Video không ngắn, trôi qua chỉ có mười mấy phút.
Người trong phòng đều nghe thấy được.
Người bệnh, y tá, bác sĩ, đều bị âm thanh của Đào An Nhiên hấp dẫn.
Đào Quân vội vàng nói xin lỗi:
- Thật xin lỗi, quấy rầy mọi người rồi.
Dứt lời, nhanh chóng nói qua với Trần Thương:
- Bác sĩ Trần, gửi qua điện thoại di động của tôi đi, đúng rồi... Điện thoại của tôi đâu?
Đào Quân lau nước mắt trên mặt, mặc dù đang rơi lệ, thế nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười vui vẻ.
Cha, một cái xưng hô như vậy, đã bao lâu ông không được nghe thấy.
Khi nhìn thấy Đào An Nhiên nói một chữ này trong video, không chỉ có Đào Quân nước mắt rơi xuống, ngay cả Đào An Nhiên trong video cũng khóc rống lên.
Trần Thương bất đắc dĩ hít sâu một hơi, tiểu y tá bên cạnh cũng hơi xúc động, trực tiếp đưa hai tấm khăn tay qua.
Đào Quân vội vàng nói cảm ơn.
Trần Thương nhìn Đào Quân:
- Điện thoại, đã đưa cho con gái của anh, vào khi anh phẫu thuật, bởi vì lo lắng xác suất thanh công quá thấp, lúc đó tôi đã nói tiểu Kha đưa cho con gái anh.
Đào Quân lập tức sửng sốt một chút:
- Nó... Hôm qua có đến?
Trần Thương gật đầu:
- Sau khi xảy ra chuyện hôm qua, khu trưởng Lâu đã liên hệ cục công an, tìm kiếm người nhà của anh, mới tìm được họ, hi vọng có thể tới gặp anh một lần cuối.
Nghe thấy Trần Thương, Đào Quân bất đắc dĩ thở dài.
- Ai... Kết quả là, còn phải phiền phức họ, thân thể của tôi còn tốt, cũng không chắc chắn có thể làm việc nha? Con gái thật vất vả đi công tác, cái này lại đến chăm sóc tôi...
Đào Quân một phen để tiểu hộ sĩ vừa hơi cảm xúc.
Người làm cha, ai không phải như vậy?
Đều không nguyện ý tìm phiền phức cho con cái của mình.
Phàm là bản thân có thể động một chút, cũng không muốn phiền phức họ.
Trần Thương lắc đầu:
- Lãnh đạo đơn vị của các anh tới, khu trưởng Lâu cũng tới, chuyện lần này của anh, chính phủ rất xem trọng, sau khi đi ra ngoài, đơn vị các anh sẽ chuyển anh qua chính thức, tiếp đó điều nhiệm một cái công việc dễ dàng một chút, những phí chữa bệnh này cũng đều thanh toán tất cả rồi.
- Đúng rồi, anh hôm nay còn được đăng lên báo, khi tôi tới quên mua cho anh một phần, ngày mai đi làm, tôi mang cho anh một phần.
- Anh bây giờ là anh hùng đấy
Khi Đào Quân nghe thấy những lời này, bất đắc dĩ lắc đầu, xúc động một tiếng, thở dài.
Trong lòng cũng là rất có cảm xúc.
Cả đời này, gian khổ nhiều năm, sóng to gió lớn đi tới, mặc dù không có nhiều tiền, thế nhưng chuyện từng gặp phải, đồ vật nhìn thấy cũng không ít.
Huy chương chống lũ cứu tế hạng 2, kém chút đã làm ông không còn chân.
Huy chương người cứu viện địa chấn hạng 3, cứu 31 người.
Đây đều là huân chương công lao của anh.
Thế nhưng mà, xã hội nói cho anh biết, mấy thứ này, có đôi khi hữu dụng, có đôi khi... Thật không có tác dụng lớn tới vậy.
Rời đi bộ đội, trở về xã hội, chứa chan nhiệt huyết, muốn xông xáo ra sự nghiệp một phen.
Đi hộ tống xe than đá ở Sơn Tây, mang theo mười người anh em, cũng là uy phong lẫm liệt, đi theo ông chủ than đá, cũng gặp không ít, sau đó...
Thế nhưng, kết quả vẫn là.
Anh phát hiện, bản thân cho rằng đang làm chuyện tốt, lại bị rất nhiều người không đáng giá nhắc tới
Mà những chuyện bản thân trước giờ khinh thường làm, lại được người tôn kính gọi tiếng anh.
Để ông bắt đầu hoài nghi là xã hội thay đổi rồi?
Cái này mới đi đường quanh co.
Cùng nói là con gái của mình sợ trì hoãn, chẳng bằng nói là lần lao ngục này là cứu rỗi dành cho anh.
Cuộc sống sáu năm lao ngục, đi ra sau đó, anh phát hiện thế giới lại thay đổi.
Người từng là đại ca, tiến vào ngục giam, từng làm ông chủ, phá sản.
Lúc này Đào Quân, cũng bỏ đi những ý nghĩ kia, chỉ là lái xe, kiếm chút tiền, có thời gian đi xem con gái một chút, xa xa nhìn cô trưởng thành, hoặc là nhìn lão bà.
