Bàn chân của Cố Ngữ Chân đau nhói, chẳng mấy chốc sàn nhà đã có mấy giọt máu đỏ tươi.
Lý Thiệp bế cô vào phòng ngủ, gọi bác sĩ gia đình đi cùng đến.
Phó Tuân vội vã chạy đến, cứ tưởng có chuyện nghiêm trọng gì, ai ngờ vào đến phòng ngủ lại chỉ thấy có hai ba giọt máu dưới sàn.
Nhưng trong mắt Lý Thiệp thì rõ ràng là rất nghiêm trọng, anh đang đỡ chân cô, nhìn cô im lặng với hai vệt nước mắt trên mặt, dường như không biết dỗ thế nào, thấy Phó Tuân tới thì đơn giản nói:
“Dẫm phải mảnh kính dưới chân.”
Phó Tuân bước vào, ngồi xuống nhìn vết thương, may mà còn đi dép, nên mảnh thủy tinh không đâm quá sâu.
Cố Ngữ Chân sợ đau, khi Phó Tuân dùng nhíp gắp mảnh thủy tinh ra khỏi chân cô, cơn đau truyền đến khiến cô khẽ nghiến răng. Mắt cô vốn đã đỏ hoe, giờ lại càng trông đáng thương hơn.
Lý Thiệp nhíu mày thật chặt:
“Nhẹ tay chút.”
Phó Tuân lập tức cảm thấy áp lực như núi đè. Mặc dù với anh ta, xử lý vết thương ngoài da là chuyện cỏn con, nhưng bị Lý Thiệp nhìn chằm chằm như vậy còn căng thẳng hơn cả làm đại phẫu.
Khó khăn lắm mới băng bó xong, Lý Thiệp nhìn chân Cố Ngữ Chân một cái, kiểm tra cẩn thận.
Phó Tuân có chút bực mình:
“Anh từng phục vụ trong quân đội, chẳng phải cũng biết xử lý vết thương sao? Còn gọi tôi đến làm gì, băng bó xong còn không yên tâm.”
Lý Thiệp vừa kiểm tra vừa nói:
“Tôi ra tay thô quá, vết thương ngoài da thì băng đại thôi, nhưng cô ấy không giống.”
Gì mà không giống? Không phải cũng là vết thương ngoài da à? Chút xíu thế này mà đến bệnh viện thì đúng là tốn công vô ích, đến mức không xử lý nổi à?
Phó Tuân trong lòng đầy oán than nhưng không nói ra, chỉ liếc nhìn cô với gương mặt đầy nước mắt, yếu ớt mỏng manh như thế, lại đi cùng kiểu tính cách đại thiếu gia của Lý Thiệp, thật là trái ngược quá mức.
Lý Thiệp thấy nước mắt cô lại bắt đầu lưng tròng, liền cúi người hôn lên cô, nhẹ giọng dỗ dành:
“Không sao đâu, sẽ không để lại sẹo đâu.”
Dưới bàn chân có để lại sẹo thì sao chứ, ai mà đi nhìn lòng bàn chân?
Phó Tuân nghe câu này trước khi rời đi, tức đến mức phải bật cười thành tiếng.
Cố Ngữ Chân cảm nhận được sự mềm mại nơi môi anh vừa chạm qua, tim khẽ siết lại, cô xoay đầu sang chỗ khác, nhắm mắt không thèm để ý tới anh.
Lý Thiệp cũng không nói gì thêm, chỉ ngồi nhìn cô một lúc rồi mới rời khỏi phòng.
Cố Ngữ Chân nghe thấy tiếng anh xuống lầu, hình như còn dặn dò người giúp việc điều gì đó rồi ra ngoài.
Cô bị thương ở chân, lại không có điện thoại, chẳng đi đâu được, chỉ có thể nằm im một chỗ.
Nghĩ đến những lời vừa rồi của Lý Thiệp, cô vừa đau lại vừa tủi thân, chẳng biết từ lúc nào mà đã thiếp đi. Trong cơn mơ mơ màng màng, cô cảm giác như có người nhẹ nhàng lay mình, gọi một tiếng:
“Ngữ Chân.”
Cố Ngữ Chân mở mắt ra, ánh nắng ngoài cửa sổ đang rất đẹp, cô quay đầu nhìn thì thấy cạnh giường là một người phụ nữ rất xinh đẹp. Trước đây cô từng gặp ở chương trình《Trong cổ tích》, đó là cô của Lý Thiệp.
