túc yêu đương, đâu phải kiểu quan hệ bao nuôi gì đó. Phụ nữ của anh em, nếu ầm ĩ lên sẽ rất khó coi.
Cố Ngữ Chân đi cùng Trương Tích Uyên ra ngoài, đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó. Có lẽ lần này cô không thể trả hết số tiền, nhưng hai mươi triệu mà cô đã thua trước đó, vẫn nên hoàn lại.
Dù sao hai người cũng đã chia tay, cô cũng không phải kiểu người muốn chiếm lợi từ người khác.
“Anh Tích Uyên, thù lao những bộ phim sắp tới của tôi, có thể chuyển hết cho Lý Thiệp được không? Tôi vẫn còn nợ anh ấy hai mươi triệu. Nếu chưa đủ, thì sau này tôi sẽ trả dần từng lần.”
Trương Tích Uyên nghe vậy cũng không hỏi thêm gì. Lý Thiệp bỏ tiền cho bạn gái tiêu xài vốn dĩ là chuyện bình thường, thật ra khoản tiền này anh sẽ không đòi lại. Nhưng nếu Cố Ngữ Chân muốn trả, thì cũng không có gì phải ngăn cản.
“Thù lao của em vẫn sẽ được chuyển về từ từ, một lần không lấy ra hết được.” Trương Tích Uyên nhẹ nhàng nói:
“Vậy thế này đi, để tôi chuyển trước từ tài khoản của tôi cho cậu ta. So với việc em nợ cậu ta, nợ tôi thì hợp lý hơn.”
Cố Ngữ Chân suy nghĩ một chút, thấy cách này cũng ổn, cô gật đầu, rồi cởi áo khoác ngoài, đưa lại cho anh ấy:
“Cảm ơn vì chiếc áo.”
Nhưng Trương Tích Uyên không nhận:
“Em cứ mặc đi, bên ngoài lạnh.”
Cố Ngữ Chân đã cảm nhận được sự chăm sóc quá mức của anh ấy từ lúc còn ở trong nhà, cô vẫn đưa áo qua:
“Không sao đâu, tôi không lạnh.”
Trương Tích Uyên nhìn cô, nhưng vẫn không đưa tay ra nhận áo:
“Không phải em từng nói muốn đi xem những khóm hoa hồng khác sao?”
Cố Ngữ Chân hơi khựng lại.
Trương Tích Uyên nhấn nút thang máy đi xuống:
“Nếu em thật sự muốn quên khóm hoa hồng đầu tiên, thì nên thử ngắm nhìn những đóa hồng khác. Không phải ai cũng không thể quên được bông hồng của mình. Em thử một lần sưu tầm những đóa hồng khác xem, có lẽ sẽ quên được đóa hoa đầu tiên.”
Cố Ngữ Chân cầm áo khoác, ngẩn người một lúc.
Trương Tích Uyên nhìn cô:
“Ngữ Chân, hôm nay tôi đưa em đến đây, không chỉ là để cảm ơn, mà còn để em vạch rõ ranh giới với Lý Thiệp. Từ nay về sau, bất kể cậu ta xảy ra chuyện gì, em xảy ra chuyện gì, hai người cũng không còn liên quan đến nhau. Cậu ta sẽ có người bạn đời của mình trong tương lai, và em cũng vậy, em cũng sẽ có người của em.”
Một cảm giác đau âm ỉ lặng lẽ dâng lên trong lòng Cố Ngữ Chân, cô không thể thốt nên lời.
Hôm nay Trương Tích Uyên đến đây với ý định rất rõ ràng từ nay về sau, anh ấy có thể tiếp nhận tất cả mọi chuyện liên quan đến Cố Ngữ Chân. Sau chuyện lần này, sẽ không cần đến sự giúp đỡ của Lý Thiệp nữa.
