Tề Hướng Chính kém chút phun máu
Đậu phộng đại gia anh
Cắt sợi chỉ mà 200 vạn.
Tiền ở nhà tôi là trên trời rơi xuống à?
- Bác sĩ Trần nói giỡn, cái này...
Trần Thương cười nói:
- A, Tề tổng không đồng ý coi như xong, dù sao mua bán không thành nhân nghĩa tại đi
Trần Thương nói xong cũng chuẩn bị tắt điện thoại.
Mà lúc này, Tề Hướng Chính lập tức biến sắc, cắn răng một cái:
- Được được được, Bác sĩ Trần, anh mau tới đi, tôi đồng ý
Tề Hướng Chính thực tế là bị chỉnh Trần Thương ra đến bóng mờ.
Sợ lần này cúp điện thoại thì lần kế tiếp sẽ là 400 vạn.
Cúp điện thoại, Tề Hướng Chính một mặt bất đắc dĩ nói:
- Ai, cắt chỉ giá 200 vạn, tôi cảm thấy người ta tới chỗ tôi chủ yếu kiếm tiền đấy.
Vào lúc này, Takuto Miyake bất đắc dĩ nói:
- Anh cảm thấy quý à?
Vị đổng sự Dương kia đột nhiên hỏi:
- Takuto Miyake tiên sinh, anh là chuyên nghiệp, anh đến nói một cái, một cái khâu lại và cắt chỉ này, giá trị bao nhiêu tiền?
Takuto Miyake nhìn thoáng qua Cung Đại Trân, không có trả lời vấn đề này, mà là hỏi:
- Trần Thương quân là bạn với chủ nhiệm Cung à? Điện thoại cũng hẳn là chủ nhiệm Cung à?
Cung Đại Trân nhẹ gật đầu:
- Đúng
Tề Hướng Chính bất đắc dĩ nói:
- Cái này có liên quan gì với chủ nhiệm Cung thế?
Miyake bất đắc dĩ nói:
- Tề tổng, cái giá này, anh thỏa mãn nha, nếu như không phải là bởi vì chủ nhiệm Cung, cái giá này của anh, căn bản mời không được Trần Thương.
- Anh không nên cảm thấy giá tiền này rất đắt, chẳng qua Trần Thương là tương đối ít nổi danh thôi, trình độ của anh ấy ở phương diện này còn giỏi hơn tôi rất nhiều, nếu như Bác sĩ Trần muốn thì giá cả của anh còn có thể cao hơn
Một phen làm mọi người im lặng
Thế nhưng mọi người nhìn Takuto Miyake căn bản không giống như là đang nói đùa.
Thật ra, giá cả của Takuto Miyake quý, là một loại Hunger Marketing thôi.
Hộ khách của anh không phú thì quý, dù ít làm phẫu thuật nhưng cũng phải gìn giữ một cái giá và tiêu chuẩn cao.
Cho nên mới có danh xưng là bác sĩ chỉnh hình ngàn vạn.
Nếu như Trần Thương ở đây nghe thấy được Takuto Miyake nói vậy tuyệt đối sẽ cực kỳ hối hận.
Thật ra Trần Thương cũng không quá hiểu rất rõ về quy tắc giá cả trong cái ngành nghề này, vì lẽ đó... Cảm thấy 2000 vạn đã rất nhiều.
Nếu như anh biết rõ Takuto Miyake đắt như vậy, tuyệt đối trong lòng có cảm xúc
Dù sao để thằng nhãi Tề Hướng Chính này chiếm tiện nghi, quá thua thiệt.
Có điều, Takuto Miyake có thể có hôm nay, giá cả đó cũng không phải một ngày hai ngày có thể tạo ra.
Bất cứ cái ngành nghề gì đều cần Marketing, bệnh viện thẩm mỹ của Miyake cũng không nhỏ.
Thật ra hiện tại Takuto Miyake cũng là đề cao giá trị bản thân cho Trần Thương.
Nghĩ tới đây, Takuto Miyake cảm thấy mình phải trò chuyện với Trần Thương một chút.
Cái địa vị này của họ không thể tùy tiện là làm một ca phẫu thuật để đề cao giá trị bản thân, gia tăng phục vụ VIP xung quanh một chút, từ đó dẫn đến đề cao thu lệ phí, để họ cảm thấy không lỗ.
Dù sao, Takuto Miyake cảm thấy Trần Thương là bằng hữu của mình thậm chí là... đồng bạn hợp tác.
Mà những người khác, là hộ khách.
…
…
Takuto Miyake tốn thức thổi phồng cho Trần Thương một phen, để không khí hiện trường đột nhiên quỷ dị hẳn
- Miyake tiên sinh, ý của anh là... Trần Thương chẳng những không hố Tề tổng, ngược lại là Tề tổng chiếm cái tiện nghi à?
Tên đổng sự Dương kia bất đắc dĩ nói.
Miyake thản nhiên cười nói:
- Năm ngoái, năm 2019, sau khi Trần Thương cầm xuống giải thưởng bác sĩ chỉnh hình tốt nhất thế giới hàng năm, ngoại trừ công ích thì tựa như cũng chưa làm qua bất cứ một ca phẫu thuật nào mang tính chất thương nghiệp nha?
Câu nói này làm tất cả mọi người đều sửng sốt một chút
Mọi người đều biết nói câu nói này của Miyake đại biểu ý nghĩa phía sau là cái gì.
Trong lúc nhất thời, trong lòng Tề Hướng Chính cũng là trăm mối cảm xúc ngổn ngang
Chẳng lẽ... thật ra Trần Thương... Không phải cố ý hố chính mình? