Phương Hủ Hủ là người đầu tiên tìm thấy thẻ nhiệm vụ, trong đó yêu cầu họ làm quen với nhau, chơi một trò chơi tương tác, sau đó lên lầu chọn phòng. Nhiệm vụ đầu tiên thường rất đơn giản.
Sau khi chơi xong trò chơi tương tác, Chu Dữ là người đầu tiên mở miệng:
“Vậy chúng ta lên xem phòng trước nhé.”
Phương Hủ Hủ lập tức đáp lại rất nhiệt tình:
“Được thôi, mọi người cùng nhau lên xem đi.”
Cô ấy có giọng nói rất ngọt, lại là kiểu con gái ngây thơ vô hại, không hề mang tính công kích, nên lập tức chiếm được thiện cảm của tất cả mọi người.
Một vị khách mời nam bình thường khác cũng là con nhà hào môn nổi tiếng, tỏ ra đặc biệt quan tâm đến Phương Hủ Hủ, là người đầu tiên đi trước bảo vệ cô ấy.
Mọi người cùng nhau đi lên lầu, Phương Hủ Hủ kín đáo liếc nhìn Lý Thiệp.
Cố Ngữ Chân thuận theo ánh mắt của cô ấy quay đầu nhìn, Lý Thiệp rõ ràng không có hứng thú với việc xem phòng, đạo diễn phía sau phải vội vã đi tới nói chuyện với anh, anh mới chậm rãi đứng dậy, bước về phía này.
Thấy anh đi đến, cô lập tức quay đầu bước nhanh lên lầu, nhưng phía trước có một đống người đi chậm, chắn mất đường đi của cô.
Trong lòng Cố Ngữ Chân rối bời, không biết tại sao anh lại tham gia chương trình thực tế này, cô nhớ đến người phụ nữ rất xinh đẹp kia, lúc nãy đạo diễn giới thiệu đó là cô ruột của anh, đúng là có vài phần giống Lý Thiệp, bảo sao cô lúc đó lại thấy quen mắt.
Lý Thiệp bước nhanh vài bước, theo sau cô lên cầu thang, cô rõ ràng cảm nhận được áp lực từ phía sau.
Cô chợt nhớ đến lúc còn học ở trường, sau khi sinh hoạt đầu tuần kết thúc, cô theo lớp xếp hàng đi lên cầu thang, các bạn phía trước xếp hàng rất nghiêm chỉnh, nhưng đến chỗ nam sinh phía sau thì hoàn toàn loạn đội hình, đi từng nhóm nhỏ vừa đi vừa tán gẫu.
Lúc đó cô cao, thường xếp ở cuối hàng nữ sinh, nên hay nghe thấy anh và mấy nam sinh xung quanh bàn chuyện game, hẹn nhau đi chơi bóng rổ, thậm chí là nghe anh nói trưa muốn ăn gì, ghét ăn gì.
Hồi đó, mỗi lần có thể đi cùng anh lên cầu thang một đoạn ngắn, cô đều cảm thấy vui mừng khôn xiết không ngờ bây giờ họ lại thành ra thế này.
Biết đâu không lâu nữa, cô còn bị anh đưa ra ngoài (ý chỉ bị loại khỏi chương trình). Quả nhiên, con trai đối với người mình không thích, thật sự có thể tuyệt tình đến mức không chừa lại chút thể diện nào.
Cố Ngữ Chân vừa suy nghĩ, vừa bước tiếp lên lầu.
Phương Hủ Hủ là người đầu tiên đến căn phòng phía trước hành lang, đưa tay mở cửa phòng, là phòng gỗ, trông rất ấm áp.
Tổ chương trình sắp xếp khá ổn, mỗi người một phòng, đúng là chịu chi.
Phần bình luận (trên livestream) cũng rất sôi động:
“Chương trình kỳ này tài chính dồi dào ghê, mỗi người một phòng, trước đây toàn mấy người phải chen chúc ở chung một phòng.”
“Cái lâu đài này thuê một ngày siêu đắt, tôi thấy tiền đang bốc cháy luôn đó.”
“Chỉ cần nhìn danh sách khách mời là biết, toàn sao lớn, đặc biệt là anh chàng khách mời nam cuối cùng, đến giờ vẫn không ai tra được thông tin, dân mạng lần này vô dụng quá.”
“Không tra được chẳng phải chứng tỏ là người bình thường sao?”
