Cố Ngữ Chân vừa dập máy thì Trương Tích Uyên đã vội vàng từ phòng họp bước ra.
Anh ấy nhìn thấy cô, đi về phía cô, liếc mắt nhìn thư ký, liền đoán được thư ký đã nói gì với cô:
“Vào trong sắp xếp lại tài liệu đi.”
Thư ký nghe vậy vội vàng đi vào.
Cố Ngữ Chân sắc mặt tái nhợt:
“Có phải em đã liên lụy đến anh không?”
Trương Tích Uyên dù gì cũng đã lăn lộn nhiều năm trong giới, không dễ để người ta nhìn ra tình trạng của mình lúc này, anh ấy nói:
“Đúng là có chút rắc rối, nhưng em đừng lo, sẽ ổn thôi.”
Cố Ngữ Chân nghe xong, nhớ đến lời Lý Thiệp vừa nói thì càng thêm hoang mang, bối rối.
Trương Tích Uyên thấy cô đang cầm điện thoại, liền biết ngay cô vừa gọi cho Lý Thiệp:
“Em không nên gọi cho cậu ta. Bây giờ cậu ta đang chơi trò chiến tranh tâm lý, tốt nhất là tạm thời đừng nói chuyện với cậu ta, nếu không rất dễ bị cậu ta dẫn dắt theo mục đích của cậu ta.”
Cố Ngữ Chân lúng túng:
“Nhưng anh ấy nói…”
Trương Tích Uyên hiển nhiên không còn thời gian để nghe tiếp, anh ấy ngồi xuống bên cạnh cô:
“Ngữ Chân, em phải hiểu rằng, cậu ta bây giờ đã không còn là cậu bạn cùng bàn thời học sinh từng ngồi cạnh em ngủ gật nữa. Bước ra xã hội rồi, vào thương trường rồi, những toan tính và tâm cơ em không thể tưởng tượng nổi đâu. Nếu em vẫn nhìn cậu ta bằng con mắt ngày xưa, em sẽ bị cậu ta ‘ăn’ đến không còn một mảnh xương.”
Cố Ngữ Chân càng thêm hoang mang, bởi theo cô hiểu về Lý Thiệp, những gì anh ấy nói đều là sự thật.
Anh đem những thủ đoạn thương trường ra dùng với cô thì được lợi gì chứ, cô đâu có nhiều tiền đến mức đó.
Anh giận chỉ vì cô ở bên người anh em của anh, chỉ cần cô không ở bên người kia nữa thì chắc là mọi chuyện sẽ kết thúc.
Trương Tích Uyên còn rất nhiều người cần gặp, anh ấy đứng dậy:
“Em về nghỉ ngơi trước đi, chuyện tiền bạc đừng lo.”
Cố Ngữ Chân hoàn toàn không thể yên tâm:
“Anh Tích Uyên, chuyện này để em tự nghĩ cách, em không thể liên lụy đến anh, em sẽ nói chuyện với anh ấy, nếu anh ấy muốn kiện thì cứ kiện.”
Trương Tích Uyên cũng có phần cứng đầu, dù gì cũng xuất thân từ gia đình giàu có, từ nhỏ đã là con cưng của trời, người em từng gọi anh ấy là “anh” giờ lại đâm sau lưng anh ấy như vậy, nói không giận là giả, tất nhiên cũng không dễ dàng nhận thua.
Nghe cô nói vậy, Trương Tích Uyên đặt tay lên vai cô, giọng ôn tồn trấn an:
“Ngữ Chân, nếu ngay cả vị hôn thê của mình mà anh còn không giúp được, thì chẳng phải ai cũng sẽ cười vào mặt Trương Tích Uyên này là vô dụng sao? Hơn nữa, lần này cậu ta cũng đâu có giữ thể diện cho anh.”
Trương Tích Uyên xưa nay luôn điềm tĩnh, hôm nay hiếm hoi mới lộ rõ sự tức giận.
Cố Ngữ Chân nhìn theo bóng anh ấy rời đi, lại nhìn những nhân viên trong công ty đang ra vào bận rộn, cũng đoán được chuyện này không đơn giản chút nào.
Cô mím môi, cảm thấy trong lòng như có tảng đá đè nặng, không sao gỡ ra được.
Sau khi danh sách tham gia mùa 2 của chương trình 《Trong cổ tích》 được công bố, trailer đã nhanh chóng gây chú ý trên mạng.
《Trong cổ tích》là chương trình tái hiện lại những câu chuyện cổ tích, tất cả khách mời sẽ hóa thân thành nhân vật trong truyện, bắt đầu hành trình phiêu lưu và thực hiện nhiệm vụ.
