Khi Anh Quay Đầu Vì Em

Chương 91

Lâm Phất lúc này mới phát hiện ra Lý Thiệp đã đưa Cố Ngữ Chân đi, gương mặt nhỏ nhắn có chút lo lắng: 

“Làm vậy thật sự ổn sao? Lý Thiệp hình như chẳng thèm quan tâm đến Chân Chân nữa?”

Hoắc Kỳ nghĩ đến chuyện vừa rồi Lý Thiệp pha rượu mà không nói một lời, đến mức chỉ thiếu điều rót ra tự uống luôn, mọi tâm tư đều viết hết lên mặt như thế, thì còn có thể là chuyện gì chứ?

Hoắc Kỳ mỉm cười, đưa tay nắm lấy tay cô ấy: 

“Giao cho bọn họ tự giải quyết đi, người khác không giúp được gì đâu.”

Đúng thế, chuyện tình cảm đôi khi chính mình còn không nói rõ được, huống hồ là người khác?

Lâm Phất nghe vậy gật đầu: 

“Ừm, được thôi.”

Cố Ngữ Chân mơ mơ màng màng tỉnh lại, cảm giác có ánh sáng lọt vào, cô từ từ mở mắt ra, trước mắt là một khung cảnh hoàn toàn xa lạ.

Tấm rèm trắng mỏng che khuất cảnh núi non xanh mướt bên ngoài cửa sổ, ánh nắng dịu nhẹ xuyên qua.

Cố Ngữ Chân dụi dụi mắt, ngay sau đó liền cảm thấy có một cánh tay ôm lấy ngực cô từ phía sau, ôm rất chặt.

Ký ức ngày hôm qua nhanh chóng ùa về cô chỉ nhớ cô đã uống một loại rượu rất mạnh, ký ức cuối cùng dừng lại ở tiếng nhạc náo nhiệt của quán bar và đám đông ồn ào.

Cô giật mình, toát cả mồ hôi lạnh. Cô vội cúi đầu nhìn xuống, cánh tay đang ôm lấy cô quả nhiên là tay đàn ông, trắng trẻo, thon dài, ở giữa ngón cái và ngón trỏ còn có một vết sẹo mờ.

Cố Ngữ Chân thở phào nhẹ nhõm. Là Lý Thiệp thì còn đỡ, nếu là người lạ thì thật sự quá đáng sợ.

Cánh tay kia khẽ động, như cảm nhận được điều gì đó, nhẹ nhàng siết chặt hơn, trực tiếp ôm lấy cô và xoay người lại.

Cố Ngữ Chân vẫn chưa hoàn hồn, suýt nữa đã bật khóc vì những suy đoán của chính cô.

Lý Thiệp nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô, dường như trông rất tủi thân. Anh hơi khựng lại một chút, giọng nói còn hơi khàn khàn: 

“Làm sao vậy?”

Cố Ngữ Chân vẫn còn sợ hãi, vội vàng ngồi dậy: 

“Anh có phải cố tình chuốc rượu cho tôi không?”

Lý Thiệp thấy cô không sao, cũng không nói thêm gì, đứng dậy vén chăn xuống giường.

Anh mặc đồ ở nhà, không phải bộ quần áo hôm qua nữa, ngay cả râu cũng đã được cạo sạch.

Cố Ngữ Chân có chút nghi hoặc, cô chỉ mơ hồ nhớ rằng hình như anh từng lấy râu của anh để chọc cô, mà còn cố tình làm vậy nữa.

Cô cúi đầu nhìn quần áo trên người cô đã thay thành bộ đồ ngủ, lại còn là của anh.

Cô lập tức đứng dậy: 

“Hôm qua đã xảy ra chuyện gì?”

Nghe vậy, Lý Thiệp quay lại nhìn cô, lạnh nhạt nói: “Không nhớ thì thôi.”

Cố Ngữ Chân vốn đã đau đầu vì say rượu, nghe anh nói vậy càng cố nhớ lại, nhưng hoàn toàn không thể nhớ được gì.

Trong đầu cô vẫn chỉ nhớ cảnh Lý Thiệp hôm qua lạnh lùng đến mức chẳng nói với cô câu nào mà đến giờ, vẫn thế.

