Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch Full)

Chương 1056 - Chương 1056: Không Lỗ Nha

Khi bac si mo hack full
Chương 1056: Không Lỗ Nha
 

Trần Thương vừa vặn chuẩn bị rời đi, chợt nhớ tới một chuyện rất quan trọng.

Thế là vòng trở lại

Trông thấy Trần Thương quay lại, Tề Sâm nhịn không được bị dọa đến lui ra sau một bước.

Anh thề, nếu Trần Thương quay lại đánh mình, ai cũng sẽ không ngăn cản, thậm chí cha ruột của anh còn tự tay giúp anh ta ấn mình lại.

Đây là một sự thật không thể chối cãi

Nghĩ tới đây, Tề Sâm lại lùi ra sau hai bước.

Sau khi Trần Thương quay lại, cười nói với Tề Hướng Chính:

- Tề tổng, tôi quên nói một chuyện.

Tề Hướng Chính nghe xong lời này, lập tức vô ý lui ra phía sau nửa bước, chuẩn bị tinh thần.

Trần Thương cười nói:

- Tôi có chuyện quên nói, nếu quý công ty có cần chỉnh hình, băng bó, hay gia công nghệ nhân, xin liên lạc cho tôi nhé.

Sau đó, Tề Hướng Chính nghe thấy mặt mày ủ rũ, có thể ông không tuyển nổi Trần Thương.

Nhưng vẫn cười nói:

- Vậy làm phiền Bác sĩ Trần.

Trần Thương cười cười:

- Không có chuyện gì, đúng, còn có một việc, 2000 vạn này là thuế sau khi thu vào.

Tề Hướng Chính sững sờ, còn chưa kịp hiểu, đang muốn nói chuyện, lại trông thấy Cung Đại Trân liếc mắt ra hiệu cho anh, nên nuốt xuống lời nói trong miệng.

Anh biết rõ, chủ nhiệm Cung có lời muốn nói

Như vậy Trần Thương mới yên tâm rời đi.

Bên này, Tề Hướng Chính nhìn Cung Đại Trân, vẻ mặt cầu xin hỏi:

- Chủ nhiệm Cung, sao anh cản lại, để tôi tổn thất nhiều thêm mấy trăm vạn! Thuế này cũng không nhẹ.

Sau khi nói xong, thuận tay đánh một cái vào tay Tề Sâm:

- Thứ bại gia này, mỗi ngày đều gây thêm chuyện cho lão tử

Tề Sâm bị đánh bất thình lình vào bàn tay có chút choáng váng.

Tủi thân khóc hu hu.

Đây có quan hệ gì với hắn chứ?

Mà Cung Đại Trân nhìn Tề Hướng Chính, mặt mũi tràn đầy trịnh trọng nói đến:

- Không lỗ

Khuôn mặt Tề Hướng Chính cười khổ, không lỗ?

- Thằng nhóc ngốc này của tôi biết rõ ràng người ta đang công phu sư tử ngoạm rao giá trên trời, ngài nói với tôi không lỗ, anh đây đang đánh giá cao trí thông minh của thằng con tôi?

Cung Đại Trân nhàn nhạt nói:

- Mấy ngày nay, Điền Hủy cũng ở lại đây đi, chờ khi chúng tôi cắt chỉ, cũng sẽ biết có lỗ hay không?

- Hơn nữa, bác sĩ Trần vừa rồi có nói, có cần thì liên hệ cậu ấy, chuyện này với các anh mà nói, là một chuyện tốt, ít nhất nói rõ hai bên vẫn thuận nhau, cậu ấy đối với anh không có ý kiến.

- Sau này thật sự có gì cần, Bác sĩ Trần vẫn có thể giúp.

Tề Hướng Chính thở dài, anh cảm thấy Trần Thương đang cảm thấy ông là một tên ngốc tiền nhiều, lớn lên tương đối giống oan đại đầu.

...

...