Cô hơi giật mình một chút, rồi lập tức ngồi dậy, không biết nên xưng hô thế nào, đành chào đơn giản:
“Chào cô ạ.”
Người phụ nữ thấy cô tỉnh liền lập tức đưa tay ra hiệu im lặng, ý bảo cô đừng căng thẳng:
“Cô là cô của A Thiệp, thằng nhóc đó không làm gì cháu chứ?” Vừa nói Lý Ngọc Du vừa nhìn xuống chân cô, sắc mặt thay đổi, giận dữ nói:
“Nó đánh cháu à?!”
Cố Ngữ Chân vội vàng lắc đầu:
“Không ạ, là do cháu muốn lấy điện thoại, không cẩn thận va vào bàn, đạp phải cái đèn bàn rơi xuống nên mới bị thế thôi.”
Lý Ngọc Du lúc này mới dịu xuống một chút:
“Nếu nó dám ra tay đánh phụ nữ thì khỏi mang họ Lý nữa!” Bà liếc nhìn ra cửa rồi nói tiếp:
“Cháu mau đi theo cô, tranh thủ lúc nó chưa về. Thằng nhóc này trông thì bất cần nhưng từ nhỏ đã rất bá đạo với người mình thích. Đợi nó quay lại rồi thì cháu muốn đi cũng khó đấy.”
Cố Ngữ Chân nghe vậy vội vã gật đầu, xuống giường xỏ dép, nhưng chân vừa chạm đất thì đau nhói, cô cắn răng bước từng bước nhẹ nhàng.
“Cẩn thận cái chân.” Lý Ngọc Du đưa tay đỡ cô, dìu cô đi xuống tầng dưới.
Cố Ngữ Chân theo cô xuống, vừa đi vừa thấy bên ngoài có một chiếc trực thăng đang đỗ, cô hơi ngẩn người vì tình hình lớn hơn cô tưởng nhiều.
Lý Ngọc Du thật ra cũng khá có cảm tình với cô, ngoan ngoãn yên tĩnh, nhìn là biết không phải kiểu mưu mô tính toán. Ban nãy khi đến, bà còn bán tín bán nghi, nghĩ không biết cô đã dùng “bùa mê thuốc lú” gì mà khiến thằng cháu mình làm ra mấy chuyện tầm bậy.
Nhưng khi bước vào phòng ngủ nhìn thấy người thật thì bà cũng ngạc nhiên rõ ràng là Lý Thiệp gây rối, làm khổ một cô gái ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Nghĩ thôi đã thấy không chấp nhận nổi. Nếu anh cãi nhau với Trương Tử Thư thì bà còn chẳng thèm quản, đằng này cô trông yếu đuối thế kia, sao chịu nổi cái tính đại thiếu gia của anh chứ?
Lý Ngọc Du vừa dìu cô xuống lầu vừa mở lời:
“Chuyện của hai đứa cô cũng nghe qua rồi, trước đây từng quen nhau đúng không?”
Cố Ngữ Chân nghe vậy liền gật đầu, nhớ đến mối tình mười năm của cô dành cho anh, chỉ nhẹ nhàng đáp:
“Đã từng có một thời gian.”
Lý Ngọc Du thấy có gì đó kỳ lạ, nhớ lại cuộc điện thoại trong xe trước đó lúc đó Lý Thiệp còn nhất quyết đòi cô trả tiền, bèn hỏi:
“Vậy ý cháu là… nó từng thích cháu?”
Cố Ngữ Chân nhớ đến những lời anh nói, lắc đầu, trong lòng tủi thân:
“Không ạ. Anh ấy không thích cháu. Chỉ muốn cháu l*m t*nh nhân của anh ấy, kể cả sau khi anh ấy kết hôn. Bởi vì cháu đã khiến anh ấy mất đi người anh em của mình.”
Lý Ngọc Du nghe xong thì giận sôi máu:
“Nó thật sự nói như vậy sao? Cái thằng khốn này!”
Bà thật sự không ngờ Lý Thiệp dù có hồ đồ trong chuyện tình cảm thì cũng không đến mức ức h**p con gái. Ai ngờ anh thực sự đang bắt nạt người ta.
