10
Ngày tổ chức hoạt động ngày hội gia đình.
Khi tôi và Trần Mục Lễ xuất hiện, cả hội trường thoáng chốc im lặng, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi, âm thầm quan sát.
Tôi cảm nhận được, những ánh mắt đó không mấy thân thiện.
Hình tượng của Trần Mục Lễ tại viện nghiên cứu những năm gần đây rất tốt.
Tự nhiên là tốt.
Anh ta trông có vẻ nho nhã lịch sự, với cấp dưới thì chẳng đòi hỏi gì, nhóm người trẻ đó nâng anh ta lên tận mây xanh.
Sau khi lời thề hùng hồn của Trần Mục Lễ ở bệnh viện được truyền về viện nghiên cứu, mọi người rất xúc động về “chuyện tình ngoài luồng cao quý” của anh ta và Đông Phương Hạ.
“Dù sai nhưng cũng không đến nỗi. Biết bao người bỏ vợ bỏ con vẫn sống tốt, chuyện của họ thật sự chẳng đáng là gì.”
“Hai người đó bắt đầu từ tình cảm, dừng lại ở lễ nghĩa, không tán thành nhưng có thể hiểu được.”
“Nghe nói vợ của anh Trần là một bà chằn. Cô Đông Phương ấy là một cô gái nhỏ bé dịu dàng, làm sao đấu lại được. Đầu tiên là bị cô ta hủy hoại dung nhan, rồi lại bị nhục mạ trước mặt mọi người. Từ một nghiên cứu sinh bị chuyển sang làm việc ở hậu cần, cái giá phải trả quá thảm.”
Những lời đồn đại này, tôi nghe được khi đến nhà mẹ của viện trưởng để mang bánh ngọt tặng bà, chính bà đã kể cho tôi biết.
Đúng vậy, tôi luôn kiên trì mang bánh ngọt đi tặng.
Chỉ là vì Trần Mục Lễ luôn khinh thường điều đó, nên sau này tôi không kể với anh ta nữa.
Sau khi tôi gửi file PDF tố cáo đi, mẹ của viện trưởng đã đặc biệt gọi điện mời tôi đến nhà bà một chuyến.
Bà là một người phụ nữ hiền hòa, thích cười, và rất mê nói chuyện phiếm.
“Hối hận rồi sao?” Bà hỏi tôi.
Tôi đỏ mắt, nhưng lắc đầu.
“Không hối hận, cơn giận này tôi nhất định phải trút ra.”
Bà mỉm cười: “Tính cách này rất giống tôi hồi trẻ.”
Hai năm trước, tôi vô tình biết được rằng người phụ nữ già trông hiền lành vô hại này từng là một cán bộ cấp sở của thành phố thủ phủ tỉnh.
“Nhưng cô vẫn chưa bằng tôi.” Bà nháy mắt, nói tiếp: “Suốt cả cuộc đời, bất kể gặp khó khăn gì, tôi chưa bao giờ từ bỏ chính mình.”
Ánh mắt tôi tối sầm lại, khẽ nói: “Lúc đó chủ yếu vì gia đình, vì con cái, tôi buộc phải xin chuyển sang vị trí nhàn rỗi…”
“Thật vậy sao?” Đôi mắt đầy nếp nhăn của bà vẫn sáng rực, bà hỏi tiếp:
“Những vấn đề cô nói, thật sự hoàn toàn không thể giải quyết được sao?”
Tôi sững người.
Bà cười khúc khích: “Hay đó chỉ là cái cớ mà phụ nữ thường tự thuyết phục bản thân rằng, vì gia đình mà hy sinh, để né tránh cạnh tranh bên ngoài và gánh chịu áp lực xã hội?”
Câu nói đó của bà, như một cú đ.ấ.m mạnh mẽ giáng thẳng vào tôi.
Trên đường về, cả người tôi toát mồ hôi, không ngừng tự hỏi mình:
“Thật sự không thể giải quyết được sao?”
“Thật sự không thể giải quyết được sao?”
Buổi sáng sau một đêm không ngủ, cuối cùng tôi đã hiểu ra tất cả.
Cũng chính hôm đó, tôi bắt đầu tìm đến các trung tâm môi giới để thuê người giúp việc nấu ăn.
Bắt đầu tra cứu thời gian các kỳ thi.
Bắt đầu mua tài liệu ôn tập.
...
Lúc này, ánh mắt tôi thoáng lướt qua những người vốn chẳng có quá nhiều liên hệ với cuộc sống của tôi, rồi dừng lại trên dáng người già đang cầm nĩa từ tốn ăn bánh ngọt ở giữa hội trường.
“Dì ơi!”
Tôi sải bước nhẹ nhàng, thoải mái đi tới chào hỏi.
Viện trưởng nhìn thấy tôi, vui mừng nói:
“Tiểu Lý, em đến là tốt rồi, mau giúp tôi khuyên bà cụ, bà ấy ăn quá nhiều bánh ngọt rồi.”
Tất cả mọi người đều lộ vẻ kinh ngạc trên gương mặt.
Rõ ràng họ không hiểu vì sao tôi lại quen thân với gia đình viện trưởng như vậy.
Kể cả Trần Mục Lễ.
Anh ta có chút ngượng ngùng, đi theo sau tôi, mắt mở to nhìn.
Bà cụ kéo tay tôi ngồi xuống, thân thiết ghé sát vào tai tôi, nói:
“Hôm nay tôi đến đây để ủng hộ tinh thần cho cô.”
Viện nghiên cứu này do tư nhân đầu tư, viện trưởng là cổ đông lớn nhất.
Mẹ của viện trưởng gần như là hoàng thái hậu ở đây.
Mắt tôi lập tức đỏ hoe.
Trần Mục Lễ đứng lúng túng một bên.
Thật ra anh ta không giỏi giao tiếp trong các dịp như thế này, nhưng viện trưởng đã nói rằng anh ta phải đảm bảo gia đình hòa thuận, không để xảy ra bất cứ vấn đề gì nữa, thì mới cân nhắc việc phục hồi chức vụ. Vì vậy, anh ta không thể làm gì khác ngoài đứng cạnh tôi.
Tôi bất chợt nhìn thấy Đông Phương Hạ.
Cô ta bưng một đĩa bánh ngọt bước thẳng tới, vẻ mặt yếu đuối pha chút kiêu ngạo, lưng thẳng tắp, trên trán dán một miếng băng cá nhân.
“Dì ơi, đây là bánh ngọt do hậu cần bọn con đặc biệt chuẩn bị cho dì.” Cô ta nhẹ giọng nói.
Tôi lặng lẽ nhìn cô ta.
Cô ta cúi thấp mắt, đứng đúng vị trí ngang hàng với Trần Mục Lễ. Không rõ là vô tình hay cố ý, hay là một sự khiêu khích ngầm của người phụ nữ yếu đuối.