Cố Ngữ Chân nhìn anh rời khỏi phòng, quay đầu lại thấy quần áo của mình trên ghế sofa, cô vội xuống giường, cầm quần áo bước vào phòng tắm.

Đợi đến khi cô thay đồ xong bước ra, Lý Thiệp đã có mặt trong phòng ngủ. Thấy cô thay lại đồ của mình, anh cũng không nói gì, chỉ là ánh mắt nhìn cô bỗng lạnh lẽo một cách kỳ lạ.

Cố Ngữ Chân cảm thấy chắc là giữa hai người không có chuyện gì xảy ra. Cô bước đến bên anh, đưa bộ đồ ngủ trong tay: 

“Trả lại anh quần áo, tôi về trước đây.”

Lý Thiệp không nhận lấy quần áo, hoàn toàn lờ cô đi, quay người rời khỏi phòng.

Trong tình huống thế này, có vẻ cũng không cần mở miệng cầu xin làm gì nữa, anh đến một câu cũng không muốn nói với cô.

Cố Ngữ Chân khẽ cắn môi, gấp bộ đồ ngủ lại rồi đặt lên ghế sofa, cầm lấy túi xách đeo lên vai rồi đi xuống lầu.

Căn nhà này cô chưa từng đến bao giờ, những căn nhà khác của Lý Thiệp cô đều từng ghé qua, chỉ riêng chỗ này thì chưa. Hơn nữa, nơi đây hoàn toàn không có dấu vết sinh hoạt, giống như vừa mới mua vậy.

Cố Ngữ Chân hơi nghi hoặc nếu vì cô say rượu nên anh không biết nơi cô đang ở, thì lẽ ra anh nên đưa cô về biệt thự nhà Giang Ý mới đúng, vì chỗ đó gần quán bar nhất.

Cô vừa suy nghĩ vừa đi xuống lầu, thấy Lý Thiệp đang ngồi ăn sáng ở bàn ăn. Cô dừng bước một chút rồi nói: “Tôi về trước đây.”

Tất nhiên là chẳng có hồi đáp gì, Lý Thiệp hoàn toàn không để ý đến lời cô nói, không hề có dáng vẻ ôm cô ngủ lúc sáng, trái lại như thể hai người chẳng có quan hệ gì.

Cố Ngữ Chân cụp mắt xuống, đeo lại túi rồi bước ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa, phong cảnh bên ngoài thật sự rất đẹp, nhưng không ngờ họ đang ở trên núi, nhìn xuống toàn là đường dốc không thấy điểm cuối.

Cô nhìn chiếc xe thể thao đậu trước cửa là xe của Lý Thiệp. Nhưng anh chắc chắn sẽ không đưa cô về.

Cô đành phải chịu nắng mà đi bộ xuống núi, đi rất lâu mà vẫn không thấy một bóng người nào.

May mắn là phía trước có một lối vào suối nước nóng, là khu tắm riêng tư, không có khách nào, hình như chỉ phục vụ cho một người. Bên trong có bảo vệ đang lái xe tuần tra đi ra, thấy cô một mình đi xuống thì hỏi:

“Cô Cố, xin hỏi cô muốn đi đâu vậy?”

Cố Ngữ Chân lần đầu tiên thấy cảnh tượng như vậy, tiến lại gần xe của họ rồi nói:

“Tôi muốn về, xin hỏi đi lối nào là gần nhất?”

Bảo vệ nhìn xung quanh một lượt, phát hiện không có chiếc xe nào liền hỏi lại:

“Cô Cố, cô định đi bộ xuống sao?”

Cố Ngữ Chân gật đầu, cô đã phơi nắng đến chịu không nổi, còn phải lấy tay áo quạt cho bớt nóng.

Thấy cô có vẻ nghiêm túc, bảo vệ xuống xe, chỉ tay về con đường phía trước không thấy điểm cuối:

“Cô Cố, nếu không có phương tiện giao thông thì không thể nào đi xuống được. Từ đây xuống mất ít nhất hai tiếng, mà xuống dưới cũng không bắt được xe. Đây là khu vực tư nhân của Lý tiên sinh, sẽ không có xe nào đi ngang qua. Có muốn gọi xe cũng phải đi bộ thêm ba tiếng rưỡi mới có thể gặp được xe.”