Bà tức đến mức không kiềm chế nổi:
“Cháu yên tâm, có cô ở đây, sau này tuyệt đối sẽ không để nó quấy rầy cháu nữa. Nếu nó còn dám tìm cháu, mấy ông chú nó sẽ đánh gãy chân nó cho mà xem!”
Cố Ngữ Chân nghe vậy cũng không nói gì thêm, chỉ cảm ơn:
“Cảm ơn mọi người.”
Khi đã ngồi lên trực thăng, đeo tai nghe khử tiếng ồn, âm thanh ồn ào bên tai dần lắng xuống, nhưng tâm trí cô thì bỗng trở nên hỗn loạn. Trực thăng từ từ bay lên cao, biệt thự nơi có bầu trời đêm đầy sao đẹp đẽ ấy dần dần thu nhỏ lại, rồi biến mất khỏi tầm mắt cô.
Nói không đau lòng thì là giả. Cô vẫn không thể hiểu nổi, vì sao Lý Thiệp lại không thể đối xử với cô như với những người bạn gái cũ, anh có thể làm bạn với họ, còn với cô thì lại như kẻ thù.
Có lẽ với những cô bạn gái trước đây, anh đều thật lòng yêu, còn đến lượt cô thì chỉ là “hợp”.
Không có tình cảm, thì làm gì còn nói đến thể diện hay nể tình?
Cố Ngữ Chân cụp mắt xuống. So với Trương Tử Thư, thì rõ ràng anh không hề thích cô. Anh có thể dùng tên của cô ta để chơi game suốt bao nhiêu năm, kiểu yêu thích ấy mới có thể duy trì cảm tình mà làm bạn cả đời…
Trực thăng rất nhanh đã hạ cánh. Lý Ngọc Du trực tiếp đưa cô về nhà.
Bố cô đã ở đó chờ rất lâu, vừa thấy cô về thì sắc mặt liền lạnh tanh, không có chút biểu cảm gì gọi là vui mừng.
Mẹ cô lập tức chạy đến, vừa nhìn thấy chân cô bị thương liền lo lắng:
“Chân con làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
Cố Ngữ Chân vội lên tiếng, cũng không dám nói thật về mức độ nghiêm trọng của vết thương:
“Con vô ý giẫm phải mảnh kính thôi ạ, không sao đâu, chỉ bị trầy xước nhẹ.”
Lý Ngọc Du rõ ràng cũng thấy có chút ngượng ngùng. Lý Thiệp đúng là quá hồ đồ, đến chuyện thế này mà cũng làm ra được. Nói nhẹ thì là ẩu, nói nặng thì hoàn toàn có thể coi là một vụ lớn.
“Anh Cố, người tôi đã đưa về rồi. Đứa cháu kia của tôi từ nhỏ tính tình đã hoang dã, gây phiền phức cho nhà anh rồi.” Lý Ngọc Du vừa nói vừa lấy từ túi ra một xấp tiền mặt:
“Chỗ này để lo liệu chi phí chữa trị cho vết thương của Ngữ Chân…”
Bố cô nhìn thấy vậy thì nghiêm mặt nói:
“Tiền thì không cần để lại đâu. Tôi chỉ mong các người về sau biết dạy dỗ con cái cho tốt. Con gái tôi sau này còn phải lấy chồng nữa.”
Lý Ngọc Du nghe vậy cũng hiểu rõ, trong giọng nói của ông là sự bất bình và lo lắng cho con gái nhà lành lại bị cuốn vào chuyện thế này, quả thật quá mất mặt.
Còn về phía Lý Thiệp, người khác cùng lắm chỉ cho rằng đó là một đoạn tình sử phong lưu, sau này vẫn có thể cưới được con gái nhà lành.
Nhưng con gái thì khác, lúc nào cũng sẽ bị chỉ trỏ bàn tán nhiều hơn. Đây chính là điều khiến người làm bố mẹ lo lắng nhất. Trong sự bất công ấy, có ai nỡ để con gái mình phải chịu thiệt thòi như vậy?
Cho nên việc bố cô tức giận, thì ai cũng có thể hiểu. Lý Ngọc Du lại xin lỗi lần nữa, đảm bảo tuyệt đối sẽ không để cháu trai mình tới tìm Cố Ngữ Chân nữa, rồi mới rời đi.
Sau khi Lý Ngọc Du đi khỏi, bố cô rõ ràng vẫn còn giận đến mức không muốn nói chuyện.
