Ăn cơm, đi dạo vòng quanh sân bóng hai vòng.
Đột nhiên cảm thấy vào mùa hè có thể đề nghị Mã thô lỗ tới học viện Truyền Thông làm nghĩa vụ kiểm tra sức khoẻ, tiến hành khám tổng quát cho thể chất của sinh viên.
Đây là một chuyện rất có ý nghĩa, hẳn là Mã thô lỗ cũng rất thích?
Thế nhưng Trần Thương không nói thì anh ta sẽ chỉ để kế hoạch nhỏ này ở trong lòng.
Lúc xế chiều, Trần Đóa kéo Tần Duyệt đi dạo phố, Trần Thương theo ở phía sau.
Nói là dạo phố, nhưng xác thực chỉ đơn giản là thử quần áo mà thôi.
Lòng đam mê mua sắm của hai người họ cũng không phải mãnh liệt như vậy.
Đi trong trung tâm mua sắm, lầu một rất thơm, rất nhiều quầy hàng xa xỉ, ví dụ như nhãn hiệu Chanel, Dior, và nhiều hàng hiệu khác nữa, thế nhưng khả năng phân biệt hàng hiệu của Trần Thương lại có hạn.
Tần Duyệt và Trần Đóa thấy son môi ở chuyên khu Chanel, bất đắc dĩ hưng phấn lên.
Trần Thương chợt phát hiện, Tần Duyệt mà cũng biết dùng son môi để trang điểm à?
Tốn nửa giờ, hai người nhìn lại thử, nhân viên hướng dẫn đứng ở bên cạnh, cũng không quản nhiều, dù sao... Nói thật, thứ này chính là như vậy, thử so với mua còn nhiều hơn nhiều.
Rất nhiều người chỉ đến để tham gia náo nhiệt.
Thế nhưng không ngờ, lần này Tần Duyệt bỗng nhiên hưng phấn mua mấy thỏi, nhãn hiệu của son môi khiến Trần Thương không dám nhìn thẳng...
- Tính tiền.
Kèm theo một giọng nói thanh thúy, Tần Duyệt đã lấy biên lai, đưa cho Trần Thương.
Trần Thương gật đầu, đứng dậy đi trả tiền.
So với những cô gái khác, người này đã rất tiết kiệm.
Hơn một ngàn, nói đắt không đắt, mà nói rẻ cũng không rẻ
Trần Thương cầm son môi, nói với Tần Duyệt:
- Aizz, tiền của phụ nữ thật là dễ kiếm mà, cái này đã hơn một ngàn.
Trần Đóa nghe xong, lập tức cười nói:
- Anh, tiền này hẳn là anh có dùng mà
Trần Thương không hiểu:
- Vì sao?
Trần Đóa cười hì hì nói:
- Hai người ăn cơm thì ai trả tiền?
Trần Thương gật đầu:
- Anh.
Trần Đóa tiếp tục nói:
- Vậy chẳng phải đúng rồi à
Trần Thương hơi im lặng:
- Cái gì mà đúng rồi? Bàng môn tà đạo...
Tần Duyệt cũng hơi không hiểu, chuyện này và mời khách ăn cơm có quan hệ gì chứ?
Bỗng Trần Đóa cười nói:
- Bởi vì... Son môi cũng là hai người ăn mà
Một câu này, Tần Duyệt lập tức đỏ mặt
Thế nhưng... Đột nhiên cảm giác được thật có lý, lý luận của Trần Đóa trực tiếp khiến Tần Duyệt động não, đột nhiên cô cảm giác được, dựa theo cái lý luận này...
Thật nhiều thứ đều cần phải mua
- Nếu là hai người ăn, mà anh của em cũng muốn ăn đến yên tâm an toàn? Anh còn cảm thấy đắt không?
Một câu này, khiến Trần Thương trực tiếp trợn mắt há hốc mồm.
Mặc dù biết rất rõ ràng là giảo biện, thế nhưng... Hình như mình lại không tìm được lời nào để phản bác.
Một buổi chiều, Tần Duyệt lấy đó làm cớ, mua một cái váy, hai chai nước hoa, còn có một hệ liệt đồ dùng mà Trần Thương cho rằng không có một xu quan hệ với mình
Điều này làm cho Trần Thương bỗng nhiên ý thức được, hôm nay mang theo Trần Đóa đi ra ngoài là một tổn thất thật lớn.
Đi dạo một buổi chiều, mấy người tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống nghỉ chân, gọi nước uống.
Có thể Tần Duyệt cảm giác được lời đề nghị của Trần Đóa đối với mình có trợ giúp rất lớn, thế là cho một chút viện trợ.
- Đóa Đóa, đây là luận văn của em à? Chị giúp em đọc thử.
Tần Duyệt vừa cười vừa nói.
Nghe thấy Tần Duyệt nói vậy, Trần Đóa cũng bắt đầu vui vẻ.
Mặc dù không phải cùng một hệ thống, thế nhưng rất nhiều thứ vẫn có thể tham khảo, luận văn này, thật ra tới lui chỉ có vài thứ như vậy, đặc biệt là luận văn thạc sĩ.
- Chị dâu, chị nhận xét cho em một chút, em cứ cảm thấy có chỗ nào đó không quá phù hợp.
