Tôi không muốn gì cả.
Chỉ là tôi không kìm được, chỉ là cảm thấy tủi thân.
Chỉ là muốn xé toạc lớp vỏ bọc giả tạo đang bao phủ lấy cuộc sống của tôi mà thôi.
Tôi và Trần Mục Lễ là bạn cùng lớp đại học.
Chúng tôi quen biết và yêu nhau trong một lần tham gia hoạt động của trường, cưới nhau vào năm thứ hai sau khi tốt nghiệp, rồi năm sau đó sinh con gái Mi Mi.
Mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió, tự nhiên như nước chảy thành sông.
Tôi hướng ngoại, hoạt bát, thích cười, cũng thích giao tiếp với mọi người.
Anh ấy thì hướng nội, năng lực nghiên cứu thuộc hàng đầu trong lĩnh vực, nhưng vì không giỏi xã giao nên sự nghiệp mãi không có bước tiến lớn.
Tôi cảm thấy anh thật sự bị mai một tài năng, bèn phát huy khả năng quan hệ xã hội của mình, thông qua lãnh đạo của tôi để giới thiệu anh với lãnh đạo lớn của viện nghiên cứu.
Thời gian đó, ngày nào tôi cũng dậy sớm làm bánh ngọt, vượt cả nửa thành phố để mang tới cho mẹ của vị lãnh đạo ấy – một người rất thích đồ ngọt.
Khi tôi làm những việc này, Trần Mục Lễ tỏ ra cực kỳ khinh thường.
“Năng lực của anh ai cũng nhìn thấy, có cần thiết phải làm mấy chuyện không ra gì như vậy không? Đến lúc thất bại, chẳng phải anh sẽ mất mặt cả trong lẫn ngoài sao?”
Tôi cẩn thận giữ gìn lòng tự tôn của một người học giả trong anh, chân thành thừa nhận mình hơi bốc đồng, rồi lại cười nói: “Thất bại cũng không sao, coi như thể hiện lòng tôn kính người già. Với lại, quen được một lãnh đạo như vậy cũng có ích cho công việc của em mà.”
2
Vị lãnh đạo lớn rất đánh giá cao sự kiên trì của tôi, thêm vào đó năng lực chuyên môn của Trần Mục Lễ thật sự nổi trội, nên trong một đợt tuyển dụng quan trọng, ông ấy đã chủ động đứng ra bảo lãnh cho anh.
Sau năm năm lặng lẽ tại viện nghiên cứu, cuối cùng Trần Mục Lễ cũng có được sự thăng tiến xứng đáng trong sự nghiệp.
Lương và tiền thưởng của anh tăng vọt, nhưng vì vừa phải quản lý vừa phải nghiên cứu, công việc cũng ngày càng bận rộn.
Trong nhà không có ai chăm sóc, Mi Mi lại đang ở giai đoạn phát triển quan trọng.
Sau khi bàn bạc, chúng tôi quyết định tôi sẽ rút lui khỏi vị trí chính tại nơi làm việc, đảm nhận một công việc nhàn rỗi, để có thêm thời gian lo cho gia đình và con gái, đồng thời toàn tâm hỗ trợ sự nghiệp của anh.
Tôi luôn cảm thấy mình là người may mắn.
Mỗi lần đến trường mẫu giáo đón Mi Mi, các bà mẹ thường tụ tập trò chuyện với nhau. Họ đều nhất trí rằng gia đình tôi là hình mẫu hạnh phúc của thời hiện đại:
Tình đầu viên mãn, có nền tảng tình cảm vững chắc, chồng thành đạt, vợ công việc nhàn nhã, lại có một cô con gái hoạt bát đáng yêu.
Tôi cảm thấy hạnh phúc và mãn nguyện.
Thỉnh thoảng, khi thấy những đồng nghiệp từng không bằng mình được thăng chức, tăng lương, tôi cũng có chút chạnh lòng. Nhưng tôi tự nhủ, gia đình là cộng đồng chung về kinh tế và vận mệnh. Dù tôi từ bỏ một số thứ, nhưng đây là lựa chọn tốt nhất cho gia đình.
Thế là đủ rồi.
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cái tên “Đông Phương Hạ” là trên một báo cáo nghiên cứu trên bàn làm việc.
Phần ký tên có hai cái tên: Trần Mục Lễ, Đông Phương Hạ.
Tôi đưa tách trà dưỡng sinh đã nấu xong cho Trần Mục Lễ, vừa đưa vừa trêu:
“Hai người tên hợp thật đấy, chỉ nhìn thôi cũng có thể tưởng tượng ra một câu chuyện tình yêu đầy rắc rối.”
Khi đó, tôi hoàn toàn bị che mắt bởi những lời dối trá trong cuộc sống, không hề nhận ra ánh mắt anh lướt qua mấy chữ “Đông Phương Hạ” mang theo sự dịu dàng thoáng qua.
“Người ta là đồng nghiệp nữ chưa kết hôn, đừng đùa như thế.”
Anh cúi mắt, đẩy bản báo cáo sang một bên, giọng điệu thản nhiên cảnh cáo tôi.