Gió đêm rất lạnh, nhưng trên người anh lại rất ấm. Đèn đằng xa kéo bóng hai người thật dài, bầu trời đầy sao, ở nơi khác thì không thể nào thấy được nhiều sao như vậy.
Cố Ngữ Chân dựa vào lưng anh, không biết nên mở miệng hỏi thế nào.
Cô vốn nghĩ anh lái xe xuống, đi được nửa đường thì gặp cô nên mới xuống tìm, nhưng không ngờ đã đi một đoạn đường dài như vậy mà vẫn không thấy xe đâu.
Nói như vậy, lúc cô rời đi, anh đã lặng lẽ đi theo sau cô suốt hai tiếng đồng hồ?
Cố Ngữ Chân theo bản năng nhìn anh, anh không có ý định nói gì, chỉ lặng lẽ cõng cô đi tiếp.
Về đến nhà, bên trong người giúp việc đang nấu cơm, quản gia lớn tuổi thấy cô đi vào thì thở phào nhẹ nhõm:
“May mà quay về rồi, một mình đi xuống núi lỡ gặp chuyện gì nguy hiểm thì sao?”
Cố Ngữ Chân dựa vào vai Lý Thiệp, nghĩ lại chuyện vừa rồi vẫn còn thấy sợ.
Lý Thiệp cũng không có ý định để cô xuống, cứ vậy cõng cô lên lầu, đi thẳng vào phòng ngủ.
Cố Ngữ Chân ngồi xuống giường, cảm giác nhức mỏi ở chân càng lúc càng rõ.
Đi xuống núi đã mệt rồi, huống chi là còn phải cõng thêm cô mà đi ngược lên dốc.
Trán Lý Thiệp lấm tấm mồ hôi, anh quay người đi ra ngoài.
Cố Ngữ Chân đưa tay đấm vào chân cô, rõ ràng đã mỏi đến mức không còn cảm giác gì, vừa khát vừa mệt.
Lý Thiệp quay lại sau một lúc, hình như chỉ vừa ra ngoài dặn dò gì đó.
Chẳng bao lâu, người giúp việc mang đến một ly sữa nóng.
Cố Ngữ Chân lập tức nhận lấy, uống hết sạch.
Lý Thiệp mở vòi nước, rửa mặt, ngay cả tóc cũng bị ướt. Anh tiện tay lấy khăn lau sơ, rồi hứng nước nóng mang đến bên giường, lấy khăn mặt vừa nhúng nước, cúi đầu lại lau mặt cho cô.
Cố Ngữ Chân lúc nãy đã bị dọa sợ, giờ vẫn chưa hoàn hồn, chiếc khăn mềm mại lau lên mặt mang lại cảm giác dễ chịu, khiến nét căng thẳng trên gương mặt cô cũng dịu đi phần nào.
Lý Thiệp nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, vừa cưng chiều lại vừa trêu chọc:
“Khóc giống mèo con vậy.”
Trái tim Cố Ngữ Chân thoáng thắt lại, cô chợt bừng tỉnh, vội vàng giành lấy khăn từ tay anh:
“Để tôi tự làm.”
Lý Thiệp không nói gì, đưa tay định nắm lấy cổ chân cô, nhưng Cố Ngữ Chân lập tức co chân lại:
“Tôi không sao đâu.”
Lý Thiệp ngẩng lên nhìn cô:
“Ngâm nước nóng một chút sẽ không còn đau thế nữa.”
Cố Ngữ Chân vừa nghe xong lập tức đồng ý, vì đúng là mỏi nhừ đến mức không chịu nổi nữa rồi.
Lý Thiệp giúp cô cởi giày, chân cô vốn trắng mịn như ngọc, giờ đã đỏ bừng lên.
Anh đặt chân cô vào chậu nước ấm, nhẹ nhàng xoa bóp lòng bàn chân.
Tay anh có vết chai mỏng, động tác vừa có lực vừa dịu dàng khiến cô không thể làm ngơ, rất thoải mái.
Cố Ngữ Chân nhìn anh đang xoa bóp chân cho cô, lòng bỗng thấy rối bời. Sau một lúc im lặng thật lâu, cô khẽ nói:
“Lý Thiệp, anh có thể giúp tôi một việc không? Nhờ ai đó đưa tôi về được không?”
Động tác của Lý Thiệp khựng lại, anh không ngẩng đầu:
“Gấp vậy, định về sớm để đi xem mắt à?”
“Không phải… là bố tôi nói muốn tôi về sớm.”
Cố Ngữ Chân không nói ra nửa câu sau.
Chính là bố cô không cho cô gặp lại anh nữa.
“Em có thể nói với bố là muốn ở lại chơi vài ngày.”