Cố Ngữ Chân đứng yên một chỗ, hơi căng thẳng, khẽ gọi:
“Bố…”
Mẹ cô cũng không biết phải làm thế nào.
Bố cô nhìn cô:
“Con không cần gọi ta là bố nữa. Con đã muốn tự hủy hoại danh tiếng của mình, thì ta với mẹ con cũng không quản nổi. Vài hôm nữa chúng ta sẽ về quê, con cũng không cần nhận chúng ta là bố mẹ nữa.”
Cố Ngữ Chân lập tức đỏ hoe mắt:
“Bố, con sai rồi… chỗ đó xa quá, con không quay về kịp. Con sợ bố mẹ lo nên mới không nói thật.”
“Ta không quan tâm con nói thật hay nói dối. Nếu con còn coi ta là bố, thì từ giờ đừng gặp lại nó nữa. Nó là người như thế nào, nó chơi được, còn con thì không!”
Bố cô nói thẳng, rồi dứt khoát định luôn chuyện cả đời cô:
“Đợi mấy hôm nữa về quê, ta với mẹ con sẽ bàn với dì Hoàng về hôn sự của con với Hoàng Dân. Thằng bé đó không tệ, mấy hôm nay vẫn luôn đi theo ta tìm con, sợ con gặp chuyện gì đấy!”
Cố Ngữ Chân nghe vậy thì cụp mắt xuống, vết thương dưới chân lại âm ỉ đau nhức.
Mẹ cô lập tức lên tiếng, đỡ cô vào trong nhà:
“Thôi được rồi, chân con còn đang đau, để nó nghỉ ngơi trước đã.”
Cố Ngữ Chân vào phòng, mẹ cô mang thuốc mà Lý Ngọc Du nhờ người gửi tới.
Vì cô đã đi lại, nên lớp vải băng bó bị thấm máu, cần phải thay mới.
Mẹ cô cầm gạc lên nói:
“Lại đây, để mẹ xem con bị thương thế nào nào?”
Cố Ngữ Chân nào dám để bà xem, lập tức giành lấy miếng gạc trong tay bà, khéo léo né tránh:
“Con tự làm được, mẹ ơi, con hơi đói rồi.”
“Vậy để mẹ nấu gì đó cho con ăn. Cũng đừng trách bố con quá, ông ấy cũng chỉ là lo cho con thôi. Con nói xem, cái nhà người ta như vậy, con làm sao mà chen vào được? Đừng hồ đồ nữa, mẹ với bố con từng trải rồi, chuyện như thế mẹ gặp không ít. Con trai nhà giàu chơi bời với con gái nhà lành, làm người ta mang thai rồi quăng cho ít tiền bảo đi phá, sau đó thì lặn mất tăm. Làm gì có thật lòng gì ở đó? Con chẳng phải cũng thấy dì ở đầu phố bên sao? Nghe lời bố con đi, Hoàng Dân thật sự rất được. Coi như là để bố mẹ yên tâm, có được không con?”
Cố Ngữ Chân mắt đỏ hoe, khẽ gật đầu liên tục:
“Con biết rồi, mẹ ơi.”
Mẹ cô thở dài rồi rời khỏi phòng.
Cố Ngữ Chân ngồi yên một lát, sau đó tháo băng gạc ở chân ra, cầm tăm bông chấm thuốc sát trùng, nhẹ nhàng lau đi lớp máu dưới lòng bàn chân.
Băng bó xong vết thương, cô im lặng một hồi, lấy chiếc túi mang về bên cô rồi lấy chiếc điện thoại đã hết pin ra, cắm sạc.
Cô mở danh bạ, xóa số điện thoại của Lý Thiệp, rồi chặn luôn cuộc gọi, đồng thời xóa hết mọi liên lạc với anh trên tất cả ứng dụng trò chuyện.
Cô chớp mắt, vành mắt cay xè, sau khi làm hết những việc ấy… dường như anh thật sự đã biến mất khỏi thế giới của cô.
Quỹ đạo từng lệch hướng, giờ phải quay trở lại đúng hướng.
Sự “nổi loạn” của cô cũng kết thúc rồi.
Cứ như chưa từng gặp anh.
Vốn dĩ… cô nên nghe theo sự sắp đặt của bố mẹ, sống một đời bình lặng.