Trong cơn hỗn loạn, tôi lao ra khỏi cửa.
Tận sâu trong tiềm thức, tôi vẫn không tin rằng Trần Mục Lễ lại phản bội tôi. Tôi nghĩ tất cả những gì trong máy tính chỉ là giả dối.
Là ai đó có ý đồ xấu, là gài bẫy, là vu oan!
Tôi gọi điện cho anh, nhưng không ai nghe máy.
Anh nói đi dự tiệc với phòng ban, nên tôi lần lượt tìm từng nhà hàng.
Tôi cố chấp muốn đối chất với anh ngay tại chỗ.
Hỏi cho ra lẽ.
Khi nhìn thấy Trần Mục Lễ trong một quán lẩu, mọi người xung quanh đang trò chuyện sôi nổi.
Anh ngồi ở đầu bàn, khóe môi khẽ nở nụ cười, vẫn là dáng vẻ ôn hòa nho nhã, phong thái tự tin và thành đạt quen thuộc.
Bên phải anh là một người phụ nữ tóc dài, mặc váy trắng.
Cô ấy có đôi mắt long lanh, gương mặt e thẹn, dịu dàng mà quyến rũ.
Bước chân tôi bỗng khựng lại, không dám tiến tới.
Tiếng đùa giỡn của những người trẻ vang lên:
“Kỹ sư Trần, chúng em nể phục anh ở mọi mặt, chỉ riêng việc anh sợ vợ thì tụi em xin chịu!”
“Đúng vậy đó, kỹ sư Trần, anh là cao nhân thoát tục, sao có thể nghe lời chị dâu, người ngoài ngành, mà đòi làm kiểu 'thầy nghiêm mới có trò giỏi' chứ?”
Tôi chậm chạp suy nghĩ, cuối cùng mới hiểu vì sao họ lại nói như vậy.
Thực ra, Trần Mục Lễ không phải là người giỏi quản lý.
Cách quản lý của anh là tự mình làm hết mọi việc có thể, vì cảm thấy hướng dẫn người khác quá mất thời gian. Kết quả là anh kiệt sức, trở thành người bận rộn nhất trong phòng, đến mức chẳng còn thời gian dành cho con gái.
Tôi từng đề xuất rằng anh nên quay lại đúng vai trò quản lý, nghiêm khắc kiểm tra mọi việc mà cấp dưới phải làm, nếu không, hiệu suất của cả phòng sẽ mãi xếp chót.
Tôi không biết sau đó anh đã làm thế nào hay nói gì, nhưng bây giờ xem ra, đám người trẻ tuổi này đã đổ hết mọi trách nhiệm đó lên đầu tôi.
Lúc này, tôi không còn tâm trí để ý đến chuyện khác, ánh mắt chỉ dán chặt vào người phụ nữ tóc dài.
Cô ấy ngồi giữa đám đông, khóe miệng luôn giữ một nụ cười nhàn nhạt, duyên dáng và hòa nhã. Trong khung cảnh ồn ào náo nhiệt của quán lẩu, cô ấy lại toát lên vẻ đẹp thanh thoát, như một mỹ nhân độc lập giữa thế gian.
Khi ấy, cô khẽ mỉm cười, giọng nói dịu dàng:
“Được rồi, được rồi, các cậu đừng bắt nạt kỹ sư Trần nữa. Sau này nếu các cậu có gì không kịp làm, để tôi giúp một chút là được.”
Đám thanh niên cười rộ lên.
“Giá mà chị dâu cũng như chị Đông Phương thì tốt quá, thế thì ngày tháng ở phòng chúng ta không thể nào dễ chịu hơn nữa! Tiếc thật, tiếc thật!”
Tim tôi từ từ trĩu xuống.
Quả nhiên, không sai. Người phụ nữ tóc dài chính là Đông Phương Hạ.
Đám người cười nói, rót rượu mời Đông Phương Hạ. Cô ấy đỏ mặt như hoa đào, che miệng cốc lại, cười dịu dàng.
Bất chợt, Trần Mục Lễ đứng dậy, cầm lấy cốc rượu trong tay cô, uống cạn một hơi.
“Phòng chúng ta làm gì có chuyện để phụ nữ uống rượu, mấy cậu đừng bắt nạt cô ấy, để tôi uống thay!”
Đông Phương Hạ ngượng ngùng cắn môi, nhìn anh cười.
Đám thanh niên lại ồn ào rót đầy ly rượu khác.
Anh hào hứng ngút trời, lại cạn thêm một ly nữa.
Tôi đứng nhìn từ xa, cả người run rẩy không ngừng.
4
Dạ dày của Trần Mục Lễ không tốt, chỉ cần kích thích một chút là anh đau ngay.
Mấy năm nay, ngoài việc chăm sóc Mi Mi, chuyện giúp anh dưỡng dạ dày là ưu tiên hàng đầu trong cuộc sống của tôi.
Tôi tìm mọi bài thuốc dân gian, nấu thuốc Đông y, pha trà dưỡng sinh. Món ăn nóng, lạnh, cay đều tuyệt đối không để anh đụng đến.
Tôi là người mê đồ cay, nhưng nấu ăn cho anh chưa từng cho một trái ớt.
Dưa hấu trong tủ lạnh, tôi luôn canh giờ anh tan làm để lấy ra trước, đợi bớt lạnh rồi mới đưa cho anh.
Rượu bia lại càng không có chuyện anh được uống một giọt.
Tôi đã dốc hết tâm sức, dùng mọi cách để giúp anh dưỡng dạ dày.
Vậy mà giờ đây, chỉ để đổi lấy một nụ cười từ “tình yêu sâu đậm” của mình, anh chẳng hề bận tâm, cứ thế uống hết ly này đến ly khác.
Đột nhiên, tôi không thể nhịn thêm nữa.
Hóa ra, khi con người chìm trong cơn giận tột độ, không thể nào giữ được bình tĩnh, lý trí hay cân nhắc thiệt hơn.
Trong tiếng ù ù vang vọng trong đầu, tôi lao thẳng về phía trước.
Tôi giật lấy chiếc ly trong tay Trần Mục Lễ, ném mạnh xuống đất.
“Đồ khốn!”
Tôi gào lên.
Trần Mục Lễ sững sờ nhìn tôi.
“A—!”
Đông Phương Hạ như bị hoảng sợ, lùi lại hai bước rồi ngã xuống, tay va phải chiếc xe đẩy bên cạnh, làm đổ nồi lẩu nóng hổi.
Dầu nóng b.ắ.n lên mặt, lên trán cô ta.
Cô hét lên đau đớn.
Trần Mục Lễ giật mình, thất thanh gọi:
“Đông Phương!”
Mọi người xung quanh vội vàng chạy đến chỗ cô ta.
Đột nhiên, một lực mạnh mẽ đẩy vai tôi.
Cơ thể tôi mất thăng bằng, loạng choạng ngã xuống, trán đập vào góc bàn.
Một người trẻ trong nhóm trợn mắt nhìn tôi, giận dữ quát:
“Mụ điên ở đâu chạy đến đây vậy! Làm người ta bị thương mà muốn chạy sao?”
Tôi ôm đầu, cảm nhận được dòng chất lỏng nóng ấm chảy từ trán xuống, làm mờ cả mắt.
Qua màn m.á.u đỏ, tôi thấy Trần Mục Lễ hoảng loạn chạy về phía tôi.
Không còn quan tâm gì nữa, tôi điên cuồng hét lên:
“Tôi đã thấy hết rồi! Thấy hết thư mục đó rồi!”
“Hai người đúng là một cặp đôi chó má! Kinh tởm đến tận cùng!”