Ngay câu này xuất hiện thì bên dưới lập tức nổ ra tranh luận kịch liệt:
“Sao có thể là người thường được? Phần tự giới thiệu chỉ viết một chữ ‘lược’, bạn từng thấy khách mời nào dám làm vậy chưa? Vậy mà đạo diễn còn đồng ý? Rõ ràng là thiếu gia nhà nào đến đây trải nghiệm cuộc sống, chắc cả ekip còn phải dỗ dành.”
“Tôi lúc nãy cũng thấy đạo diễn đi lên nói chuyện với anh ta rồi anh ta mới chịu tới xem phòng, nếu không chắc anh ta còn lười bước đi.”
“Chuẩn luôn, khí chất này tuyệt đối không phải người bình thường có thể rèn ra.”
Phương Hủ Hủ nhìn thấy căn phòng thì hơi tỏ vẻ không hài lòng, vô thức chu môi lên một chút, nhưng cố gắng không thể hiện quá rõ. Cô ấy quay đầu nhìn về phía mọi người:
“Mọi người muốn ở phòng nào?”
“Con gái ở một tầng, con trai ở một tầng đi, mọi người chọn trước đi.” Chu Dữ nhẹ nhàng nói, rất có phong thái quý ông.
“Vậy bọn mình lên tầng hai nhé.” Một nữ idol theo phong cách trung tính rất dứt khoát, nói xong liền bước vào một căn phòng.
Phương Hủ Hủ thì không thích việc cô nàng kia tự quyết mà chẳng bàn bạc gì:
“Nhưng tôi muốn ở tầng ba, tôi sợ có côn trùng.”
Cô ấy nói với giọng rất dịu dàng, nhưng nữ idol kia hoàn toàn không để ý đến cô ấy, vừa đặt túi lên giường vừa thẳng thắn nói:
“Vậy thì cô lên tầng ba đi, tôi ở phòng này rồi, không đổi đâu.”
Không khí trong khoảnh khắc đó bỗng chốc trở nên yên lặng, Cố Ngữ Chân cũng vô cớ cảm thấy căng thẳng như sắp nổ ra chuyện gì.
Trong tình huống như vậy, các bạn nam cũng khó lên tiếng, chẳng lẽ lại đề nghị nam nữ ở chung tầng? Với hình tượng như Chu Dữ là một idol nam, chắc chắn sẽ bị soi mói, thậm chí có thể bị fan nữ của cô idol kia chỉ trích.
Cái khoảnh khắc yên lặng ấy, khi phát sóng trực tiếp lại càng rõ rệt, vì không có hậu kỳ chỉnh sửa nên những chi tiết nhỏ cũng bị phóng đại lên rất nhiều.
Trên màn hình, fan hai bên đã bắt đầu “khẩu chiến”.
Fan của Phương Hủ Hủ chửi nữ idol không biết lễ phép, còn fan bên nữ idol thì mỉa mai Phương Hủ Hủ “diễn vai ma nữ trong Liêu Trai”*.
“Liêu Trai” ám chỉ những cô gái kiểu giả vờ thanh cao, yếu ớt, ngây thơ, thường dùng để châm chọc.
Fan nữ idol có sức chiến đấu rất mạnh, đè bẹp fan của Phương Hủ Hủ nhưng Phương Hủ Hủ thì thuê cả “thủy quân” (dân mạng được trả tiền để tung hô hoặc dìm người khác), có thể biến trắng thành đen, nói gì cũng thành đúng.
“Cố Ngữ Chân chết rồi à? Không biết mở miệng nói câu nào à?”
“Đúng là kiểu bạch liên hoa (hoa sen trắng), đứng xem náo nhiệt mà thấy hơi tiện đấy nhé.”
“Bạn ở trên bị bệnh à? Hai người kia đấu khẩu với nhau thì liên quan gì đến Cố Ngữ Chân?”
“Cố Ngữ Chân dạo này nhiều tài nguyên vậy luôn à, bị mắng cũng được lên hot?”
“Có kim chủ mà, tài nguyên đương nhiên không thiếu.”
“Người ta có hôn phu mở công ty giải trí, nhẫn cũng đeo rồi, còn bịa chuyện kiểu này thì đúng là ăn nói không có trách nhiệm.”
Cố Ngữ Chân là diễn viên, fan của cô khá ôn hòa. Vậy mà nhìn qua loạt bình luận thì vấn đề chia phòng bỗng chốc lại trở thành lỗi của cô.
Cô cũng không hiểu nổi tại sao cô chẳng nói gì mà lại trở thành đối tượng bị chỉ trích từ mọi phía.