Đã từng bao nhiêu lần muốn đi tìm các cô, đều bị ép xuống
Vào khi ông cho là mình sẽ tầm thường cả đời, thì một chuyện nhỏ ở trong mắt anh xem ra, lại làm cho anh trở thành anh hùng?
Anh hùng?
Haizz...
Mình là anh hùng à?
Có lẽ, là bởi vì thời đại này, bắt đầu cần anh hùng rồi...
Đào Quân không có nói, cũng không có phản bác, ông năm nay hơn năm mươi tuổi, cũng coi như là gặp rất nhiều.
Anh nhìn thoáng qua Trần Thương, nói:
- Tôi không phải anh hùng, tôi chỉ là làm chuyện nào tôi cho rằng nên làm, tiếp đó cái thế giới này cần anh hùng, tôi sẽ thành anh hùng. Tôi... dù sao vẫn là người bình thường.
Một câu nói kia, làm cho Trần Thương bỗng nhiên sững sờ.
Bỗng nhiên cảm thấy rất có đạo lý
Có thể do vị lão đại ca này tuổi tác cũng hơn năm mươi năm, cảm ngộ cuộc sống hết rồi nha.
Đúng sai cũng không còn quan trọng như vậy.
Làm người làm việc, đều có một cái cân.
Sau khi nói xong, Đào Quân thèm ăn nói đến:
- Cái này... Giúp tôi mở cái nắp ra được không? Tôi đói...
Trần Thương cười cười.
Mở hộp đồ ăn ra.
Đào Quân ngửi ngửi mùi thơm, còn tâm trạng lo lắng phẩm vị thế nào nữa, trực tiếp một ngụm ực ực ực ực uống.
Nhiệt độ không nóng, vừa vặn.
Đào Quân một mặt hưởng thụ.
Bao nhiêu năm?
Mùi vị quen thuộc...
Đây chính là cảm giác của nhà nha.
Lẫn vào nước mắt, Đào Quân uống chén cháo xong.
Cười nhìn thoáng qua Trần Thương:
- Bác sĩ Trần, tôi đột nhiên cảm giác được, lần bị thương này là chuyện tôi làm chính xác nhất cả đời này
Trần Thương sững sờ.
Đào Quân tự mình nói:
- Ai, ông trời cuối cùng cũng để mắt đến tôi rồi
- Đào Quân tôi cám ơn ông trời
Hoàn toàn chính xác
Đào Quân cảm thấy, nếu như không phải có chuyện lần này, ông có thể sẽ cô độc sống hết sẽ quãng đời còn lại cuộc đời à?
Mà bây giờ thì sao?
Nhà cũng có, bà xã cũng quay về rồi, con gái lại có thể gọi một tiếng cha, công việc cũng chuyển chính thức, còn làm cái đồ anh hùng vứt đi gì kia.
Không chừng qua mấy năm, anh còn có thể có một đứa cháu ngoại nữa
Nghĩ tới những thứ này, Đào Quân bỗng nhiên cười.
Sau khi Trần Thương rời đi.
Cẩn thận suy nghĩ một chút, có lẽ, đây chính là đại nạn không chết tất có hậu phúc nha?
Phúc họa tương y, người đời này, ai biết sẽ gặp phải những chuyện gì đâu...
Lắc đầu, Trần Thương đứng dậy chuẩn bị về nhà.
Hôm nay khó có cơ hội được nghỉ, Trần Thương cũng không muốn mỗi ngày đều sống ở bệnh viện.
Lúc này cũng mới hơn mười giờ sáng.
Trần Thương ra bệnh viện, trực tiếp đi sạp báo, mua hai phần báo chí, rồi mới về nhà.
Vừa vặn về đến nhà, bên này điện thoại của Trần Đóa cũng vang lên.
- Anh, anh đang ở thủ đô à?
Trần Thương nhìn thấy điện thoại của Trần Đóa, lập tức sửng sốt một chút.
Trần Đóa chính là con gái của Trần Kiến Sơn là bác cả của Trần Thương, cũng chính là em gái họ của Trần Thương.
- Ồ? Đóa Đóa, thế nào? Có chuyện gì à?
Trần Đóa cười nói:
- Không có chuyện gì, hôm nay là cuối tuần, em gọi hỏi xem anh có bận gì với vợ hay không.
Bên này Tần Duyệt ở trên ghế sô pha nằm không có việc gì, nghe thấy điện thoại là Trần Đóa, lập tức nhận lấy điện thoại.
- Đóa Đóa? Hôm nay em được nghỉ à? Chúng ta đi dạo phố đi
Trần Đóa nghe xong, lập tức cũng cười:
- Tốt lắm, em còn nói các chị mới tới, cũng không quen thuộc, đưa anh chị đi bốn phía dạo chơi đâu.
Lần này, Tần Duyệt vô cùng hăng hái.
Vốn là trong nhà quá buồn chán, hiện tại nghe thấy có người hẹn, càng là đứng dậy bắt đầu thu thập.
- Đóa Đóa, em gửi địa chỉ cho chị đi, bây giờ tụi chị lái xe qua.
Trần Đóa dứt khoát nói:
- Đến trường học tụi em này, em đưacác anh nếm thử đồ ăn gần trường em, rất không tệ
Trần Thương thấy thế, lại bất đắc dĩ nhíu mày...