Xa Linh nhìn một chiếc hộp đổ đầy sô cô la như trong truyện cổ tích.
Cũng không lên tiếng, không biết đang suy nghĩ gì?
Trần Thương cảm thấy một đứa bé sẽ không thể nghĩ vấn đề cao thâm gì.
Đối với một đứa trẻ, ngẩn người, khả năng chỉ đơn giản là ngẩn người mà thôi.
Nhưng, bỗng Trần Thương nghĩ đến một chuyện, trong lòng nhịn không được mềm nhũn, nhanh chóng mở hộp ra, lấy ra một khối sô cô la, xé ra giấy gói kẹo đưa cho Xa Linh.
Xa Linh nhìn Trần Thương một cái, cười cười, há mồm ra, cắn một cái.
Cảm nhận được mùi thơm ngát của sô cô la dần dần lan toả trong miệng, Xa Linh nhịn không được nheo mắt cười.
- Ăn ngon! Ngọt...
Trần Thương cười cười, sờ lên đầu nhỏ của cô bé:
- Tối nay nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai chú sẽ làm phẫu thuật cho cháu, không cần phải sợ, chú rất lợi hại.
Xa Linh gật đầu:
- Vâng, cháu không sợ.
Trong miệng vẫn ngậm sô cô la nhưng cô bé vẫn nhịn không được cười nói.
Đi ra từ khoa Tim ngoại, Trần Thương trực tiếp về nhà.
Tần Duyệt đã trở về, bây giờ cô không cần mỗi ngày ở chung với Hứa Thụy, thời gian tăng ca cũng ít, thời gian dư dả rất nhiều.
Tần Duyệt ngồi trước máy truyền hình xem tivi, đồ ăn đã nấu xong, chờ Trần Thương trở về ăn cơm.
- Trở về rồi à? Em nghe thầy của em bảo hôm nay anh có đến Hiệp Hòa?
Tần Duyệt nghe thấy tiếng động, tò mò hỏi.
Trần Thương gật đầu:
- Ừm, có một ca phẫu thuật, nhưng làm xong còn có chút việc gấp cần đi xử lý, cũng chưa kịp đi gặp em.
Tần Duyệt hiếu kỳ nói:
- Đó là bệnh nhân gì? Thầy của em cũng không có để người khác đi, nhưng hôm nay em quan sát kỹ nhiều người đến thăm lão nhân, trong đó còn có một vài người nổi tiếng trên TV
Trần Thương nói:
- Nhà khoa học thủ tịch quốc gia, viện sĩ tam viện, Bốc Hàn Du.
Tần Duyệt nghe xong, lập tức trừng to mắt:
- Hoá ra là Bốc lão tiên sinh
- Đây chính là bác sĩ thực hiện tổng công trình tài liệu Thần Châu, ông ấy đã làm phẫu thuật thành công
Nhìn thấy Tần Duyệt như vậy, Trần Thương nhịn không được nhéo nhéo mặt của cô:
- Em cũng không nhìn lại ông xã của em là ai?
Nhưng, Trần Thương nhớ đến trưa nay, có dùng cơm chung với viện trưởng Lý Khải, có liên quan đến chuyện quy hoạch trong tương lai từng nói với Tần Duyệt.
- Rồi sau này em định thế nào? Về An Dương sao?
Trần Thương hỏi, kỳ thật Trần Thương cũng muốn nghe một chút quan điểm của Tần Duyệt.
Tần Duyệt đang ăn cơm, suy nghĩ một chút, trả lời một câu rất đơn giản lại làm cho Trần Thương rất cảm động.
- Anh đi đâu, em đi đó.
Tần Duyệt tỉnh bơ nói.
Trần Thương cười cười:
- Nếu anh về nông thôn thì sao?
Tần Duyệt híp mắt:
- Em cùng anh đi xuống nông thôn.
- Nếu anh đến vùng thiên tai thì sao?
- Em đi hỗ trợ anh.
- Nếu anh đi...
- Được rồi, sao anh cứ lải nhải giống đàn bà vậy, em đã nói, anh đi chỗ nào thì em đi chỗ đó...
...
Cuộc sống hằng ngày vì có sự xuất hiện của Tần Duyệt, có rất nhiều ôn nhu và ngọt ngào.
Ăn cơm xong, Tần Duyệt rửa bát, Trần Thương chỉnh lý xong toàn bộ luận văn của hai ngày này, rồi gửi tới hộp thư của Đường Sâm, biên tập viên của « Tạp chí ngoại khoa nước Anh».
Thuận tiện gọi điện thoại nhắc nhở một câu.
Từ khi luận văn của Trần Thương thuận lợi được vinh dang thì tính ra quen biết Đường Sâm cũng được nửa năm, ngẫu nhiên trò chuyện một chút, thúc giục viết bản thảo.
Cả hai bài luận văn này đều liên quan tới kỹ xảo sử dụng nội soi, nhưng một bài hơi liên quan tới phân tích bệnh lịch đặc biệt, một bài khác thì liên quan tới viết một kỹ xảo đặc biệt về sử dụng nội soi.
Sau đó, Trần Thương chuẩn bị đi ngủ sớm một chút.
Hiện tại hệ số ảnh hưởng của « Tạp chí khoa ngoại nước Anh» dưới 10 điểm, cả hai bài báo cáo cũng chưa được 20 điểm.
Khoảng cách đến 100 điểm là có chênh lệch quá lớn.