Vai “Bạch Tuyết” trong mùa đầu tiên đã rất nổi tiếng, vì những nhiệm vụ trong đó mà đã tạo nên một cặp đôi hot, cuối cùng còn thành người yêu thật, cực kỳ hấp dẫn, nên mùa này được quan tâm rất nhiều.
Hôm nay là ngày đầu tiên chương trình chính thức phát sóng trực tiếp. Cố Ngữ Chân đã đến nơi quay là một tòa lâu đài, phía sau là cả một khu rừng nguyên sinh rộng lớn.
Cô bước xuống xe, lúc này buổi livestream đã bắt đầu, phần bình luận (danmaku) trên màn hình đã tràn ngập.
“Cố Ngữ Chân đeo nhẫn rồi kìa, thật sự kết hôn rồi à?”
“Không phải là bí mật công khai rồi sao? Vị hôn phu của Cố Ngữ Chân là quản lý của cô ấy mà, cô ấy theo hướng diễn viên lưu lượng hạng A, kết hôn cũng chẳng ảnh hưởng gì.”
“Như vậy cũng tốt, tránh được đủ loại tin đồn. Chương trình này có nhiệm vụ và cặp đôi mạo hiểm, rất dễ bị đồn linh tinh. Cô ấy đeo nhẫn tham gia là thông minh đấy.”
Cố Ngữ Chân đeo chiếc nhẫn mà Trương Tích Uyên mua lại cho cô, kéo vali hành lý và mở cửa bước vào.
Ngoài cửa đã có sẵn hai chiếc vali hành lý, cô đặt vali của mình bên cạnh rồi đi vào trong. Vừa ngẩng đầu đã thấy Phương Hủ Hủ đang ngồi trên ghế sofa, còn tiểu sinh lưu lượng nổi tiếng Chu Dữ thì đang ngồi trên chiếc ghế đẩu bên cạnh.
Chu Dữ là người lên tiếng chào trước:
“Xin chào.”
Phương Hủ Hủ cũng mỉm cười với cô:
“Chị Ngữ Chân.”
Cố Ngữ Chân cũng chào lại rồi tìm chỗ ngồi. Chu Dữ rất tự nhiên hỏi:
“Vẫn chỉ có ba người chúng ta thôi à?”
Phần bình luận ở dưới đã tràn ngập tiếng cười:
“Thật là ngại quá đi, chắc tổ đạo diễn cố ý rồi, con trai nhà tôi sắp nghẹt thở mất.”
“Phương Hủ Hủ lấy đâu ra dũng khí mà tham gia chương trình có Cố Ngữ Chân vậy? Sau vụ bị cắt dựng ác ý trên chương trình talkshow, cô ấy diễn lố thật sự.”
“Tin tức trước kia toàn là đoán mò thêu dệt, mọi người đừng truyền tin sai, đừng tin tin đồn được không?”
Phần bình luận trực tiếp ngay lập tức trở nên hỗn loạn và cãi nhau loạn cả lên.
Phương Hủ Hủ làm như không có chuyện gì xảy ra, cố gắng bắt chuyện với bọn họ, thật ra chủ yếu là nói chuyện với Chu Dữ. Cố Ngữ Chân thì vẫn luôn yên lặng, cô vốn không giỏi chủ động mở lời tìm đề tài.
Bọn họ gượng gạo trò chuyện trước ống kính một lúc, mãi mới đợi được mấy người sau lần lượt xuất hiện, vẫn là nhóm người đã ghi hình từ mùa trước.
Nhưng người phụ nữ xinh đẹp được Lý Thiệp đưa đi vẫn chưa xuất hiện.
“Mọi người đều đến rồi, chỉ còn thiếu vị tiểu thư danh giá siêu xinh đẹp nữa thôi. Nghe nói xuất thân của cô ấy siêu khủng, mình tra trên mạng mà không hề tìm ra được chút thông tin nào về gia tộc của cô ấy, trong khi mấy nhà hào môn khác trước giờ đều tra được cả. Rất mong chờ được thấy cô ấy.”
“Mình thấy thông báo từ tổ chương trình rồi, vị tiểu thư ấy có việc không thể tham gia được, tạm thời đổi thành cháu trai của cô ấy.”
“Không đâu nha, vị tiểu thư đó đẹp lắm luôn, có vẻ đẹp của độ tuổi trưởng thành nữa, cô ấy đẹp như vậy, cháu trai chắc chắn sẽ khiến người ta thất vọng mất thôi.”
“Cháu trai của cô ấy chắc là nhân vật cuối cùng rồi ha, không sợ khán giả lười không muốn xem nữa sao?”
