Lần thứ hai tôi nhìn thấy cái tên “Đông Phương Hạ” là nửa năm sau.
Tôi đang chuẩn bị làm bài thuyết trình PPT cho Mi Mi, đại diện lớp tiểu học. Máy tính xách tay của tôi hết pin, mà Trần Mục Lễ thì chưa về nhà vì bận dự tiệc với phòng ban, nên tôi mở máy tính trong phòng làm việc của anh.
Khi tìm tài liệu trên WPS, tôi vô tình nhấp vào mục chia sẻ đám mây và nhìn thấy một thư mục tên là [Tình Yêu Sâu Đậm].
Trần Mục Lễ là người cực kỳ cẩn thận và có tổ chức.
Trong thư mục đó, các tài liệu được đặt tên theo từng tháng, sắp xếp gọn gàng thành 27 thư mục.
Trực giác của con người thật kỳ lạ.
Trước khi nhìn thấy thư mục này, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng Trần Mục Lễ lại có thể giấu tôi làm điều gì sai trái.
Hoàn toàn không có bất kỳ dấu hiệu nào.
Nhưng khoảnh khắc đó, khi tôi di chuột đến một trong các tệp để mở, tôi nhận ra tay mình đang vô thức run lên.
Tôi lặng lẽ ngồi đó, đọc trong suốt hai tiếng đồng hồ.
Trong thư mục [Tình Yêu Sâu Đậm], là câu chuyện kéo dài hai năm ba tháng, ghi lại một cách tinh tế nhưng đầy nhiệt huyết mối quan hệ tình cảm giữa một người đàn ông và một người phụ nữ.
Họ vốn là đồng nghiệp ở hai bộ phận khác nhau. Trong một dự án nghiên cứu, họ được phân vào cùng một nhóm.
Thế là, trong vô số ngày đêm, họ thoải mái chia sẻ những cuộc thảo luận trí tuệ, những cuộc trò chuyện từ tâm hồn đến tâm hồn.
Dần dần, một người rung động, người kia cũng đem lòng yêu.
Họ hiểu rõ rằng mối tình này không thể chấp nhận được về mặt đạo đức, cũng không thể dung hòa với chuẩn mực xã hội.
Vì vậy, họ thỏa thuận với nhau: chỉ nói về tình yêu trong sáng, một mối quan hệ thuần khiết theo kiểu Plato, tuyệt đối không xảy ra quan hệ thể xác, tuyệt đối không khuất phục trước những dục vọng thấp kém của con người.
Có lẽ, với lớp vỏ bọc giả tạo mang tên “trách nhiệm đạo đức” ấy, họ tự do bộc lộ cảm xúc, tự do thể hiện tình yêu trong “vườn địa đàng” của riêng mình.
Trần Mục Lễ gọi Đông Phương Hạ là: “Người vợ duy nhất trong đời này.”
“Khi em đi ngang qua tôi hôm nay, tôi ngửi thấy hương thơm đặc trưng chỉ thuộc về em, tim tôi bất giác run rẩy.”
“Trên đời này, phụ nữ đa phần đều nhuốm mùi phàm tục, chỉ có em là một vùng đất thanh sạch và trong sáng, là nơi linh hồn tôi tìm được chốn nương náu. Cảm ơn em đã thanh lọc cuộc đời tôi.”
“Trong vô số đêm, tôi chỉ có thể nghĩ về gương mặt em, lặp đi lặp lại cái tên của em trong tâm trí.”
“Tôi từng tiếc nuối, đau buồn vì ba mươi ba năm cuộc đời trôi qua vô nghĩa. Rồi em xuất hiện, như một thánh nữ giáng trần, khiến tất cả những gì đã qua đều trở nên đáng giá.”
3
Đông Phương Hạ gọi Trần Mục Lễ là: “Anh ơi.”
“Anh ơi! Người yêu của em! Người chồng của em!”
“Sáng nay em rụng vài sợi tóc dài, em đã cẩn thận giữ lại và đặt lên bàn làm việc của anh. Anh à, chúng ta cũng coi như đã kết tóc xe tơ.”
“Trong biên bản cuộc họp, tên của chúng ta lại tình cờ nằm liền nhau. Em thấy một niềm hạnh phúc thầm kín dâng lên trong lòng. Sáu chữ đẹp nhất thế gian, như đang nhảy múa, quấn lấy nhau không rời.”
“Anh ơi, đêm qua em mơ một giấc mơ không thể nói ra. Trong mơ, em điên cuồng gọi anh, tỉnh lại chỉ thấy nước mắt chảy hai hàng, thấm ướt cả gối.”
“Em ngày đêm nhớ anh, hiệu suất công việc kém cỏi, cuối cùng bị thôi việc lại là chị Cao. Anh ơi, có phải anh đã âm thầm giúp em không? Em vừa thấy áy náy vừa thấy may mắn. Anh khiến em không biết làm sao cho phải.”
Ngay bên dưới dòng đó, là lời hồi đáp đầy ân cần của Trần Mục Lễ:
“Vợ yêu đừng trách. Chồng vì vợ mà thiên vị, tâm cam lòng nguyện. Chồng vốn xem nhẹ danh lợi, chỉ duy nhất lúc này, mới thấy biết ơn vì quyền lực trong tay!”
...
27 thư mục, mỗi thư mục chứa 30 tài liệu, tổng cộng 810 bài viết.
Trong suốt 810 ngày đêm ấy, họ ở trong “vườn địa đàng” mang tên [Tình Yêu Sâu Đậm], cùng nhau chỉnh sửa, chia sẻ tâm tình, bộc bạch nỗi lòng.
Mới chớm tháng Chín, cái nóng cuối hè vẫn còn quẩn quanh mặt đất.
Tôi ngồi trong phòng làm việc, toàn thân lạnh buốt, như rơi vào hầm băng.