Xuất phát từ tinh thần trách nhiệm nghiêm túc đối với công việc, Trần Thương vẫn quyết định về bệnh viện, mặc lại áo khoác trắng vừa cởi ra.

Trần Thương cảm thấy, sở dĩ bệnh viện không có quẹt thẻ đi làm, cũng không phải vì không quan tâm anh đến trễ về sớm, mà vì các lãnh đạo sợ các bác sĩ ngu ngốc phát hiện bí mật, thật ra bọn họ đã công tác một ngày mười hai tiếng

Cứ như vậy, anh không nói tôi không nói, bác sĩ cũng không có làm thêm giờ.

Có điều, khi vừa tới bệnh viện, anh cầm lấy điện thoại, vừa mới nhìn rõ, vừa nãy Mã Nguyệt Huy có gọi mấy cuộc điện thoại chưa nhận, sau đó còn nhắn một tin bên Wechat.

- Sắp mở hội nghị, tranh thủ thời gian trở về.

Trần Thương sững sờ, nhìn đồng hồ, năm phút trước, cũng không phải lâu rồi.

Chuẩn bị tiến vào khoa cấp cứu, sửa sang lại áo khoác trắng trên thân, giả vờ người khác không phát hiện được chuyện anh mượn giờ làm việc đi kiếm thêm hai ngàn vạn.

- Tiểu Trần, anh mới đi chỗ nào?

Trần Thương mới vừa tiến vào phòng, còn chưa kịp suy nghĩ xong lời kịch cho tốt, đã nghe thấy âm thanh Mã thô lỗ vang lên bên tai.

Trần Thương quay người, nhìn tổ trưởng Mã, cười cười:

- Tổ trưởng Mã.

Mã Nguyệt Huy liếc mắt nhìn:

- Đang giờ làm việc, anh lại đi đâu đó?

Trần Thương nhìn xung quanh có nhiều bác sĩ nhìn chằm chằm mình nên trong lòng cũng hơi xấu hổ, có điều bây giờ sắp sáu giờ rồi, còn mở họp làm chi?

Trần Thương thấy thế, ăn ngay nói thật:

- Hội chẩn

Mã Nguyệt Huy nhẹ gật đầu, cũng không có truy đến cùng, ừ một tiếng, đã nhàn nhạt nói:

- Nhanh ngồi xuống, chủ nhiệm Kiều có chút chuyện muốn nói.

Tất cả bác sĩ xung quanh từng người từng người nhìn Mã Nguyệt Huy không trách cứ Trần Thương, tự nhiên trong lòng cũng có chút ghen ghét lại không dám nói.

Vào lúc này, Kiều Thành An tiến vào văn phòng, nhìn Mã Nguyệt Huy nói:

- Tổ trưởng Mã, tổ các anh đều đến đông đủ rồi à?

Mã Nguyệt Huy cười gật đầu:

- Chủ nhiệm Kiều, xin lỗi, đã đến đông đủ

Kiều Thành An là phó chủ nhiệm thứ sáu của khoa cấp cứu, là chủ nhiệm ICU thứ sáu của khoa cấp cứu giám thị phòng ban công việc hàng ngày, là một thành viên lãnh đạo hiếm có ở khoa cấp cứu.

Dù sao Dư Dũng Cương quá bận rộn, phòng ban thường ngày cần một người đến phụ trách.

Kiều Thành An và Dư Dũng Cương khác nhau, bốn mươi bảy bốn mươi tám tuổi nhưng da mịn thịt mềm, bảo dưỡng rất tốt, ngày bình thường mang kính mắt tơ vàng, gặp ai cũng sẽ gật đầu cười một cái.

Kiều Thành An nhìn thoáng qua Trần Thương:

- Bác sĩ Trần, hôm nay anh lại chậm trễ không ít thời gian của mọi người, đi đâu làm gì?

Kiều Thành An cũng biết Trần Thương tương đối đặc biệt, mặc dù là nhân viên bồi dưỡng, nhưng Dư Dũng Cương lại bảo anh đối đãi với Trần Thương như công nhân viên chức.

