Trước khi phẫu thuật, mọi người ăn một ít cơm, nhưng mà phẫu thuật bốn năm tiếng, thật là hơi hao phí thể lực, bây giờ hơi đói.
Trước khi làm phẫu thuật, không thể ăn quá no, nếu không khi đứng sẽ rất mệt, hơn nữa ảnh hưởng đến trạng thái khi phẫu thuật.
Cửa phòng phẫu thuật mở ra
Tất cả mọi người đều đứng lên.
Đôi mắt mở to nhìn chằm chằm vào cửa, nhìn thấy bác sĩ đi từ trong phòng phẫu thuật ra, trong lúc nhất thời, ánh mắt của tất cả mọi người đều như lửa nóng.
Trần Thương chợt phát hiện, Vưu Dũng cũng ở đây.
Thì ra, vẫn còn rất nhiều người nhớ Xa Triết Hoa.
Không đợi mọi người nói gì, Trần Thương trực tiếp nói:
- Phẫu thuật của Xa Triết Hoa rất thành công, mọi người yên tâm đi, đã trễ thế này, mọi người về nghỉ ngơi sớm một chút.
Nghe thấy phẫu thuật thành công, mọi người lập tức nở nụ cười.
Họ đâu biết cái gì là xây lại đường tiêu hóa, họ nghe hai chữ thành công là đủ rồi.
Cô bé chạy nhanh tới, kéo tay Trần Thương:
- Chú bác sĩ, cám ơn các chú.
Nói xong, lại nhét một viên kẹo cho Trần Thương.
- Có phải cha cháu sẽ không đau nữa không ạ?
Cô bé nhỏ giọng hỏi.
Lúc này, vợ của Xa Triết Hoa cũng đi tới, trong ánh mắt biết ơn mang lúng túng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Trần Thương:
- Cám ơn mọi người, bác sĩ! Cậu đã cứu cả nhà chúng tôi.
Người phụ nữ rất xin lỗi, bởi vì chuyện của chồng và bệnh của con gái, trong nhà đã hết tiền.
Bạn bè cùng bị nạn đều nói cô đưa phong bì cho bác sĩ mổ chính, nhưng mà... Cái phong bì này cô cũng không có được.
Cô nhìn con gái cho Trần Thương một viên kẹo, trong lòng mềm nhũn, hơi xấu hổ, sợ người ta là bác sĩ của thành phố sẽ cảm thấy khó coi.
Trần Thương ngồi xổm xuống, nhìn cô bé, xé bọc giấy ở ngoài viên kẹo, nhét vào miệng.
Cô bé lập tức cười lên.
Trần Thương cười một tiếng:
- Rất ngọt, cám ơn kẹo của cháu
- Cha cháu không đau, chờ tốt hơn thì sẽ hoàn toàn không đau nữa
Cô bé cười, cười rất vui vẻ, trong lòng bé cũng rất ngọt, so với ăn kẹo còn ngọt hơn.
Mà người phụ nữ ở bên cạnh lại khóc.
Những bạn bè cùng gặp khó khăn ở xung quanh cũng rối rít cảm động.
Vưu Dũng ở bên cạnh vội vàng dùng camera chụp lại màn này, nhìn như một tấm ảnh bình thường, những vào giờ phút này lại rất đỗi dịu dàng, khiến mọi người cảm động
Trần Thương cười sờ tóc cô bé một cái:
- Những bác sĩ này cũng làm phẫu thuật cho cha con, chú có thể chia kẹo cho họ không? Họ cũng rất muốn ăn.
Cô bé nghe lời của Trần Thương, hơi ngượng ngùng, lập tức đỏ mặt:
- Cháu đưa tất cả kẹo cũng cho chú rồi, cháu không còn nữa.
Một câu nói, khiến mắt Trần Thương ngấn lệ.
Đây là cô bé mang tất cả tình yêu và hy vọng cho mình.
Hy vọng Trần Thương có thể thỏa mãn một mong ước của bé.
Bây giờ, cũng may mong ước đã được thực hiện, nếu không, mình sẽ hơi tự trách?
Trần Thương cười, chia kẹo cho Trương Sát Hải, Hà Chí Khiêm, Mã Nguyệt Huy... Còn có y tá đi theo.
Mọi người cũng trực tiếp bóc vỏ, nhét vào trong miệng.
Cười tủm tỉm nhìn cô bé:
- Rất ngọt
- Ăn ngon thật
Người phụ nữ nhìn các bác sĩ, lập tức rơi lệ đầy mặt, trong lòng trừ biết ơn, những thứ khác không biết làm sao.
...
...
Sau khi Trần Thương trở lại phòng bệnh, đưa Xa Triết Hoa phòng hồi sức để giám sát, sửa đổi y lệnh sau phẫu thuật, viết hồ sơ bệnh án khi phẫu thuật xong.
Vợ Xa Triết Hoa hơi mệt mỏi đã ôm con gái ngủ, thân thể gầy yếu hơi mất sức, thế nhưng vẫn ôm con gái rất vững.
Nhìn Xa Triết Hoa được sắp xếp ổn thỏa, cũng thở phào nhẹ nhõm
Tìm một cái ghế dài, đặt con lên, đắp quần áo của mình lên người cô bé, mình thì dứt khoát ngồi ngủ dưới đất.
Sau khi Trần Thương đi ra, nhìn thấy đứa trẻ nằm ở trên ghế dài lạnh như băng, cùng người phụ nữ ngồi trên chiếu canh giữ bên người con gái thì vội vàng nói:
- Phòng trực có giường trống, hai người đi phòng trực đi?