Lý Thiệp chắc chắn cũng hiểu được ý tứ đó. Hôm nay Tích Uyên thay mặt Cố Ngữ Chân nói lời cảm ơn, ý đã rất rõ ràng. Lý Thiệp đã uống ly rượu anh ấy mời, nghĩa là anh cũng đồng ý rồi.
Thang máy đến tầng hầm.
Cố Ngữ Chân lên xe, trong xe rất yên tĩnh. Trương Tích Uyên bật nhạc cổ điển không lời nhẹ nhàng, một con người hoàn toàn khác với Lý Thiệp.
Lý Thiệp chưa từng có kiên nhẫn để nghe loại nhạc này, thậm chí còn thấy buồn ngủ khi nghe.
Cố Ngữ Chân nhìn phong cảnh vụt qua ngoài cửa xe, nhưng trong đầu lại lặp đi lặp lại khung cảnh lúc nãy.
Dù cô sớm đã biết kết cục sẽ như vậy, nhưng khi thực sự đối mặt rồi, cảm giác vẫn rất khác.
Cô nhớ đến Trương Tử Thư, mới chợt nhớ ra mối quan hệ giữa Trương Tích Uyên và cô ta vì đã cùng làm việc quá lâu, nên cô hoàn toàn quên mất mối liên hệ này.
“Anh yên tâm, tôi sẽ không tranh giành với Trương Tử Thư. Một khi tôi đã quyết định, thì sẽ không hối hận.” Cố Ngữ Chân thẳng thắn nói.
Nghe vậy, Trương Tích Uyên bật cười. Đúng là trong lòng anh ấy có phần suy nghĩ đó, nhưng chỉ là một chút thôi. Phần lớn hơn, là anh ấy bắt đầu nhìn Cố Ngữ Chân bằng con mắt khác.
Một người dám buông bỏ như vậy anh ấy chưa từng gặp qua. Một tình cảm mãnh liệt như thế anh ấy lại càng chưa từng thấy.
Thế giới này có quá nhiều người khôn ngoan, lý trí, giống như anh ấy luôn tỉnh táo biết điều gì là sai, điều gì không có lợi cho bản thân và nên tránh xa.
Nhưng cô không sợ sai.
Anh ấy ngưỡng mộ cô, cũng ngưỡng mộ việc cô có thể kiên định yêu một người suốt mười năm trời như thế.
Trương Tích Uyên lặng lẽ lái xe, trong đầu bất giác nghĩ đến cô gái mà anh từng thích. Cô gái ấy cũng từng cố chấp như vậy nhưng anh ấy lại kém hơn Cố Ngữ Chân rất nhiều, không đủ dũng khí để bất chấp tất cả như cô.
“Thật ra con người không nhất thiết phải ở bên người mình thích. Không phải ai cũng có thể có được người mình yêu. Có người được, có người không tất cả đều là định mệnh, không cần phải quá bận tâm. Ai rời khỏi ai, cũng đều sống tiếp được cả thôi.”
Cố Ngữ Chân vốn còn cảnh giác với anh ấy nhưng nghe đến đây thì không thể kiềm chế cảm xúc nữa, nước mắt bất chợt tuôn rơi.
Trương Tích Uyên tấp xe vào lề đường, tìm không thấy hộp khăn giấy, đành lấy chiếc khăn tay trang trí trong áo vest ra đưa cho cô.
Cố Ngữ Chân nước mắt mờ mắt, căn bản không nhìn thấy chiếc khăn tay mà anh ấy đưa tới.
Nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, hoàn toàn khác với vẻ ngoài cứng cỏi bất khuất kia, Trương Tích Uyên chợt thấy xúc động:
“Thật ra, chúng ta có thể thử xem. Tôi ở độ tuổi này rồi cũng đã mệt mỏi với mấy buổi xem mắt do người lớn sắp đặt, cũng đến lúc nên tìm một người bạn đời để đi hết quãng đời còn lại.”
