Khi Anh Quay Lại, Nhưng Tôi Chẳng Cần

Chương 1

 

Trần Mục Lễ nhíu mày đứng dậy, ra ban công hút thuốc.

 

Tôi nhìn sang.

 

Trong ánh đèn rực rỡ phía sau, bóng dáng cao gầy của anh hòa vào làn khói thuốc mờ nhạt, trông cô độc và lạnh lẽo.

 

Nửa tiếng sau, anh quay vào, nở một nụ cười gượng gạo đầy nhẫn nhịn.

 

“Lần này, hoạt động Ngày Gia Đình của công ty, em đi cùng anh nhé. Đúng lúc cuối tuần anh không phải làm việc, sẽ đưa em đi mua vài bộ quần áo.”

 

Công ty của Trần Mục Lễ thỉnh thoảng tổ chức hoạt động Ngày Gia Đình, trước đây anh chưa bao giờ dẫn tôi theo.

 

Có lần tôi tò mò hỏi, anh cau mày, mặt đầy vẻ khó chịu.

 

“Đó là phúc lợi dành cho nhân viên cấp thấp. Số lượng có hạn, anh là lãnh đạo cấp cao, phải chú ý hình tượng, không cần tranh giành với họ.”

 

Lúc này đây, tôi rất muốn hỏi anh...

 

“Chẳng lẽ lần này anh không cần để ý gì nữa sao?”

 

Nhưng tôi không hỏi.

 

Từ khi Trần Mục Lễ dọn về đây, giữa chúng tôi luôn có một cảm giác nặng nề và khó chịu khó tả.

 

Đúng vậy, là cảm giác khó chịu.

 

Giống như có thứ gì đó dính nhớp nghẹn trong cổ họng, không nuốt xuống được cũng không nhả ra được, nhưng luôn khiến bạn nhận thức rõ sự tồn tại của nó.

 

“Được thôi.” Tôi nói.

 

Anh mỉm cười, trông có vẻ vui.

 



Nhưng khi quay lưng đi, nụ cười đó nhanh chóng biến mất, và tôi nghe thấy anh khẽ thở dài, rất nhỏ, như không muốn ai biết.

 

Buổi tối, tôi tắt đèn chuẩn bị đi ngủ thì cửa bất ngờ mở ra, Trần Mục Lễ bước vào.

 

“Em ngủ chưa?”

 

Chúng tôi hiện tại ngủ riêng. Anh ngủ trong phòng làm việc.

 

...

 

Ngày anh quyết định trở về, kéo vali đứng trước cửa phòng, anh nói với tôi:

 

“Lý Tiếu, chúng ta đều cần thời gian và không gian để bình tĩnh lại, tạm thời cứ ngủ riêng đi.”

 

Lúc đó, trong tôi là một mớ cảm xúc cực đoan chồng chéo.

 

Nỗi đau bị người thân thiết nhất phản bội, sự dằn vặt khi nhớ lại những hành động điên rồ lúc mất kiểm soát, cùng cảm giác tự mãn khi đứng ở vị trí đúng đắn về đạo đức…

 

Mọi hành động và biểu cảm đều trở nên méo mó, phóng đại.

 

Tôi ngẩng cao cằm, cười lạnh nhìn anh.

 

“Trần Mục Lễ, anh nghĩ gì thế? Anh tưởng bản thân anh được về nhà là để làm chuyện đó sao? Anh đừng nghĩ rằng đầu óc ai cũng chỉ chứa mấy cái đó được không?”

 

“Nếu em đã muốn vậy.”

 

Anh không phản bác, chỉ thản nhiên nói, kéo vali đi thẳng vào phòng làm việc.

 

...

 

Vậy mà lúc này đây, anh lại đang đứng bên giường, lặng lẽ nhìn tôi một lúc.

 

Tiếng động khe khẽ vang lên khi anh nằm xuống, bàn tay từ từ luồn qua eo tôi, chạm vào làn da dưới lớp áo.



 

“Lý Tiếu, dù gì chúng ta vẫn là vợ chồng.”

 

Giọng anh có chút ướt át.

 

Rất lạ, rõ ràng chỉ là một câu đơn giản, rõ ràng tôi không nhìn thấy nét mặt của anh, nhưng lại cảm nhận được sự chịu đựng, bất lực ẩn chứa trong lời nói ấy.

 

Như thể việc anh chủ động cầu mong một chút ân ái với tôi là điều anh không muốn.

 

Như thể anh cuối cùng cũng chọn cúi đầu trước số phận.

 

Như thể đây là sự công nhận đối với mối quan hệ vợ chồng vẫn còn tồn tại.

 

Như thể đây là một sự ban ơn dành cho người vợ mười năm như tôi.

 

Bên ngoài cửa sổ, ánh trăng lạnh lẽo và mệt mỏi nhìn xuống nhân gian.

 

Tôi không nhịn được nữa, nói ra cái tên mà suốt ba tháng qua tôi chưa từng nhắc tới.

 

“Thế Đông Phương Hạ thì sao?”

 

“Chẳng phải cô ta mới là người vợ duy nhất trong lòng anh sao?”

 

Không khí bỗng chốc đông cứng lại.

 

Người đàn ông phía sau bật dậy trong bóng tối, giọng nói đầy phẫn nộ và sắc nhọn.

 

“Tại sao lại nhắc đến cô ấy? Tại sao lại nhắc đến cô ấy?”

 

“Anh đã trở về rồi! Anh và cô ấy đã phải trả giá tất cả! Kết quả mà em muốn cũng đã đạt được rồi!”

 

“Lý Tiếu, rốt cuộc em còn muốn gì nữa?!”

 

Bình Luận (0)
Comment