Người phụ nữ vừa nghe vậy rối rít xin lỗi, vội vàng lắc đầu, nói gì cũng không đi:
- Không có chuyện gì, bên ở đây có máy điều hòa không khí, không lạnh
Cho dù Trần Thương nói gì, người phụ nữ cũng không đi.
Khuyên can mãi, lúc này mới bảo y tá ôm cô bé vào phòng trực.
Người phụ nữ cũng đau lòng cho con mình, nhưng mà lại sợ bé tỉnh lại không tìm được mình thì sợ, lúc này mới đi theo vào phòng trực.
Trần Thương về đến nhà cũng đã gần 1 giờ sáng.
Theo thói quen ôm Tần Duyệt lên giường, đắp chăn lên sau đó rửa mặt rồi mới lên giường.
Lúc này Tần Duyệt mở mắt, nhìn chằm chằm Trần Thương:
- Anh về rồi?
Trần Thương nhìn thấy Tần Duyệt tỉnh, không nhịn được cười một tiếng:
- Hôm nay anh nhận được một món quà, muốn tặng cho em.
Tần Duyệt lập tức híp mắt:
- Thứ gì nha?
Trần Thương cười một tiếng:
- Em nhắm mắt lại, anh nói cho em.
Bên này, Trần Thương cầm kẹo thỏ đại cẩn thận nhét vào trong miệng Tần Duyệt, để cho cô thử liếm mùi vị.
Sau đó lại muốn lấy đi
Tần Duyệt lập tức cắn, vội vàng bỏ vào trong miệng.
- Thật lâu chưa ăn kẹo thỏ, anh lấy ở đây thế? Thật là ngọt nha
Trần Thương nằm trên giường, kể chút chuyện của Xa Triết Hoa cho Tần Duyệt nghe, sau đó nói một chút về chuyện của cô bé kia.
Sau khi Tần Duyệt nghe, lập tức không nhịn được mềm lòng.
- Haizz, đúng rồi, cô bé này bị bệnh gì thế?
Tần Duyệt không nhịn được hỏi.
Bị Tần Duyệt hỏi lên như vậy, Trần Thương đột nhiên cũng nhớ ra, dường như Xa Triết Hoa cũng muốn kiếm tiền chữa bệnh cho con gái.
Nhưng mà, cụ thể là cô bé bị bệnh gì thì Trần Thương cũng không rõ lắm.
- Anh không biết, có thời gian thì anh hỏi một chút.
Sau khi Tần Duyệt ăn kẹo thỏ, Trần Thương lại kín đáo đưa cho cô một thứ:
- Anh cố ý cho cầm về cho em, xem anh tốt biết bao, cái gì cũng nghĩ đến em, em cũng không biết viên kẹo này có bao nhiêu cái tay muốn cướp đâu! Một đám chủ nhiệm mắt lom lom.
Tần Duyệt cười hì hì ôm Trần Thương:
- Trần bảo bối ngoan nhất, đi ngủ thôi
Một đêm yên lặng.
Mà lúc này nhưng lại có mấy người một đêm không chợp mắt.
Đặc biệt là Hà Chí Khiêm, ông nằm ở đó nhìn video lăn qua lộn lại không ngủ được, toàn bộ quá trình phẫu thuật càng xem càng ngạc nhiên mừng rỡ.
Ca phẫu thuật gợi cho Hà Chí Khiêm quá nhiều cảm nghĩ.
Điều này cũng làm cho Hà Chí Khiêm đột nhiên kịp phản ứng, Trần Thương đi tham gia hội nghị Mayo.là thật
Cậu ấy không chỉ có thực lực như vậy, hơn nữa còn ôm thái độ học tập đi.
Nghĩ tới đây, Hà Chí Khiêm bắt đầu mong đợi hành trình một tháng sau.
…
…
Ngay hôm sau, khi phổ ngoại khoa giao ban, Hà Chí Khiêm đang muốn đứng dậy rời đi.
Phó Trưởng khoa vội vàng nói:
- Chủ nhiệm Hà, tôi đã nói chuyện với bệnh viện, tôi cảm thấy chúng ta có thể lấy được tấm vé kia của Trần Thương, dù sao cậu ta cũng chỉ là một bác sĩ học bổ túc, nói không chừng chúng ta có thể cố gắng một chút.
Sau khi Hà Chí Khiêm nghe, chợt nhớ tới còn có chuyện này.
Không nhịn được cười nói:
- Không cần, bác sĩ Trần chắc chắn là phải đi, chắc chắn bệnh viện phải cho cậu ấy một vé đi.
Lập tức, mọi người thảo luận:
- Dựa vào cái gì? Đây là hội nghị về đường tiêu hóa, cũng không phải là cấp cứu, càng không phải là Ngoại Khoa Tim.
Hà Chí Khiêm thấy vậy, dứt khoát nói:
- Thật ra thì, Trần Thương làm phẫu thuật về đường tiêu hóa rất tốt, ừm, thậm chí so với tưởng tượng của chúng ta còn tốt hơn, hôm nay mọi người làm việc trước, chờ chiều thứ năm khi thảo luận về ca bệnh tôi cho ngươi mọi người xem một video phẫu thuật, sau đó thảo luận một chút.
Nói xong, Hà Chí Khiêm đứng dậy rời đi.
Để lại một đám người á khẩu không nói được gì trong phòng làm việc.
Đây... Chuyện gì làm chủ nhiệm Hà thay đổi cách nhìn đối với Trần Thương vậy?
Hôm qua chủ nhiệm Hà còn tức giận mà, nói bệnh viện làm như vậy rõ ràng không hợp quy định, sao bây giờ lại vậy?
Mọi người trố mắt nhìn nhau, tràn đầy tò mò.