“Xếp cuối cùng thì chứng tỏ là có điều đáng xem đó.”
“Đừng hy vọng nhiều, khách mời nam là người thường thì sao so được với sao nam chứ. Mùa trước khách mời nam là người thường bị chê tơi tả vì ngoại hình đó, mùa này chắc cũng theo kịch bản y chang. Bao nhiêu ngôi sao như vậy, ai đứng cuối bảng cho được? Thì phải có người làm ‘tạ’ thôi.”
“Giữa người thường và minh tinh tất nhiên là có khoảng cách rồi. Minh tinh thì khí chất, đường nét gương mặt đều vượt trội. Mà khách mời nam lần trước thật ra đã được xem là đẹp trai trong dàn người thường rồi đó.”
Màn hình phát livestream bắt đầu sôi nổi hơn, trong lâu đài ngày càng nhiều người xuất hiện, ai cũng nói chuyện nhiều hơn. Cố Ngữ Chân thì vui vì không phải gượng ép tìm đề tài, chỉ cần nghe người khác nói là đủ.
Bên ngoài vang lên tiếng đẩy cửa, dường như đạo diễn đang dẫn người vào:
“Lần đầu tham gia chương trình nhỉ?”
“Ừm.” Anh đáp lại rất ngắn gọn.
Ngắn đến mức nghe có vẻ… kiêu ngạo.
Mọi người đều dừng nói chuyện, đồng loạt nhìn ra cửa, ai nấy đều có chút tò mò.
Cố Ngữ Chân nghe tiếng, ngẩn người, quay đầu nhìn ra phía ngoài.
“Nghe nói cô nhỏ của cậu phải mất không ít công sức mới thuyết phục được cậu đồng ý đến đây. Nếu có gì không hài lòng, cứ nói thẳng với tôi.”
Anh đứng ngoài cửa chỉ hời hợt đáp một tiếng, dường như không có hứng trò chuyện xã giao, khiến ai nấy đều hiểu ra: ngay cả lão Trương (đạo diễn) cũng phải khách sáo thế này, thân phận chắc chắn không tầm thường.
Còn đang nghĩ ngợi, anh đã đẩy cửa bước vào chỉ bằng một tay, không mang theo hành lý gì, dáng vẻ nhàn nhã như thể chỉ đến đây đi dạo.
Cố Ngữ Chân vừa nhìn thấy anh thì cả người lập tức khựng lại, hoàn toàn quên mất cả việc giữ nét mặt.
Căn phòng lập tức im lặng, mọi người đều nhìn về phía Lý Thiệp đang đi tới.
Trên khung bình luận trực tiếp ban đầu vẫn đang bàn tán chuyện khác, chẳng ai hứng thú với khách mời nam là người thường vừa mới tới.
Nhưng chỉ chốc lát sau, bình luận trên màn hình đột nhiên giảm hẳn, như thể có một khoảng trống im lặng kéo dài khó hiểu.
Ánh mắt mọi người bắt đầu kín đáo quan sát Lý Thiệp.
Sau khi đạo diễn giới thiệu xong Lý Thiệp thì rời khỏi phòng.
Chào hỏi qua loa xong, mọi người ngồi vây quanh nhau, những người đến trước đều đã quen thuộc với nhau rồi, còn Lý Thiệp là người đến cuối cùng, ngồi ở ghế sô-pha đối diện.
Cố Ngữ Chân nhìn thấy anh ngồi xuống mới mơ hồ cảm thấy thì ra anh thật sự xuất hiện ở đây.
Cô vội vã thu lại ánh nhìn đầy kinh ngạc, sợ biểu cảm của cô bị máy quay ghi lại.
Từ lúc Lý Thiệp đến, không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh, chẳng ai biết phải nói gì, còn anh thì cũng không mở miệng, ánh mắt quét tới chỗ này, càng làm nổi bật khí chất bất cần, có chút không hòa nhập.
Đột nhiên có người gửi một dòng bình luận:
“Không ai cảm thấy nam khách mời này rất đẹp trai sao?”
Ngay lập tức, khung bình luận bùng nổ, hàng loạt dấu chấm than màu đỏ lướt ngang qua.
“Đây mà là người thường á? Giỡn mặt tôi à? Chắc là công ty nào đó sắp ra mắt nghệ sĩ mới chứ gì!”
“Đẹp trai chết mất! Đúng gu tôi luôn đó!”
“Đừng nói nữa, đúng là có tư cách để được sắp xếp ở vị trí kết màn. Khí chất kiểu này hiếm thấy trong giới giải trí hiện nay đấy.”