Hơn nữa, mấu chốt là Trần Thương vừa tới không bao lâu, đã tạo ra không ít thành tích trong bệnh viện.

Người này thật sự rất có trình độ, rất có năng lực.

Đối với người có năng lực, mọi người đều nhìn với con mắt khác, đối đãi cũng khác nhau.

Nói đơn giản một chút, chính là song tiêu

Cũng như hôm nay, tại sao Kiều Thành An phải chờ Trần Thương?

Trần Thương cũng không biết nói gì, cười cười:

- Đi hội chẩn, có điều không phải trong viện, vì vậy nên thời gian chậm trễ một chút, để mọi người đợi lâu, thực sự xin lỗi.

Trần Thương cũng không phải người không biết chuyện, mình sai nên nhận thì phải nhận, nên xin lỗi thì xin lỗi.

Mọi người nghe xong, lập tức tò mò.

Hội chẩn ở ngoài viện?

Trần Thương mới tới mấy ngày đã có thể hội chẩn ngoài viện?

Ngay cả Kiều Thành An cũng có chút hiếu kỳ:

- Ồ? Đi hội chẩn chỗ nào thế? Người bệnh nào?

Trần Thương nói:

- Tôn Quảng Vũ chủ nhiệm khoa Ngoại tổng hợp của Hiệp Hòa mời tôi đi làm một cuộc đại phẫu thuật.

Lời này vừa nói, người xung quanh lập tức sững sờ, nháy mắt nghị luận ầm ĩ.

Hiệp Hòa Phổ ngoại, đây chính là Phổ ngoại mang tính toàn quốc nha

Tôn Quảng Vũ tìm Trần Thương đến hội chẩn, phân lượng này phải nặng đến bao nhiêu nha?

Khoảng thời gian này động tĩnh của Trần Thương rất lớn, mọi người cũng đã dồn dập tra tài liệu cặn kẽ của Trần Thương một chút.

Phát hiện lĩnh vực nghiên cứu sinh của anh chính là ngoại khoa Tim, còn là quán quân giải thi đấu kỹ năng ngoại khoa Tim năm 2019.

Nhưng một người làm ở ngoại khoa Tim như anh, lại được chủ nhiệm Tôn ở Hiệp Hòa mời đi hội chẩn...

Thật hay giả?

Có chút ý vị sâu xa.

Đặc biệt là Mã Nguyệt Huy, anh vốn cho rằng Trần Thương chỉ tìm một cái cớ hội chẩn để ra ngoài, kết quả thằng nhóc này, tìm cũng không thể tìm một lý do nào có độ tin cậy cao một chút sao?

Nếu anh nói đến ngoại khoa Tim của Hiệp Hòa, anh là học sinh của Vương Thông cũng không dám nói không phải nha

Hết lần này tới lần khác lại phải nói là đi khoa Ngoại tổng hợp Hiệp Hòa.

Tôn Quảng Vũ thấy dáng vẻ kia của anh?

Mã Nguyệt Huy nhìn thoáng qua Trần Thương, vô cùng không hăng hái, đứa nhỏ này, nói dối cũng không biết nói.

Kiều Thành An thấy Trần Thương như vậy, không có hoài nghi, ngược lại hiếu kỳ hỏi:

- Ồ? Phẫu thuật cái gì?

Trần Thương nhớ lại ca bệnh một cái, nói:

- Bệnh chứng tắc ruột Crohn, cộng thêm viêm tụy cấp làm phẫu thuật cắt khối tá tụy và thuật khâu lại tụy dạ dày.

Kiều Thành An bỗng nhiên nhìn Trần Thương, ánh mắt lập tức sáng lên:

- Sở trường của anh là làm phẫu thuật tuyến tụy sao?

Trần Thương nhìn những kỹ năng tuyến tụy đều là cấp hoàn mỹ này, nghĩ tới nghĩ lui nói câu:

- Cũng bình thường thôi.

Bình Luận (0)
Comment