Chu Dữ nhìn về phía Cố Ngữ Chân, dường như muốn hòa giải tình hình:
“Cô muốn ở tầng hai hay tầng ba?”
Mọi người đều nhìn cô. Cố Ngữ Chân làm việc trong giới đã lâu, tất nhiên hiểu rõ đây là câu hỏi không thể tùy tiện trả lời.
Cô thoáng im lặng, vì ngoài hai nữ khách mời kia, thì chỉ còn lại mình cô là nữ khách mời nữa. Tức là quyền quyết định bị đẩy qua cho cô.
Điều này chẳng khác gì trực tiếp đá trái bóng nóng sang cho cô, ai thông minh một chút cũng hiểu đây là câu hỏi “bẫy”.
Vì trả lời ở tầng nào thì cũng sẽ đắc tội với fan của bên còn lại; trả lời không khéo sẽ bị cả hai bên fan cùng mắng. Dù có trả lời là “tuỳ mọi người” thì cũng sẽ bị nói là cố tình đẩy mâu thuẫn lên cao.
Nói chung, không có đáp án nào là đúng cả. Dù trả lời ra sao, cũng đều sai.
Không khí xung quanh lặng đi trong chốc lát, thì Lý Thiệp đang đứng dựa vào tường bỗng lên tiếng, hoàn toàn không có kiên nhẫn để chờ đợi:
“Các người ra chỗ khác mà bàn đi.”
Vừa dứt lời, mọi người theo phản xạ lập tức tránh đường, anh liền đi thẳng vào trong, tiện tay mở đại một cánh cửa phòng rồi bước vào.
Cả nhóm người còn lại chỉ biết đứng yên tại chỗ, bầu không khí lặng như tờ.
Trên màn hình lúc này đã tràn ngập biểu tượng cảm thán:
“Thái độ này có phải hơi kiêu ngạo quá rồi không?”
“Cá nhân tôi lại thấy kiểu không kiêu căng cũng chẳng khúm núm như vậy là rất hay. Vì sao người thường lại nhất định phải rụt rè, khép nép?”
“Người ta cũng đâu có thiếu tôn trọng ai, chỉ là bảo họ ra ngoài nói chuyện thôi. Chọn phòng mà cũng mất thời gian như thế, có cần thiết không? Thích ở đâu thì ở đó thôi mà.”
“Nam khách mời này đúng gu tôi luôn, vừa ngầu lại vừa có nét bất cần, còn có đôi mắt đào hoa nữa chứ. So với Chu Dữ cứ đẩy trách nhiệm sang cho Cố Ngữ Chân thì anh ấy đàn ông hơn nhiều. Nếu ảnh debut thật tôi chắc chắn sẽ ‘trèo tường’ liền.”
“Chu Dữ nhà chúng tôi là người lịch sự, biết quan tâm, mấy người ngoài giới đừng có lôi ra so sánh được không?”
“Fan ở trên nên tự lượng sức mình đi, nhìn hai người đứng cạnh nhau thì ai giống minh tinh hơn, người có mắt đều nhìn ra được.”
Cố Ngữ Chân nhìn thấy Lý Thiệp đã bước vào phòng, anh đã chọn xong phòng, tất nhiên là không hỏi ý kiến cô, vì hiện tại tầng hai và tầng ba đều có thể ở thoải mái.
Lâu đài này rất lớn, tầng một là khu giải trí, diện tích cực rộng.
Cố Ngữ Chân cũng không có yêu cầu gì đặc biệt với phòng ở. Phòng cô chọn là căn có cửa sổ sát đất, qua tấm kính lớn có thể nhìn ra khung cảnh bên ngoài, nếu trời mưa thì cảnh mưa chắc chắn sẽ rất đẹp.
Cô đặt hành lý xuống phòng. Tối nay mọi người sẽ không ở lại đây, sau khi quay xong chương trình, họ sẽ rời đi từng người, phần lớn đều phải vội vã chạy lịch trình khác.
Nghĩ đến Lý Thiệp, cô tránh camera trong phòng, vào nhà tắm lấy điện thoại ra, do dự rất lâu mới gửi cho Lý Thiệp một tin nhắn:
“Chúng ta có thể nói chuyện không?”
Đáng tiếc là đợi mãi vẫn không thấy anh trả lời.