Hiện tại Trần Thương thật hi vọng có thể phát biểu mấy bài luận văn liên quan tới 《 The Lancet 》 để độ ảnh hưởng cao tới gần 30 điểm.
Nhưng, bên phía « Tạp chí khoa ngoại nước Anh» có người quen, bất kỳ là xét duyệt hay phát biểu, đều rất nhanh chóng, không cần lãng phí quá nhiều thời gian.
Ít nhất thì phúc thẩm rất nhanh, nếu không bị cự tuyệt, hoặc được chọn, đây chính là lợi ích của việc có người quen.
Qua khoảng một tiếng, Đường Sâm gọi điện thoại tới.
- Trần Thương, anh đang nói thật hay giả vậy?
Đường Sâm một mặt hồ nghi hỏi.
Bởi vì thực tế có rất ít người lựa chọn chủ đề về kỹ xảo sử dụng nội soi, người trực tiếp viết ra kiểu luận văn như Trần Thương vốn đã ít nay lại càng ít, hơn nữa, điểm này chưa từng thực tiễn qua, sẽ rất khó nói.
Bình thường mà nói, thứ có tính kỹ xảo này, tính chủ quan quá nhiều, mà thứ này cũng rất khó lấy ra số liệu làm phân tích.
Vì lẽ đó nên kỳ thật Trần Thương cũng đã nghiên cứu rất kỹ, viết một bài kỹ xảo nhỏ, tiếp đó cường điệu trình bày phân tích một phen.
Nếu thứ này có thể được duyệt, Trần Thương đạt 100 điểm có lẽ không phải vấn đề lớn.
Nghe thấy vấn đề của Đường Sâm, Trần Thương cười cười:
- Đương nhiên là thật, tôi còn có thể hố anh hay sao?
Đường Sâm nhịn không được nói:
- Tại cuộc họp ngày mai, tôi sẽ hỏi một chút, nhưng tôi nói thật, chủ nhiệm Oersted đối với anh có ấn tượng rất tốt, hiện tại ông ấy đặc biệt ưa thích phẫu thuật nội soi cắt ruột thừa, thậm chí có ý định sẽ đi tìm anh để trao đổi.
- Ngày mai tôi cần phải đi một chuyến đến bệnh viện Hoàng gia Brompton, tôi sẽ trình luận văn của anh cho chủ nhiệm Oersted xem qua, nói không chừng ông ấy sẽ có hứng thú.
Trần Thương cười nói:
- Cám ơn, trở về Bắc Kinh tôi sẽ mời anh ăn vịt nướng.
Đường Sâm nói câu “Keo kiệt” rồi cúp điện thoại.
Trần Thương đối với kỹ thuật của bản thân rất có lòng tin, anh hi vọng vị chủ nhiệm Oersted chưa từng gặp mặt này sẽ có hiểu biết một chút.
Cứ như vậy, luận văn của mình có thể ra một bản chuyên mục thì...
Đến mức 《 The Lancet 》... Thôi thôi.
Trần Thương cảm thấy nếu có thời gian thì phải đi The Lancet để trổ tài, bằng không, phát biểu luận văn cũng là một vấn đề...
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, ngủ một giấc an lành.
Duy nhất có gợn sóng chính là Trần Thương bởi vì nghĩ đến 2000 vạn ở trong mơ mà cười trộm đã bị Tần Duyệt phát hiện, tiếp đó kéo hỏi có phải là làm việc trái với lương tâm hay không?
Về vấn đề tiền riêng, thật ra Tần Duyệt rất ít thảo luận với Trần Thương.
Bởi vì tài vụ của Trần Thương vẫn tương đối tự do, Tần Duyệt rất ít can thiệp.
Tần Duyệt cũng có nguồn thu nhập, chi phí chi tiêu thường ngày trong nhà cũng đủ.
Nếu cần mua sắm món gì đắt tiền thì Trần Thương sẽ đưa tiền, nhưng Trần Thương cũng tiết kiệm cho Tần Duyệt trong một tấm thẻ ngân hàng.
Sáng sớm hôm sau, Trần Thương đi vào bệnh viện, giao ban, bắt đầu chuẩn bị phẫu thuật cho Xa Linh.
Độ khó của ca phẫu thuật không phải rất lớn.
Đó là đối với Trần Thương.
Nhưng, với người bệnh mà nói, bất kỳ một ca phẫu thuật nào, đều không phải một ca tiểu phẫu.
Cho dù với những bác sĩ ngoại khoa mà nói thì có những ca phẫu thuật sẽ có độ khó không phải rất lớn, ví dụ như cắt bỏ ruột thừa, phẫu thuật túi mật, đều sẽ khiến người ta đau đớn không chịu nổi, vì lẽ đó, với tư cách là bác sĩ, sẽ cố gắng làm tốt mỗi một ca tiểu phẫu.
Tận tâm tận lực làm tốt mỗi một ca phẫu thuật, giảm bớt biến chứng bệnh, xử lý tốt mỗi một chi tiết, giúp bệnh nhân có thể giảm bớt áp lực và sợ hãi.
Theo tâm lý trị liệu trước khi chuẩn bị phẫu thuật, cần phẫu thuật trị liệu, cần hậu phẫu hộ lý.
Mỗi một quá trình, đều cần các nhân viên y tế và người bệnh tham dự, như vậy mới có thể để cho người bệnh yên tâm.
...