Khi Anh Quay Lại, Nhưng Tôi Chẳng Cần

Chương 9

09

 

Vào một buổi tối nào đó sau khi Trần Mục Lễ dọn đi, tôi đang chuẩn bị nằm xuống thì bất ngờ thấy Mi Mi mặc bộ đồ ngủ, đứng ở cửa, đôi mắt đỏ hoe nhìn tôi chằm chằm.

 

“Mẹ, có phải mẹ đã đuổi bố đi không?”

 

Ánh mắt của con bé khiến tôi giật mình.

 

Đó không phải là đôi mắt của một đứa trẻ bảy tuổi.

 

Uất ức, oán trách, chất vấn, thậm chí còn có một chút hận thù.

 

Tôi vội vàng đứng dậy kéo con bé lại gần, nhưng nó lạnh lùng nghiêng người, tránh né.

 

Bàn tay tôi khựng lại giữa không trung.

 

Tôi chưa từng thấy Mi Mi như thế này, lạ lẫm vô cùng.

 

Từ nhỏ, Mi Mi được tôi chăm sóc từng chút một. Khi Trần Mục Lễ bận rộn vì sự nghiệp trong giai đoạn quan trọng, hầu như không có mặt ở nhà, con bé từng buồn bã hỏi tôi:

 

“Bố có phải không cần mẹ con mình nữa không?”

 

Tôi đã rất nghiêm túc nói với con bé:

 

“Bố cũng rất muốn rất muốn ở bên mẹ và Mi Mi. Nhưng vì muốn mẹ con mình có một mái nhà ấm áp, mỗi ngày bố phải làm việc rất vất vả ở bên ngoài. Chúng ta phải yêu thương và thông cảm cho bố, nhớ chưa?”

 

“Con nhớ rồi, mẹ.”

 

Sau đó, tôi còn cố tình tìm Trần Mục Lễ nói chuyện. Từ lần đó, dù bận rộn thế nào, anh cũng dành ra nửa tiếng mỗi ngày để chơi với Mi Mi, kể chuyện hoặc cùng chơi trò chơi.

 

Mi Mi mỗi ngày đều mong chờ nửa tiếng đồng hồ ấy của hai cha con.

 

Con bé và bố ngày càng thân thiết hơn.

 

“Bà nội và cô bảo là mẹ đã ép bố ra đi, còn khiến bố không còn công việc mà bố đã rất cố gắng làm. Mẹ ơi, bố tốt như vậy, tại sao mẹ lại làm như thế với bố?”

 

Vừa nói, Mi Mi vừa đột ngột dùng hai tay đẩy mạnh tôi, rồi bật khóc nức nở.

 

“Con muốn bố về nhà! Con không cần biết, mẹ phải để bố về nhà! Nếu không con sẽ không yêu mẹ nữa!”

 

Cơn lạnh giá trong lòng tôi dần dần lan ra khắp cơ thể.

 

Một lúc sau, khi đã bình tĩnh lại, tôi ngồi xuống bên mép giường, nhẹ giọng hỏi:

 

“Bà nội và cô còn nói gì với con nữa?”

 

Mi Mi đôi mắt đỏ hoe, lớn tiếng nói:

 

“Bố và cô Đông Phương chẳng có chuyện gì hết, là mẹ nhỏ mọn! Là mẹ muốn đổi bố mới!”

 

“Còn gì nữa không?”

 

Tôi nghe giọng mình lạnh lùng đến cực điểm.



 

Mi Mi có lẽ chưa từng thấy tôi như vậy, sững người lại, quên cả khóc, ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của tôi.

 

“Còn... cô hỏi con cô Đông Phương có đẹp không, hỏi con nếu cô Đông Phương làm mẹ của con, con có đồng ý không.”

 

Móng tay tôi gần như cắm sâu vào lòng bàn tay.

 

“Mi Mi, con đã gặp cô Đông Phương bao giờ chưa?”

 

“Con gặp nhiều lần rồi. Có lần bố đến đón con, cô ấy ngồi trên xe, còn hỏi con có muốn đi chung xe với bố về không, con nói có.”

 

“Khi cô con hỏi con có muốn cô Đông Phương làm mẹ không, bố có ở đó không?”

 

“Có.”

 

“Bố nói gì không?”

 

“Không, bố không nói gì.”

 

Tôi nhắm mắt lại, cố gắng để dòng m.á.u đang sôi trào trong người dần lắng xuống.

 

“Mi Mi, nếu mẹ và bố chia tay, con muốn chọn ai?”