Trong lòng cô hơi bất an, chỉ có thể lên mạng đọc tin tức để phân tán sự chú ý. Trên đó toàn là các bản thông cáo báo chí viết về mâu thuẫn giữa Phương Hủ Hủ và nữ idol, độ hot đã bắt đầu tăng lên, mà vì cô không nói nhiều nên gần như trở nên “vô hình”.
Cố Ngữ Chân thu dọn xong hành lý rồi xuống lầu. Dạ dày cô không tốt, cần uống chút sữa để bồi bổ. Thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi này, mọi người đều đang ở trong phòng.
Khi xuống lầu, cô không nhìn về phía phòng của Lý Thiệp, tránh bị camera quay lại.
Xuống đến tầng một, cô mới đi về phía bếp, liền thấy Lý Thiệp đang rót nước.
Bước chân cô khựng lại, ánh mắt lướt qua chiếc điện thoại đặt cạnh anh. Điện thoại ngay bên cạnh, rõ ràng anh đã nhìn thấy, nhưng lại phớt lờ.
Trong lòng Cố Ngữ Chân khẽ nghẹn lại.
Lý Thiệp nhìn thấy cô, không nói một lời, uống xong nước liền quay người lên lầu.
Cố Ngữ Chân bước tới, lấy hộp sữa nhỏ mà Tiểu Ngư mang đến. Không ngờ tổ chương trình đã đặt sẵn hộp sữa vào nước ấm, lúc lấy ra vẫn còn ấm áp.
Cô ngẩng đầu nhìn tổ chương trình, không biết là ai đã làm chuyện đó, cũng không có tâm trí nghĩ nhiều, cầm sữa rót một ly, bê ly sữa rồi đi lên lầu.
Vừa lên đến góc cầu thang, liền gặp Lý Thiệp đang tựa vào lan can hút thuốc.
Cố Ngữ Chân hơi khựng lại, cầm ly sữa trong tay, lúng túng đứng giữa chừng, sợ bị máy quay ghi lại điều gì đó khác lạ.
Lý Thiệp kẹp điếu thuốc trong tay, ánh mắt dừng trên người cô, khói thuốc mờ mịt, như thể đang chờ cô.
Cố Ngữ Chân nhìn quanh một lượt, không có camera nào, bỗng không biết phải mở lời ra sao, có chút ngập ngừng:
“Anh… sao lại hút thuốc ở đây, không sợ bị quay lại à?”
Lý Thiệp châm chọc:
“Tôi sợ bị quay cái gì chứ?”
Cũng đúng, dù có đặt máy quay ngay trước mặt anh, anh vẫn cứ làm theo ý mình.
Cố Ngữ Chân nhìn anh, dù sao thì Trương Tích Uyên cũng từng giúp đỡ cô, cô không thể nào trơ mắt nhìn công ty của người ta bị nuốt chửng.
Cô im lặng một lát, bước lên một bước, hạ thấp giọng nói:
“Lý Thiệp, công ty của anh Tích Uyên…”
Lý Thiệp chẳng hề có chút thái độ thương lượng nào:
“Tôi nghĩ tôi đã nói rất rõ ràng rồi, em chẳng phải đang nợ tiền tôi sao?”
Cố Ngữ Chân không biết trả lời thế nào, đành gật đầu theo lời anh.
Lý Thiệp nhìn cô:
“Vậy không phải bạn trai em nói sẽ giúp em trả nợ sao?”
Cố Ngữ Chân trầm mặc một lúc, rồi gật đầu.
Lý Thiệp cụp mắt nhìn cô, thần sắc lạnh nhạt:
“Tôi không lấy lại được tiền, chỉ bắt bạn trai em ký hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, chẳng phải đã là nể mặt lắm rồi sao?”
Sắc mặt Cố Ngữ Chân hơi tái nhợt, không thể đáp lại:
“Tôi không cần anh ấy trả nữa, tôi tự mình…”
“Em trả?”
Lý Thiệp hơi cúi người nhìn cô, ánh mắt lạnh lẽo, không chút cảm xúc, lời nói thẳng thắn đến mức tàn nhẫn:
“Tức là em muốn tôi kiện em? Tôi thì không có vấn đề, nhưng em có biết mình nợ nhiều tiền như vậy thì sẽ phải ngồi tù bao lâu không? Nếu bố mẹ em biết chuyện, có tức đến phát bệnh không?”
Một vùng sau lưng Cố Ngữ Chân bỗng chốc đổ mồ hôi lạnh, nghĩ đến tương lai, chỉ cảm thấy một mảng tối đen.
Mà bóng tối này, lại do chính người cô đã yêu suốt mười năm mang đến.