Hàng loạt bình luận tiếp tục bay qua, mọi người đều tò mò không biết anh làm nghề gì.
Bởi vì những người khác khi xuất hiện trên màn hình đều có giới thiệu đầy đủ nghề nghiệp, sở thích v.v…
Còn phần giới thiệu của Lý Thiệp, thì chỉ vỏn vẹn một chữ “lược” xuất hiện từ đầu đến cuối sở thích: lược, công việc: lược, tiểu sử cá nhân: lược, đơn giản đến mức khiến người ta không thể không chú ý.
“‘Lược’ là gì vậy? Lần đầu tôi thấy người ta tự giới thiệu kiểu này đó.”
“Cái này là tự điền, chắc anh ta lười viết.”
“Ngầu thật! Tôi thật sự hơi thích rồi đấy!”
Chu Dữ kín đáo đánh giá Lý Thiệp một cái, rồi đứng lên bắt tay với anh:
“Chào anh, tôi tên là Chu Dữ.”
Lý Thiệp cũng đứng lên, đưa tay ra:
“Lý Thiệp.”
Chu Dữ vừa đứng lên thì những người khác cũng lần lượt đứng dậy chào hỏi.
Ai nấy đều chủ động bắt chuyện với anh, nếu cô không chào thì sẽ trông thật kỳ cục.
Cố Ngữ Chân do dự một lát, rồi đứng lên, cố gắng tự nhiên nói:
“Cố Ngữ Chân.”
Lý Thiệp liếc nhìn cô, rồi đưa tay ra:
“Lý Thiệp.”
Lúc nãy mấy cô gái khác đều không bắt tay anh, nhưng đến lượt cô thì anh lại cố ý chìa tay ra.
Cố Ngữ Chân khẽ mím môi, không còn cách nào khác đành phải đưa tay ra.
Lý Thiệp nắm lấy tay cô nhưng không buông ra.
Tim Cố Ngữ Chân chợt loạn nhịp, cô thật sự sợ anh làm bừa. Ở đây có quá nhiều máy quay, lại còn đang phát trực tiếp, không có chỗ để sửa sai đâu.
Nhưng Lý Thiệp không để tâm, anh nắm tay cô, lật tay lại, nhìn về phía chiếc nhẫn cô đang đeo. nhướng mày cười, nụ cười có chút ngang ngược, lưu manh:
“Nhẫn mới à?”
Lông mày Cố Ngữ Chân khẽ giật, cô không biết nên mở lời thế nào.
Lý Thiệp nhìn sang cô, vẻ mặt có vẻ hiền lành vô hại:
“Đẹp thật.”
Anh rút tay lại, lúc này Cố Ngữ Chân mới vội vàng thu tay về. Khi ngồi xuống, lòng bàn tay cô đã ướt đẫm mồ hôi.
Chu Dữ thấy Lý Thiệp không biết chuyện, liền thay cô giải thích:
“Đó là nhẫn đính hôn của Ngữ Chân, tất nhiên là đẹp rồi.”
“Ồ.” Lý Thiệp nhẹ giọng đáp lại, giọng lười biếng, có phần buông lơi:
“Không ngờ lại là nhẫn đính hôn. Lúc nãy còn định hỏi giúp bạn gái tôi xem mua ở đâu, để tôi cũng mua tặng cô ấy một cái.”
Cố Ngữ Chân không dám nhìn thẳng vào ánh mắt anh, chỉ cố gắng nặn ra một nụ cười tượng trưng, cứng ngắc đến mức khó kiểm soát.
Trên màn hình livestream, dòng bình luận bay đầy:
“Gì cơ? Có bạn gái rồi á? Tôi thất tình luôn rồi.”
“Thôi nào, với gương mặt và khí chất thế này mà không có bạn gái thì mới lạ đó.”
“Đúng là chất thật, vừa xuất hiện đã nói có bạn gái, như sợ mình nổi tiếng ấy.”
“Tôi sao cứ cảm thấy từ lúc vào là anh ấy nhìn chằm chằm Cố Ngữ Chân thế?”
“Tôi cũng thấy vậy, nhưng ảnh nói có bạn gái rồi mà… chắc thật sự chỉ là thích cái nhẫn thôi nhỉ?”
Cố Ngữ Chân không biết những bình luận ấy, mọi người trong chương trình cũng lần lượt đứng dậy đi tìm thẻ nhiệm vụ.
Cô theo phản xạ ngẩng đầu nhìn lên, không ngờ lại chạm phải ánh mắt của anh.
Anh nhìn cô, vẻ mặt lạnh nhạt, hoàn toàn khác với sự thờ ơ, thân thiện ban nãy như thể là một con người hoàn toàn khác.