 

Những giọt nước mắt to tròn của Mi Mi lại rơi xuống từng giọt từng giọt, con bé vừa khóc vừa nói:

 

“Mẹ, mẹ không được bỏ bố! Nếu mẹ bỏ bố, con sẽ chọn bố, con không chọn mẹ!”

 

Tối hôm đó, tôi mở to mắt nhìn chằm chằm trần nhà.

 

Cả đêm không ngủ.

 

Sáng hôm sau, tôi gọi điện cho Trần Mục Lễ.

 

“Mi Mi nhớ anh rồi, anh về nhà đi.”

 

Anh không nói gì trong điện thoại.

 

Tôi cũng im lặng, tôi biết anh sẽ đồng ý.

 

Viện trưởng đã nói chuyện với anh ta, cân nhắc rằng vấn đề tác phong của anh ta không nghiêm trọng, xét đến năng lực nghiên cứu xuất sắc và những thành quả nghiên cứu phong phú của anh ta, chỉ cần anh ta có thể giải quyết ổn thỏa mâu thuẫn gia đình, mọi hình phạt mà anh ta phải chịu có thể được xem xét miễn trừ.

 

“Vì Mi Mi, anh có thể về nhà, nhưng có một điều kiện.”

 

Giọng anh ta lạnh lùng, xen lẫn mệt mỏi.

 

Nghe ra được, thời gian qua anh ta không sống dễ chịu gì.

 

“Vẫn là muốn tôi xin lỗi Đông Phương Hạ?”

 

Anh ta im lặng một lúc, rồi nói:

 

“Lý Tiếu, em đã xả giận đủ rồi. Vì con, vì tình nghĩa vợ chồng mười năm của chúng ta, hãy để mọi chuyện dừng lại tại đây. Từ giờ, đừng nhắc lại chuyện này nữa, cũng đừng nhắc đến cái tên Đông Phương Hạ.”

 



Tôi đồng ý.

 

Trần Mục Lễ dọn về nhà.

 

Mi Mi rất vui, ôm chặt lấy bố, vừa cười vừa reo lên. Một lúc sau, con bé thấy tôi ngồi một mình trên ghế sofa, đôi mắt đỏ hoe bước tới ôm lấy tôi, khẽ nói:

 

“Cảm ơn mẹ.”

 

Ba tháng sau khi Trần Mục Lễ quay về.

 

Chúng tôi là những người xa lạ quen thuộc nhất sống chung dưới một mái nhà.

 

Tôi ở phòng ngủ chính, anh ta ở phòng làm việc.

 

Trước đây, tôi là người nấu cơm, chờ anh ta về cùng ăn.

 

Bây giờ, tôi đã dùng số tiền tiết kiệm của gia đình, vốn chỉ vào mà không ra, để thuê một người giúp việc theo giờ nấu ăn.

 

Chức vụ của anh ta vẫn chưa được phục hồi, hầu như tan làm đúng giờ, nhưng giờ đây tôi lại bận rộn hơn.

 

Tôi đăng ký một kỳ thi quan trọng trong ngành, nếu vượt qua, nó sẽ giúp ích rất nhiều cho sự thăng tiến trong tương lai.

 

Trước đây, vì ban ngày đi làm, buổi tối phải chăm Mi Mi, tôi không có thời gian ôn luyện nên chưa dám đăng ký.

 

Bây giờ, Trần Mục Lễ có nhiều thời gian hơn.

 

Anh ta rửa bát, anh ta chơi với Mi Mi.

 

Còn tôi, vừa ăn cơm xong liền chui vào phòng, toàn tâm toàn ý ôn tập.

 

Tôi muốn tận dụng ba tháng quý giá này.

 

Vừa ôn luyện, vừa tự chữa lành.

 

Thỉnh thoảng, tôi vẫn không tránh khỏi những lúc sụp đổ.

 

Ví dụ như khi tôi không kìm được mà nhắc đến cái tên Đông Phương Hạ, anh ta cũng không kìm được mà trút hết những cảm xúc bị dồn nén trong lòng.

 

Nhưng chúng tôi đều là người trưởng thành.

 

Ngày hôm sau, cả hai lại nhanh chóng trở về trạng thái như vốn có.

 

Anh ta bình thản hỏi tôi:

 

“Em thi xong chưa?”

 

Tôi cười nhạt:

 

“Nửa tháng trước thi xong rồi.”

 

“Vậy em có thời gian tham gia hoạt động ngày hội gia đình của công ty không?”

 

“Có.”
Bình Luận (0)
Comment