Khi Anh Quay Đầu Vì Em

Chương 59

Sự việc trên mạng gây ra không ít sóng gió, tuy những tin đồn và hình ảnh liên quan đã bị xoá sạch sẽ, nhưng người biết chuyện thì vẫn biết.

Trùng hợp là trong thời gian đó lại bùng nổ chuyện tình cảm của một nam minh tinh nổi tiếng khác, khiến chuyện của cô cũng nhanh chóng bị lãng quên. Dù sao thì người ta cũng chỉ thấy một tấm ảnh cô ở đồn cảnh sát.

Trương Tích Uyên cũng đã tung thông cáo báo chí nói đó là ảnh trong phim, khiến những người biết chuyện cũng cho rằng tin cô đánh người chỉ là tin đồn, thật giả lẫn lộn.

Tìm trên mạng không còn chút dấu vết nào, mọi thứ được giải thích một cách hợp lý, nhưng danh tiếng của cô vẫn rất tệ. Dù Trương Tích Uyên đã công bố anh ấy là bạn trai cô, cũng không thể tránh được làn sóng chỉ trích nào là EQ thấp, chơi trò thủ đoạn, tranh vai, cướp kịch bản mỗi thứ đều đủ sức khiến cô mất sạch cảm tình với khán giả.

Thậm chí video phỏng vấn đó còn bị chế thành ảnh dài, hễ có nơi nào nhắc đến tên cô là sẽ bị đăng lại, gần như trở thành trò cười cho thiên hạ.

《Bạo Vũ Tương Chí》 được đưa lên lại, bên ngoài tuyên bố rằng việc gỡ phim trước đó là do vấn đề chỉnh sửa kỹ thuật, cần phải điều chỉnh lại.

Nhưng làm vậy thì sức nóng cũng ngắt quãng hoàn toàn.

Cô đang dậm chân ở ranh giới nữ minh tinh tuyến đầu, nửa nổi nửa chìm, tiếng chửi nhiều hơn tiếng khen.

Cố Ngữ Chân trầm ngâm suy nghĩ, bên cạnh Trương Tích Uyên bỗng đưa điện thoại qua:

“A Thiệp đã chuyển tiền trả lại rồi.”

Cố Ngữ Chân nghe vậy khựng lại, liếc nhìn chiếc điện thoại anh ấy đưa.

Trên đó chỉ có một câu: 

“Bảo cô ấy tự trả.”

Rất lạnh nhạt, như thể chẳng buồn nói thêm.

Cố Ngữ Chân nhìn dòng tin nhắn ấy hồi lâu mà không nói gì.

Anh hẳn là đã biết đó là tiền của Trương Tích Uyên.

Anh trước nay đối xử với anh em rất tốt, tất nhiên sẽ không lấy tiền của anh em. Huống hồ, Trương Tích Uyên còn là người mà anh gọi là “anh”.

Quan trọng nhất là đây là chuyện bạn gái cũ dùng tiền của anh em bạn trai cũ để trả nợ cho chính anh. Nghĩ sao cũng thấy không hợp lý.

Cố Ngữ Chân suy nghĩ một lúc rồi nói:

“Để em tự tìm cách trả anh ấy vậy.”

Trương Tích Uyên cũng không nói gì thêm, anh ấy cũng hiểu tính cách của Lý Thiệp chắc chắn là thấy việc nhận tiền từ anh ấy là không hay.

“Vậy đi, anh chuyển tiền cho em, rồi em tự đưa cho cậu ta.”

Cố Ngữ Chân nghĩ nghĩ, rồi gật đầu. Nếu để cô tự trả, chắc chắn phải trả góp từng đợt, mà như vậy thì mỗi đợt lại phải tiếp xúc với anh, kiểu tiếp xúc này thật sự không cần thiết.

“Cát-sê mấy phim sắp tới của em, em sẽ chuyển thẳng vào tài khoản của anh, đợi trả xong rồi tính.”

Trương Tích Uyên nghe vậy cũng không từ chối. Thật ra anh ấy không để tâm đến số tiền này. Nếu đã quyết định quen nhau, thì giúp bạn gái trả nợ cũng là chuyện bình thường. Nhưng anh ấy hiểu tính cách của Cố Ngữ Chân, nếu anh ấy từ chối, cô chắc chắn sẽ không nhận, rồi lại phải tìm cách khác, kéo thêm phiền phức, mà chuyện giữa họ vừa mới lắng xuống không bao lâu.

Cố Ngữ Chân sau khi nhận được tiền liền gọi điện cho Lý Thiệp, muốn giải quyết sớm cho xong.

Điện thoại đổ chuông một lúc, anh mới bắt máy, nhưng không lên tiếng.

