Mẹ của viện trưởng cau mày, nói:
“Tôi bị tiểu đường, không ăn được mấy thứ này.”
Đông Phương Hạ sững người, ánh mắt lướt qua chiếc bánh đang ăn dở trước mặt bà:
“Không phải dì thích nhất là đồ ngọt sao?”
Mẹ của viện trưởng giữ vẻ mặt lạnh tanh:
“Thứ tôi ăn là bánh làm từ đường ăn kiêng, do Tiểu Lý tự tay làm. Khác hẳn với mấy thứ ngọt lịm đến phát ngán ở ngoài kia.”
Trong hội trường, mặc dù mọi người vẫn vui vẻ chơi trò chơi, ăn uống rôm rả, nhưng ánh mắt nhiều người vô tình hay cố ý đều hướng về phía này.
Câu nói đó nghe qua có chút châm biếm đầy ý tứ.
Đông Phương Hạ lộ rõ vẻ lúng túng, mặt đỏ bừng. Theo thói quen, cô ta nhìn sang Trần Mục Lễ.
Trần Mục Lễ vẫn đứng im.
Hôm nay anh ta đến để thể hiện một gia đình hòa thuận, tất nhiên sẽ không có bất kỳ hành động nào không phù hợp.
Gương mặt Đông Phương Hạ thoáng hiện lên sự thất vọng và tủi thân.
Cô ta bỗng nhiên như hạ quyết tâm, ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng về phía tôi:
“Chị dâu, hôm nay em muốn chân thành xin lỗi chị. Em kính trọng anh Trần, nên đã nói những lời không nên nói. Thật lòng xin lỗi chị!”
“Nhưng, giữa em và anh Trần, tuyệt đối chưa bao giờ vượt quá giới hạn đạo đức. Em chưa từng làm bất kỳ điều gì có lỗi như người thứ ba! Hiện giờ em cũng đã phải trả giá, em xin chị, xin chị đừng tiếp tục chèn ép em nữa. Bố mẹ em đã vất vả nuôi em học đến cao học, em thực sự rất muốn cống hiến giá trị của mình!”
Nói đến đây, giọng cô ta nghẹn lại, trông đáng thương vô cùng, như thể yếu đuối và bất lực tận cùng.
Môi Trần Mục Lễ mím chặt, các ngón tay hơi co lại.
Hai người họ đứng cạnh nhau, cúi đầu nhẹ về phía tôi, trông giống như một cặp đôi chịu bất công và cùng nhau đối mặt với sóng gió.
Xung quanh, thậm chí có vài ánh mắt lộ rõ vẻ thương cảm.
11
Tôi bỗng bật cười.
“Cô Đông Phương, cái mà cô gọi là phải trả giá, ý cô là gì?”
Đông Phương Hạ ngẩng đầu nhìn tôi, vẻ mặt như muốn nói không cần giải thích ai cũng hiểu.
“Ý cô là vết thương này à?” Tôi chỉ vào trán cô ta.
“Mặc dù hôm đó tôi thực sự rất kích động, nhưng từ đầu đến cuối tôi chưa hề đụng vào cô.”
“Tôi không biết là cô cố tình hay do chột dạ, nhưng vừa nhìn thấy tôi thì lập tức lùi lại, tự ngã và bị thương.”
“Cô Đông Phương, tại sao tất cả mọi người đều nói rằng chính tôi làm cô bị hủy dung, đều nói rằng chính tôi đã đẩy cô ngã?”
Đôi mắt Đông Phương Hạ ngấn nước, nhỏ giọng nói:
“Cô nói thế nào thì cứ coi như thế đi.”
Mấy người trẻ tuổi có mặt ngày hôm đó, có một người không nhịn được, lớn tiếng nói:
“Mặc dù chị đúng lý, nhưng làm người ta bị thương rồi lại không thừa nhận thì cũng không hay đâu!”
Tôi quay sang nhìn, nhướn mày:
“Cậu là Tiểu Cao?”
Tiểu Cao khựng lại, có vẻ không ngờ tôi biết tên cậu ta.
“Hôm đó cậu là người đã đẩy tôi ngã, làm tôi bị thương, đúng không?”
Cậu ta ấp úng:
“Hôm đó tôi không nhận ra chị, chỉ là thấy không thể chấp nhận được việc chị làm tổn thương người khác nên ra tay. Tôi đã xin lỗi anh Trần rồi.”
“Xin lỗi anh Trần? Người bị thương là anh ta sao?”
Tôi lạnh lùng hỏi, rồi nhìn về phía những người đang đứng ở khu vực đó.
Ở đó là nhóm cấp dưới cũ của Trần Mục Lễ, ai nấy đều tỏ vẻ bất bình thay cho Đông Phương Hạ, rõ ràng cho rằng tôi đang được lý mà không tha.
Tôi lại nhìn sang Trần Mục Lễ.
Khuôn mặt anh ta hơi nghiêng, ánh mắt liếc về phía Đông Phương Hạ đang cố nén nước mắt, vẻ mặt đầy xót xa và buồn bã.
Tôi cười nhạt, lấy điện thoại từ trong túi xách ra, đưa cho Trần Mục Lễ.
“Vừa nãy điện thoại của anh để quên trên xe, em tiện tay lấy xuống cho anh. Nhân tiện, em cũng đã gửi đoạn video giám sát ở quán lẩu hôm đó vào nhóm chung của mọi người.”
Hội trường vang lên tiếng “ồ” đồng loạt, mọi người cúi xuống xem điện thoại.
“Video rất rõ ràng, đủ để chứng minh hai điều. Thứ nhất, từ đầu đến cuối em chưa hề đụng vào cô Đông Phương một ngón tay nào. Điều này cô ấy chắc chắn biết rõ. Thứ hai, Tiểu Cao cố ý đẩy em khiến đầu em bị thương. Kết luận của bác sĩ là chấn động não nhẹ. Em yêu cầu một lời xin lỗi chính thức kèm theo bồi thường kinh tế!”
Tôi nói tiếp:
“Ồ, khi gửi video, tay em run nên vô tình gửi luôn cả file PDF kia. Nhưng em nghĩ, tài văn chương của hai người rất tốt, để mọi người cùng thưởng thức cũng chẳng phải chuyện xấu.”
Sở dĩ Trần Mục Lễ và Đông Phương Hạ vẫn có thể sống những ngày yên ổn làm việc trong viện nghiên cứu là vì mọi người chưa từng thực sự xem qua nội dung tài liệu đó. Họ chỉ nghe đồn rằng hai người họ chỉ thân thiết trong lời nói, khiến tôi - người vợ chính thất - bùng lên cơn ghen tuông mà thôi.
Ban lãnh đạo của viện, vì cân nhắc đến ảnh hưởng, đã không công khai bằng chứng. Vì thế, tôi đành phải tự mình phát tán.
Trần Mục Lễ hoảng loạn nhìn tôi, tay run rẩy mở điện thoại ra xem.
Lúc này, những tiếng thì thầm đã vang lên xung quanh.
“Đúng là không đụng vào thật, là cô Đông Phương tự ngã.”
“Chẳng phải ai cũng nói là vợ anh Trần đẩy cô ấy sao? Cô Đông Phương cũng ngầm thừa nhận mà!”
“Tiểu Cao đẩy cú đó đúng là mạnh thật, đến mức làm người ta chảy máu.”