Cố Ngữ Chân nghe vậy thì ngẩn người, nơi này mà phải mất hơn nửa ngày để đi ra ngoài?

Nói cách khác, nếu không có xe thì không thể rời đi được.

Cô quay đầu nhìn lại hướng cô vừa đi tới từ căn biệt thự độc lập kia cách đó không xa, nhưng đi lâu như vậy mà vẫn chưa ra khỏi phạm vi của nó.

Cố Ngữ Chân cảm thấy như sắp bị nắng thiêu cháy rồi, liền nhìn sang xe của bảo vệ:

“Vậy các anh đưa tôi xuống núi đi, tôi không có lái xe.”

Bảo vệ tỏ ra khó xử:

“Cô Cố, việc đưa cô xuống không phải do chúng tôi quyết định được, chúng tôi chỉ có thể đưa cô lên lại thôi. Hay là cô hỏi ý kiến của Lý tiên sinh trước đã?”

“Tôi đã nói với anh ấy rồi, anh gọi hỏi thử xem.”

Cố Ngữ Chân cũng không thấy việc này là vấn đề gì lớn, những chuyện khác Lý Thiệp có thể không đồng ý, nhưng để người đưa cô về nhà thì chắc chắn không thành vấn đề.

Người bảo vệ phía trước nghe vậy liền gọi điện thoại, nhận được câu trả lời từ Vương Hạo rằng không được. Anh ta nhìn sang, nghiêm túc nói:

“Cô Cố, anh ấy không đồng ý.”

Cố Ngữ Chân hơi nghẹn lời, nhất thời không phản ứng kịp:

“Sao lại thế được, rõ ràng anh ấy đã ngầm đồng ý rồi mà…”

Bảo vệ hiển nhiên không thể chấp nhận lời giải thích đó, khách khí nói:

“Cô Cố, vì sự an toàn của cô, tốt nhất là cô quay lại đi. Tôi có thể đưa cô lên lại, nhưng cô đi bộ xuống một mình sẽ không an toàn.”

Cố Ngữ Chân đứng tại chỗ một lúc, nhìn con đường núi phía dưới mà thấy tức đến mức không chịu nổi, cuối cùng đành theo họ quay lại. Khi cô bước vào biệt thự, Vương Hạo đang đứng trong phòng khách báo cáo công việc, còn Lý Thiệp thì nhìn thấy cô quay lại, biểu cảm chẳng hề ngạc nhiên.

Nhìn vẻ thảnh thơi của anh, Cố Ngữ Chân cảm thấy cô bị đùa giỡn, lập tức nổi giận:

“Lý Thiệp, anh cố tình phải không?!”

Lý Thiệp đứng dậy từ bàn ăn, đi tới ngồi xuống ghế sofa:

“Cố tình cái gì?”

“Anh rõ ràng biết đường xuống rất khó đi, sao không nói với tôi?!”

Cố Ngữ Chân tức đến phát run, dù cố gắng điều chỉnh giọng điệu nhưng vẫn không thể kiềm chế được.

Nghe vậy, Lý Thiệp nhìn cô, khẽ cười có phần xấu xa:

“Không để em đi thử một lần, sao em chịu từ bỏ?”

Cố Ngữ Chân ngẩn người:

“Từ bỏ cái gì?” Từ bỏ ý định rời đi?

Lý Thiệp cầm bật lửa lên, cúi mắt ngậm điếu thuốc châm lửa, nhìn sang Vương Hạo và mấy bảo vệ ở cửa:

“Các người ra ngoài đi.”

Cố Ngữ Chân vẫn còn mơ hồ, thấy họ rời khỏi, cô bước lên một bước, nhìn thẳng vào anh:

“Lý Thiệp, anh sẽ đưa tôi xuống đúng không?”

Ánh mắt anh tối lại một chút, nhẹ nhàng nhả ra một vòng khói, làn khói cuộn lên rồi tan dần, toát lên vẻ lười biếng và phong lưu. Anh buông lời bỡn cợt:

“Tôi rảnh thế cơ à? Đưa em lên xong lại đưa em xuống?”