“Tôi có thể chấp nhận việc trong lòng em mãi mãi có một người khác, bởi vì tôi cũng vậy. Nên em không cần phải cảm thấy có lỗi. Có lẽ chúng ta cứ giống như bạn bè, cũng có thể giúp nhau giải thoát khỏi những ràng buộc trong lòng.”
Cố Ngữ Chân hít một hơi sâu, cố gắng kìm nén nước mắt, quay sang nhìn anh ấy.
Trương Tích Uyên đặt chiếc khăn tay vào tay cô:
“Em thử xem. Rồi sẽ thấy thật ra cũng không quá khó. Nếu em mãi không thử chấp nhận người khác, thì mãi mãi cũng không thoát ra được.”
Cố Ngữ Chân khẽ chớp mắt, rất lâu, rồi hàng mi từ từ cụp xuống, ánh sáng trong mắt dần biến mất.
Xe dừng lại. Sau khi tắt máy, cửa xe mở ra.
Lý Thiệp bước xuống xe một mình, đi vào biệt thự. Bôn Bôn chạy nhanh ra đón.
Lý Thiệp đặt chìa khóa xe xuống, đưa tay xoa đầu nó rồi bước vào phòng khách.
Anh không bật đèn, đi thẳng đến tủ lạnh, lấy một lon bia ra uống. Quay trở lại ngồi xuống ghế sofa, trong nhà vẫn là một khoảng lặng.
Bôn Bôn đi tới bên cạnh, l**m tay anh.
Lý Thiệp đưa tay vuốt đầu nó, nó lập tức ngậm lấy món đồ chơi hình khúc xương bên cạnh, vẫy đuôi điên cuồng đưa cho anh.
Đó là món đồ chơi mà Cố Ngữ Chân đã mua, lúc chơi với nó thì vừa sợ vừa căng thẳng, khiến Bôn Bôn không nhịn được mà bắt nạt cô, cứ chạy loanh quanh quấn lấy.
Lý Thiệp cầm lấy món đồ chơi, khẽ nói:
“Sau này cô ấy không đến nữa, mày tự chơi đi.”
Bôn Bôn như hiểu lời, chán nản ngậm khúc xương nằm xuống bên cạnh, tự chơi một mình.
Lý Thiệp uống một ngụm bia lạnh, thật ra cũng chẳng nói rõ được là cảm giác gì, chỉ cảm thấy căn phòng có chút trống vắng, khắp nơi đều có cảm giác thiếu hụt.
Vốn dĩ anh là người sống thực tế, cũng chẳng cần đến cái gọi là tình yêu. Trong mắt anh, mọi cảm xúc cho dù có nồng nhiệt đến đâu, cuối cùng cũng sẽ phai nhạt. Thà ngay từ đầu nhìn xem có hợp hay không còn hơn.
Hợp thì ở bên nhau, không hợp thì chia tay.
Anh cảm thấy Cố Ngữ Chân là người phù hợp, nhưng bây giờ cô không muốn ở bên anh nữa, thì cũng chẳng cần phải cưỡng cầu. Anh chưa từng là người cố chấp, đối với mấy chuyện này cũng chẳng mấy để tâm.
Vốn dĩ ở bên nhau là vì hợp, cô muốn ở bên Trương Tích Uyên, thật ra cũng hợp, ít nhất là về tính cách.
Anh nghĩ vậy thì đột nhiên điện thoại sáng lên, có một tin nhắn báo khoản tiền hai chục triệu đã chuyển vào tài khoản.
Trương Tích Uyên gửi tin:
“A Thiệp, Ngữ Chân nói còn nợ cậu tiền, tôi thay cô ấy trả trước.”
Lý Thiệp cầm lon bia lạnh trong tay, nhìn tin nhắn đó thật lâu, đầu lưỡi khẽ miết qua răng, bỗng nhiên bật cười.
Hai chục triệu cơ đấy, nói trả là trả thay luôn…
Từ khi nào mà tình cảm lại có thể tốt đến thế, nhanh đến vậy?