Lý Thiệp rõ ràng không xem đó là vấn đề gì cả.
Cố Ngữ Chân nghe vậy, bỗng dưng cảm thấy hai người họ giống như cặp đôi học sinh đang lén lút yêu nhau, sợ bị gia đình phát hiện, lại muốn tranh thủ thêm chút thời gian bên nhau.
Nhưng hiện tại, họ vốn dĩ không phải người yêu, hơn nữa sớm đã phân rõ ranh giới rồi.
Cô lắc đầu, khẽ thì thầm một câu:
“Bố tôi nói không cho tôi gặp anh.”
Thấy anh dường như vẫn khá dễ nói chuyện, cô do dự một lúc rồi lên tiếng:
“Lý Thiệp, anh có thể buông tha cho bọn tôi không?”
Lý Thiệp nghe vậy, chậm rãi ngẩng đầu nhìn cô, không biết là bị kích động bởi từ nào, ánh mắt bỗng trở nên lạnh lùng.
Anh không nói gì nữa, chỉ cầm khăn lau khô chân cho cô rồi thản nhiên bảo:
“Ngủ sớm đi, tôi ở phòng bên cạnh, có chuyện thì gọi.”
Câu đó nghĩa là không có gì để thương lượng cả.
Cố Ngữ Chân chỉ có thể nhờ người khác, vốn dĩ cô không định làm lớn chuyện.
Cô vội kéo tay anh lại:
“Điện thoại tôi hết pin rồi, có thể cho tôi mượn sạc được không?”
Lý Thiệp lại thờ ơ đáp:
“Không có.”
Cố Ngữ Chân hơi tức, nhưng nghĩ đến việc anh vừa cõng cô lên đây thì lại không giận nổi. Nếu thật sự muốn giày vò cô, anh đã mặc kệ từ đầu rồi.
Cô nhìn theo bóng anh rời khỏi, khổ sở nằm vật ra giường. Cô không thể đi bộ xuống núi được nữa, nhưng cũng đâu thể cứ ở lại đây mãi?
Cố Ngữ Chân hoàn toàn không nghĩ ra cách gì. Lý Thiệp dường như cũng không định đưa cô xuống.
Sáng hôm sau vẫn như cũ cô tỉnh dậy một mình, anh không hề xuất hiện, tối hôm qua hình như cũng ở luôn trong thư phòng.
Cô đứng dậy ra mở cửa phòng, phát hiện cửa chỉ khép hờ. Cô hơi nghi hoặc, rõ ràng nhớ là tối qua đã đóng lại rồi mà.
Không thể tự mình đi xuống, điện thoại thì hết pin, người giúp việc vừa nghe cô bảo muốn mượn điện thoại thì lập tức biến mất không thấy bóng dáng đâu. Gọi trời không thấu, gọi đất cũng chẳng ai nghe.
Cố Ngữ Chân bước ra khỏi phòng, nhìn về phía thư phòng thấy anh không có ở đó.
Cô thu hồi ánh mắt, chán đến cực điểm liền xuống lầu, ngồi một lúc cũng chẳng biết làm gì, cuối cùng chỉ đành mở tivi lên xem.
Cô đổi qua mấy kênh, cuối cùng dừng lại ở bản tin giải trí, ban đầu chỉ là nghe cho đỡ buồn, không ngờ lại nghe thấy tên cô.
“Cố Ngữ Chân hẹn hò thiếu gia tại hộp đêm, chơi bời phóng túng.”
Cố Ngữ Chân: “……”
Cô vội nhìn lên màn hình hóa ra tối hôm trước ở quán bar cũng bị chụp lại rồi.
Đám paparazzi rõ ràng đã bám theo họ cả ngày, đến cả lúc Lý Thiệp gắp thú bông cho cô cũng bị quay lại.
Ảnh chụp trông rất có không khí, vừa có video, vừa có ảnh tĩnh.
Tấm đầu tiên là ở trung tâm thương mại, cô đang chơi máy gắp thú, còn anh thì ngồi cách đó không xa, dường như đang nhìn về phía cô.
Nhưng cô cũng không chắc anh có đang nhìn cô hay không, vì nhớ rõ lúc đó anh nói là đang nhìn con chó nhỏ mũm mĩm ở bên kia.
Tiếp sau đó là đoạn video quay trong quán bar.
Cố Ngữ Chân xem mà giật mình thì ra lúc đó anh thật sự đã hôn cô, mà còn hôn rất quá mức.
Vốn dĩ mối quan hệ trước kia giữa họ đã gây chú ý rất lớn, nhiều người đang trông đợi hai người họ tái hợp trên chương trình thực tế.
Sau khi đoạn video quay trộm kết thúc, còn phát cả những bình luận từ mạng xã hội.