Trần Đóa vừa cười vừa nói:
- Còn có, thật ra luận văn của em cũng coi như là có dính dáng với y học
Sau khi Trần Thương nghe thấy vậy, cũng trở nên tò mò, bất đắc dĩ nói:
- Đóa Đóa, em cũng gửi cho anh một phần đi
Trần Đóa gật đầu, gửi luận văn tới Wechat của hai người.
Sau khi nói xong, Trần Đóa nhìn Trần Thương:
- Anh, vất vả cho anh rồi, anh... Anh soát lỗi chính tả cho em nhé, em không tìm được
Một câu này khiến Tần Duyệt kém chút nữa thì cười phun ra
Trần Thương bày ra dáng vẻ một mặt bị nhục nhã, cảm giác giá trị của mình bị đánh giá thấp vô hạn.
Tôi đường đường là Trần... Chỉ để tìm lỗi chính tả à?
Lúc này bỗng Trần Thương ý thức được, chính mình hẳn là nên chuẩn bị chút địa vị học thuật để cứu vớt thể diện, ví dụ như trở thành một giáo sư đại học.
Bằng không...
Anh rất khó khăn
Trần Thương mở file ra.
Sau khi nhìn thấy đề mục, rơi vào trong trầm tư, anh cảm thấy có một đạo kinh lôi hiện lên ở não hải, trong nháy mắt đốt sáng lên tầm mắt của anh
«Căn cứ vào điện tâm đồ trên máy vi tính để phân biệt và chẩn bệnh lấy suy tính và dự đoán mô phỏng điện tim tiết điểm»
Sau khi nhìn thấy cái này, Trần Thương đột nhiên hỏi Trần Đóa:
- Đóa Đóa, các em đây là sau khi thông qua số liệu lớn đối với tín hiệu điện của tim rồi tiến hành tính toán và thu thập, suy tính ra khả năng trái tim xảy ra nhịp đập dị thường trong tương lai?
Trần Đóa nhẹ gật đầu:
- Đúng vậy, đề tài này cũng không phải là loại đề tài nổi bật gì, em cũng tiến hành mô phỏng, sử dụng máy tính loại tốt của trường học, thông qua tính toán tín hiệu điện nhịp tim của con thỏ, sau đó dự đoán điện tâm đồ trong một hai ngày, nhưng... Kết quả là thất bại.
- Luận văn của em cũng không có tính chứng minh hữu hiệu, mà là thông qua phân tích số liệu, để chứng minh suy nghĩ này là thất bại.
Trần Đóa nói xong, khiến Trần Thương cảm thấy cô em gái này của mình cũng có mấy phần trình độ.
Thật ra, mục đích làm luận văn chỉ là vì đạt được một kết luận.
Mà sẽ không để ý cái kết luận này là đúng hay sai.
Ví dụ như một loại thuốc nào đó, bạn chỉ cần chứng minh nó đối một loại bệnh tật nào đó không có bất kỳ ảnh hưởng gì, cũng là một nghiên cứu có ý nghĩa.
Thế nhưng, mặc dù Trần Thương không biết thí nghiệm của Trần Đóa đến cùng là như thế nào.
Thế nhưng sử dụng siêu máy tính đi mô phỏng kết cấu và công năng của cơ thể, sau đó tính toán một chút tín hiệu là có thể thực hiện
Nghĩ tới đây, Trần Thương cũng không đoái hoài tới việc xem luận văn.
Nhắm mắt lại cố gắng tự hỏi.
Thật ra...
Suy tính đến loại máy tính mô hình thích hợp để sử dụng nhất, có thể chính là kỹ thuật xây dựng lại đường tiêu hóa.
Khoảng thời gian này đến nay, Trần Thương vẫn luôn đang xoắn xuýt tại cái vấn đề khó khăn này.
Bởi vì bất luận là ai, đường tiêu hóa của mỗi người trên cơ bản đều có hình dáng không khác nhau lắm, chỉnh thể không có sai lệch quá lớn.
Điều này cũng làm cho Trần Thương nghĩ đến Petra Toby
Người sáng lập viện thẩm mỹ chỉnh hình CIS.
Suy nghĩ của anh chính là thông qua một vài kết cấu tín hiệu đến mô phỏng bộ mặt con người trên máy tính, sau đó tiến hành mô phỏng và tính toán tiến hành phẫu thuật.
So với chỉnh hình khuôn mặt, như vậy... Đường tiêu hóa cũng có thể thông qua máy tính để mô phỏng đường tiêu hóa của mỗi người chứ?
Nếu mô phỏng thành công, đạt được một mô hình ba chiều đường tiêu hóa của mỗi người.
Như vậy khi tiến hành phẫu thuật, có thể tiến hành mô phỏng tính toán thông qua máy tính trước thời hạn.
Tiếp đó tốt hơn nên thực hiện công việc tái tạo lại đường tiêu hóa.
Nếu như vậy sẽ nâng cao hiệu suất công việc khi phẫu thuật, cũng có thể giảm bớt áp lực cho bác sĩ mổ chính.
Cái này hình như là một hạng mục có thể nghiên cứu.
Nghĩ tới đây, Trần Thương nhíu mày, rơi vào trầm tư.
Mặc dù cái này chỉ là một suy nghĩ, thế nhưng Trần Thương cảm giác được đây là một nghiên cứu đáng giá.