Cố Ngữ Chân hơi khựng lại rồi mới mở lời, nói ngắn gọn rõ ràng:

“Tôi lát nữa sẽ chuyển tiền cho anh, nhớ kiểm tra tài khoản nhé.”

Lý Thiệp bỗng cười khẩy, có phần mỉa mai:

“Cố Ngữ Chân, em đang chơi đồ hàng với tôi đấy à? Cái trò chuyển tới chuyển lui này có gì thú vị sao?”

Cố Ngữ Chân bỗng thấy khó chịu:

“Tôi trả tiền cho anh, vậy cũng không được à?”

Đầu dây bên kia có tiếng đặt cốc nước xuống, giọng anh lạnh đi:

“Tiền này là của ai?”

Cố Ngữ Chân im lặng một lúc, rồi thành thật trả lời:

“Tôi mượn của anh ấy.”

“Mới quen bao lâu mà mượn được hai chục triệu tệ?”

Cố Ngữ Chân không muốn cãi nhau với anh:

“Lý Thiệp, tôi mượn tiền của ai chẳng liên quan gì đến anh. Tôi chỉ cần trả lại số tiền tôi nợ anh là được.”

Đầu dây bên kia im lặng rất lâu rồi mới cất tiếng:

“Em và anh ta bắt đầu từ khi nào? Hẹn hò bao lâu rồi?”

Nghe câu này, Cố Ngữ Chân lập tức hiểu ý anh, tức giận đến phát run:

“Lý Thiệp, anh có ý gì hả?”

“Nghe không hiểu sao? Hai người mới quen nhau mà anh ta đã giúp em trả hai chục triệu, anh ta làm từ thiện à?”

“Anh ấy đúng là thích làm từ thiện đấy, liên quan gì đến anh? Nhà anh ở cạnh sông à mà lo chuyện thiên hạ kỹ thế!”

Cố Ngữ Chân nói mãi không thông, tức đến mức cúp máy rồi tắt nguồn luôn.

Trương Tích Uyên nghi ngờ nhìn cô:

“Sao thế?”

Cố Ngữ Chân lắc đầu:

“Không sao, cãi nhau vài câu thôi.”

“Cậu ta cũng sẽ cãi nhau với em à?”

Trương Tích Uyên hơi ngạc nhiên. Lý Thiệp từ nhỏ đã kiểu người không để tâm, rất ít khi cãi nhau với ai. Ngay cả trước đây khi yêu Trương Tử Thư, cũng toàn để cô ta muốn cãi thì cãi, anh chẳng bao giờ chấp.

Nhìn tình hình vừa rồi, chắc là anh khơi mào trước.

Tất nhiên là cãi mà còn rất gay gắt.

Cố Ngữ Chân nhớ lại, trong lòng thấy tủi thân, cũng chẳng muốn nói thêm gì nữa.

Ngẩng đầu lên, cô thấy xe đã dừng trước một tiệm kim hoàn thiết kế riêng.

Đây là cửa hàng chuyên làm nhẫn cưới đặt riêng, không có mối quan hệ đặc biệt thì không dễ tìm thấy.

Cố Ngữ Chân nhìn thấy cửa hàng này thì hơi khựng lại vì cô đã từng đến đây. Chiếc nhẫn của họ, chính là đặt làm ở đây.

Trương Tích Uyên dừng xe trước cửa, quay sang nhìn cô:

“Ngữ Chân, cuối tuần này em đến nhà anh ăn cơm nhé.”

Cuối tuần thường là bữa cơm gia đình, chỉ những người thân thiết mới được đưa về ra mắt.

Nghe vậy, Cố Ngữ Chân hơi sững lại, nghiêng đầu nhìn anh:

“Chỉ mình em thôi sao?”

Thấy cô có vẻ khó hiểu, Trương Tích Uyên bật cười khổ:

“Thật sự là hết cách rồi nên mới muốn nhờ em giúp. Nếu anh không dẫn ai về lần này, chắc chắn lại bị ép xem mắt tiếp. Anh thật sự mệt mỏi, không muốn lần nào về nhà cũng là xã giao.”

Cố Ngữ Chân hiểu ý anh ấy nhưng lại không hiểu vì sao anh ấy lại dừng trước tiệm nhẫn cưới.

Trương Tích Uyên thấy cô nhìn chằm chằm vào cửa tiệm thì nói:

“Anh đã nói với người lớn trong nhà là mình có người yêu, hơn nữa còn đã cầu hôn rồi. Chỉ có cách đó mới tạm thời qua mặt được họ.”

Cố Ngữ Chân hơi bất ngờ khi nghe vậy. Cô biết Trương Tích Uyên làm gì cũng cân nhắc kỹ càng, hoàn toàn khác với sự tùy hứng và liều lĩnh của Lý Thiệp. Nhưng cô không ngờ anh ấy lại bị gia đình thúc ép đến mức phải nói dối như vậy.