Những dòng bình luận lần lượt lướt qua màn hình, độ tương tác cực cao:
“Tôi thấy ông chủ LZ chắc chắn rất thích Cố Ngữ Chân, cô ấy chỉ chơi máy gắp thú thôi mà anh ta cũng không rời mắt khỏi cô ấy tí nào.”
“Nụ hôn đó, làm bé Chân nhà mình khóc luôn rồi, sau đó hai người đi đâu thế?”
“Còn phải hỏi sao? Chắc chắn là đi mở phòng rồi.”
Cố Ngữ Chân lập tức hoảng sợ đứng bật dậy. Đến mức này rồi, lên cả tivi rồi, bố cô chắc chắn cũng đã thấy rồi!
Cô bắt đầu hoảng loạn. Lý Thiệp từ trên lầu bước xuống, cô lập tức chạy lại, giọng hơi vội:
“Lý Thiệp, anh mau đưa tôi về đi, bố tôi chắc chắn biết chuyện rồi!”
Lý Thiệp hoàn toàn không có phản ứng hoảng hốt hay lo lắng như cô. Áo anh để mở khuy cổ, trông như vừa mới tập thể thao xong rồi đi tắm, vẻ mặt nhìn cô thì lạnh nhạt như không.
Cố Ngữ Chân nhìn thấy dáng vẻ anh lúc này, tự dưng không dám tiến lại gần. Mỗi lần anh thế này, cô đều bị anh “dạy dỗ” rất dữ.
Cô đang mặc áo ngủ của anh, cảm thấy không an toàn chút nào, liền lùi về phía lan can cầu thang.
Lý Thiệp không nhìn cô nữa, tiếp tục bước xuống lầu.
Cố Ngữ Chân lo lắng quá, vội chạy theo kéo tay anh:
“Chuyện này đã qua lâu rồi, anh cũng nên hết giận rồi chứ? Dù là tôi sai cũng được, anh cứ cho tôi về trước đi, sau này anh muốn sao tôi cũng chịu!”
Lý Thiệp nhếch môi giễu cợt:
“Muốn sao cũng được? l*m t*nh nhân cũng được à?”
Cố Ngữ Chân nghe vậy thì rõ ràng bị tổn thương, nhỏ giọng:
“Anh không thể nói chuyện có chút tình cảm được sao? Anh còn có thể làm bạn với bạn gái cũ của mình, sao lại đối xử với tôi như vậy? Tôi dễ bắt nạt đến thế à?”
Lý Thiệp cười lạnh, rút tay ra khỏi tay cô, giọng đầy ngang ngược:
“Đúng! Chính là muốn bắt nạt em đấy! Cố Ngữ Chân, hôm nay tôi nói cho em biết tôi với em chưa xong đâu! Và giữa chúng ta không có gì gọi là tình nghĩa!”
Cố Ngữ Chân khựng lại, còn chưa kịp phản ứng thì Lý Thiệp đã quay người rời khỏi nhà, sập mạnh cửa.
Cô đứng nhìn qua cửa kính sát đất, thấy anh lái xe phóng đi, bóng xe chỉ lướt qua như gió.
Mắt cô đỏ hoe, ngồi phịch xuống ghế sofa, không biết phải làm gì tiếp theo.
Một giây sau, cô chợt nhớ ra anh đi vội như vậy, hình như không mang theo gì cả… điện thoại thì sao? Có khi cũng quên ở nhà?
Không dám nghĩ nhiều, Cố Ngữ Chân vội chạy lên lầu, vào thư phòng thấy trong phòng toàn là tài liệu.
Cô nhanh chóng bước đến lục tìm, quả nhiên nhìn thấy điện thoại đang nằm hờ hững trên bàn làm việc.
Cô vừa cầm điện thoại lên thì có cuộc gọi đến. Trên màn hình hiển thị “Cô.”
Cố Ngữ Chân sợ anh quay lại, cuống quýt lỡ tay bấm nghe.
Đầu dây bên kia lập tức vang lên giọng phụ nữ giận dữ:
“Lý Thiệp! Cháu đưa bạn gái của Tích Uyên đi đâu rồi hả? Mau đưa người ta về ngay! Cháu có biết mình đang làm gì không!”
Cố Ngữ Chân không biết nên xưng hô thế nào, chỉ có thể lên tiếng:
“Cô ơi, cháu là Cố Ngữ Chân.”
Bên kia vừa nghe giọng cô, lập tức căng thẳng:
“Ngữ Chân à! Cô là cô nhỏ của Lý Thiệp. Người nhà cháu đến tìm chúng tôi rồi! Hai đứa đang ở đâu vậy? Nó có phải lại phát điên rồi, giữ cháu không chịu thả hả?”