Cố Ngữ Chân tức đến không chịu nổi, lập tức quay người chạy ra mở cửa nhưng đám bảo vệ đã biến mất từ lâu rồi.

Cô lập tức quay lại nhìn anh:

“Rốt cuộc anh có ý gì? Không cho tôi đi à?”

Nghe vậy, Lý Thiệp ngẩng đầu nhìn cô, tay kẹp điếu thuốc giơ nhẹ lên một cái:

“Tôi không cho em đi chỗ nào? Cửa không phải đang mở đấy sao?”

Đúng là đồ vô lại!

Cố Ngữ Chân cuối cùng cũng hiểu rõ ý anh, anh chính là cố ý trêu chọc cô, con đường dài như vậy, để cô tự đi xuống chẳng khác nào hành xác?!

Huống hồ hôm nay đã đi suốt cả ngày, làn da này coi như tiêu rồi, sau này còn làm việc thế nào nữa?

Cô hít một hơi thật sâu, nghiến răng nghiến lợi, bắt đầu lục tung đồ đạc để tìm chìa khóa xe của anh, nhưng tìm khắp nơi cũng không thấy đâu.

Cố Ngữ Chân quay đầu nhìn anh, thấy anh đang kẹp điếu thuốc, hờ hững nhìn cô loay hoay, liền bước thẳng đến trước sofa, đưa tay sờ vào túi quần anh. Đôi chân anh dài, dáng người luôn thuộc dạng xuất sắc, lúc này lại ngồi thảnh thơi như thế, bất giác khiến người ta liên tưởng đến vài điều không nên nghĩ, cô theo phản xạ tránh ánh mắt của anh.

Lý Thiệp thì chẳng có phản ứng gì, cứ để mặc cô sờ tìm. Một lát sau, anh bất ngờ mở miệng:

“Lộ hàng rồi, em yêu.”

Cố Ngữ Chân lúc này mới cảm thấy trước ngực lạnh lạnh, chiếc áo này vốn cổ không sâu, nhưng khi cô cúi người như vậy, chẳng khác nào đưa thẳng trước mặt anh xem.

Cô lập tức đứng thẳng dậy, lấy tay che cổ áo lại, trừng mắt nhìn anh.

Lý Thiệp ngậm thuốc, cười lười biếng đầy vẻ trêu chọc:

“Còn muốn sờ nữa không?”

Cố Ngữ Chân vội vàng lùi lại một bước:

“Chìa khóa xe anh để đâu rồi?”

“Vứt rồi.” Lý Thiệp lười nhác nói, rõ ràng là đang đùa giỡn:

“Lái xe tới mệt lắm, tôi vứt luôn cho nhẹ.”

Cố Ngữ Chân nhìn anh, cô thật sự không chơi nổi kiểu này:

“Anh kêu người đưa tôi xuống, nếu không tôi gọi điện nói với bố mẹ tôi đấy.”

Lý Thiệp hoàn toàn không quan tâm:

“Em cứ nói đi.”

Ngay lúc Cố Ngữ Chân chuẩn bị mở miệng, điện thoại trong túi rung lên. Cô vội vàng lấy ra là bố cô gọi đến.

Hơn nữa trước đó còn có hơn chục cuộc gọi nhỡ, đều là từ bố cô.

Cô hoảng hốt, cuống quýt bắt máy.

Bên kia giọng bố cô rất nghiêm nghị:

“Cả đêm con đã đi đâu vậy hả?”

Cố Ngữ Chân vừa gấp vừa lo, không dám nhắc đến Lý Thiệp:

“Bố lát nữa con về liền.”

“Về ngay đi, Hoàng Dân cũng đến rồi, mà con còn chưa có mặt!”

Nghe vậy, Lý Thiệp hơi ngẩng đầu lên liếc nhìn cô.

Cố Ngữ Chân lập tức ngoan ngoãn đáp lời, cúp máy xong liền nhìn sang anh:

“Tôi phải về rồi, bố tôi đang giục.”

Cô căng thẳng như thể vừa làm chuyện mờ ám, vẫn giữ tác phong kiểu học sinh ngoan ngày trước, hoàn toàn khác với kiểu học sinh hư chẳng sợ trời đất như Lý Thiệp.