Trương Tích Uyên rõ ràng đang rất rầu rĩ, bị cô nhìn đến mức lộ ra vẻ trẻ con hiếm thấy:

“Cuộc sống của người lớn mà, đôi khi phải có vài lời nói dối.”

Cố Ngữ Chân bật cười lần đầu tiên cô cảm thấy Trương Tích Uyên trở nên gần gũi hơn. Trước đây cô luôn nghĩ anh ấy là người không bao giờ có cảm xúc nhỏ nhặt thế này.

Trương Tích Uyên thấy cô cười cũng bật cười theo:

“Em không cần áp lực đâu, nhẫn cũng chỉ là giả vờ một chút thôi. Chuyện anh từng đề nghị, em cứ từ từ suy nghĩ. Nếu thật sự em không thể chấp nhận được, chúng ta vẫn có thể làm bạn. Làm vậy cũng có thể bảo vệ em tốt hơn. Dù sao bây giờ những tin đồn trên mạng về em đã đến mức… em cần có một người chồng chưa cưới mới có thể giải quyết nổi.”

Cố Ngữ Chân cụp mắt xuống, những ngày tháng gần đây giống như trăng dưới nước, hoa trong gương, vừa đẹp vừa không thực.

Những năm tháng trung học ấy… như đã thuộc về kiếp trước vậy.

Nghĩ lại vẫn thấy đau.

Cô nghĩ, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ mãi không cam lòng, chi bằng cứ cắt đứt tất cả.

Một lát sau, cô nhẹ nhàng lên tiếng:

“Không cần giả vờ. Dù sao em cũng sẽ không quay đầu lại. Nếu anh không ngại việc em từng yêu một người suốt mười năm, em có thể đeo nhẫn.”

Trương Tích Uyên không ngờ cô lại đồng ý.

Anh ấy vốn nghĩ với cô, việc mở lòng với một người đã là chuyện vô cùng khó khăn, không ngờ cô lại thẳng thắn đến vậy.

Lúc ấy, Trương Tích Uyên chợt hiểu ra:

Thì ra anh ấy chưa bao giờ nhìn sai cô.

Cô vẫn luôn là người lý trí, tỉnh táo.

Chỉ là, khi gặp Lý Thiệp, cô đã nguyện vứt bỏ hết lý trí và tỉnh táo ấy, tỉnh táo mà nhìn mình sa vào lưới tình.

Cũng chính vì điều đó mà anh ấy càng bị chạm đến sâu sắc.

Họ là cùng một kiểu người, anh ấy biết với kiểu người lý trí như họ, để làm được như vậy là điều vô cùng khó khăn.

Lúc này, Trương Tích Uyên có cảm giác anh ấy đang hiểu lại cô từ đầu.

Lần đầu tiên anh ấy nghĩ: Lý Thiệp sau này có thể sẽ hối hận.

Tử Thư có thể cá tính, nhưng cái cá tính ấy chỉ nằm ở bề ngoài trong lời nói, hình xăm, khuyên tai.

Còn Cố Ngữ Chân thì là kiểu phản nghịch từ trong cốt tủy, phản bội cả những nhận thức và chuẩn mực của chính mình từ bé đến lớn, chỉ để yêu một người.

Một tính cách không lời nhưng lại cuộn trào như sóng ngầm.

Cô luôn dịu dàng, trầm lặng, thế nhưng so với những cá tính thể hiện ra ngoài, thì cô mới thực sự có cá tính.

Cố Ngữ Chân bước vào cửa hàng vẫn là những người quen, khung cảnh quen thuộc, đến cả vị trí bày nhẫn cũng chưa từng thay đổi.

Nhưng đáng tiếc… cảnh cũ người thay.

Nhân viên trong tiệm rõ ràng vừa nhìn đã nhận ra cô, liếc nhìn người đàn ông đi bên cạnh cô, không khỏi có chút ngạc nhiên.

Không phải vì cô là minh tinh nên mới nhận ra.

Cửa tiệm này chỉ tiếp đón khách VIP, phải đạt một mức chi tiêu nhất định mới được vào, nên khách hàng toàn là người giàu sang, gặp người nổi tiếng cũng chẳng hiếm.

Ấn tượng với Cố Ngữ Chân là vì lần trước người đi cùng cô rất xứng đôi, hơn nữa anh rất đẹp trai, khí chất có phần phóng khoáng đào hoa, đầy mê hoặc.

Nhưng kiểu người đó, vừa nhìn đã biết không phải mẫu người dễ gì chịu kết hôn.

Lần ấy, đó là lần đầu tiên nhân viên thấy một người trẻ trung, phong lưu như vậy lại dẫn bạn gái đi mua nhẫn.