Cố Ngữ Chân nhớ đến sự lạnh nhạt của anh, trong lòng vẫn thấy rối loạn. Nói là anh hận cô, nhưng lại chưa từng đụng vào một ngón tay, chính cô tự muốn đi xuống núi, anh lại không yên tâm mà theo sau.
“Không… anh ấy không làm gì cả. Cũng không giam giữ. Chỉ là đường xuống núi xa quá, cháu đi không nổi, anh ấy cũng không chịu cho người đưa cháu xuống.”
Cô có thể nghe rõ đầu bên kia điện thoại có tiếng Lý Lệ Quốc đang giận dữ đập đồ, âm thanh hỗn loạn, dường như có rất nhiều người, còn có tiếng một người đàn ông khác có lẽ là chú của anh:
“Cái thằng khốn nạn này! Không biết nặng nhẹ gì cả, thật là phát điên rồi!”
“Anh à đừng vội, để Ngọc Du hỏi xem rốt cuộc đang ở đâu.”
Lý Ngọc Du lập tức lên tiếng:
“Chân Chân, cháu nói cô biết cháu đang ở đâu, cô đến đón. Lý Thiệp không có ở cạnh cháu đúng không?”
“Anh ấy ra ngoài rồi, quên mang điện thoại.” Cố Ngữ Chân nghe vậy liền vui mừng đứng bật dậy, nhưng nhìn ra ngoài cửa sổ lại chẳng biết mình đang ở nơi nào:
“Cháu cũng không rõ là chỗ nào, chỉ biết là trên núi, phía dưới có suối nước nóng, ngoài ra không có gì cả.”
Lý Ngọc Du ngập ngừng:
“Ngữ Chân, mau gửi định vị cho cô, đừng để A Thiệp biết.”
Cố Ngữ Chân vội vàng gật đầu nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, điện thoại trong tay cô bị giật mất.
Tim cô khựng lại một nhịp. Ngẩng đầu nhìn lên, không biết Lý Thiệp đã quay lại từ lúc nào, cũng chẳng rõ anh đã nghe được bao lâu.
Trái tim cô gần như ngừng đập.
Lý Thiệp cầm điện thoại, nhìn cô với ánh mắt vừa lạnh vừa giễu cợt:
“Muốn về gấp như vậy? Nhưng mà hôm kia em lôi tôi lên giường thì đâu có gấp như thế.”
“Lý Thiệp!” Cố Ngữ Chân hoàn toàn không nhớ nổi chuyện đó. Nghĩ đến việc bên kia điện thoại toàn là bậc trưởng bối, cô lập tức đỏ bừng mặt, vội nhào tới giật lại điện thoại, sợ bị họ nghe thấy mấy lời vừa rồi của anh.
Nhưng động tác của anh nhanh hơn cô, lùi một bước là tránh được.
Cố Ngữ Chân không kịp hãm lại, đâm thẳng vào bàn, làm đống đồ trên mặt bàn rơi lách cách xuống đất, cả chiếc đèn bàn cũng đổ theo, phát ra một tiếng động lớn.
Cô vốn chỉ mang dép lê, một chân giẫm trúng mảnh thủy tinh, đau đến mức hét lên.
Lý Thiệp hoảng hốt, lập tức chạy tới bế cô lên.
Bên kia điện thoại, một đám người lớn nghe thấy tiếng hét cũng bị dọa sợ, đồng loạt quát to:
“Lý Thiệp, cháu đánh con bé à?!”
“Đồ súc sinh! Mày còn dám ra tay nữa hả?!”
Da Cố Ngữ Chân vốn mỏng, đụng nhẹ cũng để lại vết đỏ. Lần này bị giẫm lên mảnh thủy tinh, máu lập tức chảy ra đỏ tươi chói mắt.
Lý Thiệp vốn đã rối, nghe tiếng ồn ào bên kia điện thoại lại càng thêm bực, lập tức ngắt cuộc gọi rồi ném điện thoại sang một bên.
Lý Ngọc Du thấy điện thoại bị ngắt, sốt ruột hét lên:
“Cúp rồi! Chắc chắn là đã đưa con bé đến chỗ mới rồi, chẳng trách tìm không thấy!”
Lý Lệ Quốc giận đến nỗi gan như bốc lửa, vừa lo vừa sợ, đầu óc lập tức nghĩ đến mấy vụ thiếu gia không được dạy dỗ đàng hoàng, gây chuyện rồi lên báo, thậm chí bị đưa vào tù.
Ông vỗ bàn rầm rầm, hét lớn:
“Cái thằng trời đánh này đúng là không khiến người ta yên tâm! Mau tìm người liên lạc ngay, không thì sắp xảy ra chuyện lớn rồi!”