Cố Ngữ Chân lùi lại một bước, sắc mặt trắng bệch, đến mức không còn chút huyết sắc, tay cầm ly sữa cũng không còn vững, nghiêng về một bên.
Lý Thiệp bất ngờ bước lên một bước, tiến gần cô, tay kẹp điếu thuốc giữ lại ly sữa của cô đang nghiêng đổ, lời nói mang ẩn ý mà vẫn lạnh lùng:
“Cố Ngữ Chân, em nên biết mình phải làm gì, tôi từng dạy em rồi.”
Cố Ngữ Chân khựng lại, theo phản xạ siết chặt ly sữa trong tay.
Lý Thiệp nhìn cô trong chốc lát, rồi lại dựa vào lan can, chậm rãi hút thuốc.
Bàn tay cầm ly sữa của Cố Ngữ Chân siết chặt rồi lại buông lỏng, trong đầu như có một sợi dây từ từ đứt gãy, cuối cùng cô vẫn chậm rãi tiến lại gần anh.
Lý Thiệp ngậm điếu thuốc, cụp mắt nhìn cô tiến đến, không biểu cảm gì đặc biệt.
Cố Ngữ Chân từ từ dựa sát vào người anh, thân thể cứng rắn của anh hoàn toàn khác với cô, hơi ấm từ cơ thể anh dần dần truyền đến, khiến cô căng thẳng đến mức tay run rẩy.
Cô từ từ giơ tay định lấy điếu thuốc trên miệng anh.
Nhưng ngay khoảnh khắc đó, Lý Thiệp hơi ngẩng cằm tránh đi tay cô, trong mắt mang vẻ lạnh nhạt, giọng nói đầy châm chọc:
“Tháo nhẫn ra đi, tôn trọng tình nhân của em một chút.”
Lông mi Cố Ngữ Chân khẽ run, chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ. Cô im lặng một lúc, nghiến răng đưa tay tháo chiếc nhẫn trên tay xuống.
Máy quay đang ghi hình suốt 24 giờ, lúc này vẫn có người đang xem. Có người thấy họ đi từ tầng một lên, nhưng mãi không xuất hiện ở hành lang tầng hai:
“Cái cầu thang đó dài lắm à? Sao họ đi lâu thế mà chưa lên tới? Đứng trong cầu thang tám chuyện à?”
“Nhưng lúc nãy họ chẳng chào hỏi ai hết, thấy kỳ lạ ghê?”
“Chắc không thân thiết gì đâu, chỉ là xuống uống ly nước, cũng chẳng cần chào hỏi.”
“Sao tôi lại cảm thấy họ như một cặp đang chiến tranh lạnh nhỉ, chắc là ảo giác của tôi thôi?”
“Bạn trên kia, tôi cũng cảm thấy y chang, không khí giữa họ kỳ quặc thật.”
“Đừng nói linh tinh, Cố Ngữ Chân có bạn trai rồi mà, cô ấy còn đeo nhẫn kìa.”
Ngay khi câu đó xuất hiện trên màn hình, Cố Ngữ Chân lập tức vội vã bước lên lầu.
“Cô Cố.”
Cố Ngữ Chân giật thót tim, quay đầu lại, nhìn anh với vẻ không thể tin nổi.
Lý Thiệp như thể hoàn toàn không ngại chuyện bị làm ầm lên, thong thả bước lên lầu, đưa ly sữa cho cô:
“Cô quên ly sữa của mình rồi.”
Cố Ngữ Chân liếc nhìn anh một cái, chợt nhớ đến chuyện anh cố tình cắn cô, đôi môi vẫn còn đau rát, đầu óc trống rỗng. Cô mím môi, nhận lấy ly sữa, nhỏ giọng nói một câu cảm ơn, rồi vội vã đi lên.
Hai người một trước một sau như vậy, khiến người ta bất giác cảm thấy có điều gì đó đã xảy ra trong cầu thang.
Trên màn hình lại hiện lên dòng nghi vấn:
“Ly sữa lúc đầu là do Cố Ngữ Chân cầm trên tay mà, sao lại nói là quên? Là cô ấy đặt xuống đất à?”
Vậy thì vì sao lại đặt xuống đất? Chẳng lẽ chỉ nói chuyện thôi cũng không thể cầm ly sữa nổi sao?
Luồng bình luận trên màn hình bỗng chốc im bặt, rõ ràng là… vấn đề này không tiện nghĩ sâu thêm.