Lý Thiệp lạnh lùng nhìn cô một lúc, rồi dập tắt điếu thuốc trong gạt tàn, đứng dậy đi lên lầu, giọng thản nhiên:

“Em muốn về thì tự đi, người của tôi đều bận, không rảnh đưa em.”

Cố Ngữ Chân tức đến mức không nói nên lời, chỉ có thể bất lực nhìn anh lên lầu.

Thấy anh bước vào thư phòng, cô đi đến trước cửa sổ sát đất, nhìn ngắm phong cảnh núi non bên ngoài. Cảnh đẹp như đang trong kỳ nghỉ, nhưng cô lại chỉ có thể đi bộ xuống núi…

Cô nhìn ánh nắng gay gắt ngoài kia, đành phải đợi đến chiều tối mới đi được.

Cố Ngữ Chân quay lại nhìn bàn ăn còn đang bốc khói, cũng không làm khó bản thân, liền ngồi xuống ăn cơm. Ở đây mặt trời lặn khá chậm, mãi đến năm giờ mới bắt đầu dịu nắng.

Cô đeo túi xách lên lần nữa, thấy Lý Thiệp vẫn còn trong thư phòng, cũng không định chào hỏi, lặng lẽ mở cửa bước ra ngoài.

Cô cứ thế men theo con đường xuống chân núi, đi ngang qua khu suối nước nóng, đã không còn nhân viên tuần tra nào.

Con đường này yên tĩnh quá mức, trời dần tối, lại chẳng có bóng người, dù phong cảnh đẹp đến mấy cũng khiến người ta thấy sờ sợ.

Khi trời hoàn toàn tối đen, cô bắt đầu thực sự thấy sợ. Dù sao nơi đây cũng là vùng núi, rất hẻo lánh, ánh đèn đường cũng không chiếu tới, đoạn đường phía trước càng lúc càng tối.

Điện thoại cũng hết pin, không còn ánh sáng để soi đường.

Bất chợt một cơn gió thổi qua, bụi lau phía trước dường như có tiếng động, không biết là do gió thổi hay là… có người.

Cố Ngữ Chân sợ đến mức đứng im tại chỗ không dám nhúc nhích, cô lập tức quay đầu chạy ngược lại nhưng phía sau không xa hình như… có một cái bóng người.

Đồng tử của Cố Ngữ Chân co rút mạnh, cô vội lùi lại mấy bước, sợ đến mức bật khóc tại chỗ.

Anh đứng không xa, giữa các ngón tay mơ hồ hiện lên một ánh lửa nhỏ, gió thổi qua làm lóe sáng một góc vạt áo quen thuộc.

Gió trên núi mỗi lúc một mạnh, anh dường như đang nhìn cô, giơ tay rút thuốc, ánh lửa lóe lên, cô liền nhận ra khuôn mặt quen thuộc đó.

Cố Ngữ Chân lập tức chạy nhào tới, lao vào người anh, túm chặt lấy vạt áo, giọng nức nở vì hoảng sợ:

“Lý Thiệp, tôi sợ quá…”

Lý Thiệp cúi đầu nhìn cô một chút, đưa tay lau nước mắt cho cô:

“Lên trên trước đã.”

Cố Ngữ Chân đã không thể bước nổi nữa. Cô đi rất chậm, đi gần hai tiếng vẫn chỉ mới tới lưng chừng núi, lại vừa đói vừa sợ, chân còn đau.

Nước mắt cô rơi lã chã, trông vô cùng đáng thương:

“…Tôi không đi nổi nữa rồi.”

Gương mặt cũng đã khóc lem như con mèo nhỏ.

Lý Thiệp nhìn cô một lúc, rồi quay người đưa lưng về phía cô:

“Lên đi.”

Cố Ngữ Chân lúc này chỉ muốn nghỉ ngơi, lập tức dựa vào anh, ôm chặt lấy.

Lý Thiệp đứng dậy, cõng cô đi lên núi, vẫn ổn định như trước giờ.

Cố Ngữ Chân dựa vào vai anh, mãi một lúc sau mới hoàn hồn lại, lúc này mới nhớ ra:

Tại sao anh lại ở phía sau cô?

Hình như anh cũng đi bộ xuống, không hề lái xe…

Bình Luận (0)
Comment