Họ đến vào lúc nửa đêm, bên ngoài còn mưa.

Hai người dường như là hứng lên rồi tới luôn, không hề đặt lịch trước, cũng chẳng đặt làm riêng.

Cô chỉ chọn một mẫu đơn giản nhất, rồi đeo luôn trong ngày.

Khi ấy, họ còn tưởng hai người họ sẽ bên nhau lâu dài nhưng không ngoài dự đoán, một người như vậy sao có thể giữ được?

Chỉ một tháng là kết thúc điều đó quá bình thường.

Huống hồ cô nhìn qua thì yếu đuối, trầm lặng, vừa nhìn là biết không thể điều khiển được một người như Lý Thiệp.

Lúc này, Trương Tích Uyên bước đến quầy:

“Tôi đã đặt lịch hôm nay để làm nhẫn.”

Nhân viên tỏ ra như chưa từng gặp Cố Ngữ Chân, giữ đúng sự chuyên nghiệp:

“Anh là Trương tiên sinh ạ?”

“Đúng. Đưa mẫu đắt nhất của các cô ra cho tôi xem.”

“Không cần đâu.” Cố Ngữ Chân giơ tay chỉ vào một kiểu dáng đơn giản trong tủ kính:

“Tôi từng đến đây với anh ấy, đặt chính mẫu này. Không cần chờ, có thể lấy ngay.”

Trương Tích Uyên nghe vậy cũng không lấy làm bất ngờ.

Ngay cả việc đặt nhẫn, thậm chí kết hôn, Lý Thiệp cũng có thể làm nhưng điều đó không có nghĩa là anh thật lòng với Cố Ngữ Chân.

Anh vốn là kiểu người buông thả, thích gì làm nấy. Có lẽ nếu Cố Ngữ Chân đề nghị, anh thật sự sẽ kết hôn.

Nhưng mọi sự nghiêm túc, anh chỉ dành cho Trương Tử Thư.

Nên với người khác, hôn nhân chẳng bao giờ có thể nghiêm túc được.

Chỉ cần nhìn việc bao nhiêu năm qua anh vẫn chơi game với cái tên ZZS là đủ hiểu.

Trương Tích Uyên liếc nhìn chiếc nhẫn ấy thật ra trong mắt anh, kiểu nào cũng giống nhau cả:

“Không tệ. Nếu em thích, vậy thì vẫn lấy kiểu này đi.”

Nhân viên nghe câu này thì không giấu được vẻ kinh ngạc không ngờ lại có cách chọn như thế.

Nhân viên nhìn người đàn ông trước mắt, tấm chân tình thay thế này đúng là hiếm có. Ngay cả nhẫn cũng có thể dùng lại mẫu của người yêu cũ.

Cố Ngữ Chân nghe vậy gật đầu:

“Vậy lấy cái này đi.”

Cũng xem như là hoàn thành một tâm nguyện.

Tương lai nếu có thể đeo chiếc nhẫn này để kết hôn, tuy người sánh vai không phải anh, nhưng cũng coi như trọn vẹn.

Nhân viên lấy nhẫn ra, đo kích cỡ, rồi nhìn Cố Ngữ Chân, hơi do dự hỏi:

“Cô Cố, xin hỏi có cần khắc chữ lên nhẫn không ạ?”

Lúc đó Cố Ngữ Chân mới chợt nhớ ra, nhẫn lần trước đúng là có khắc chữ.

Là một câu tỏ tình cô từng đọc được trong một cuốn sách tiếng Pháp:

“Tối nay, em chỉ muốn cho anh biết.”

“Anh là tình yêu vĩnh viễn của em.”

Đó là kỳ vọng của cô, cô từng hy vọng rằng sau này hai người sẽ mãi mãi yêu nhau.

Lý Thiệp xưa nay chẳng thích đọc sách, cũng chẳng có kiên nhẫn.

Lúc đó, khi cô nói chuyện này với anh, anh cầm chiếc nhẫn trong tay nhìn thoáng qua rồi nói:

“Tiếng Anh anh còn không hiểu, còn tiếng Pháp?”

Cố Ngữ Chân tức đến mức suýt cắn anh một cái.

Anh lại bật cười đầy vẻ chơi bời:

“Em thích là được rồi, vậy thì khắc câu đó đi.”

Cố Ngữ Chân thấy mắt hơi nóng lên.

Cô hít sâu một hơi, đè xuống cảm xúc đang trào dâng trong lòng:

“Khắc đi, nhẫn thì nhất định phải có một ý nghĩa đẹp.”

Dù cuối cùng có khắc rồi cũng chẳng có kết quả tốt, nhưng ít nhất vẫn nên có.

Bình Luận (0)
Comment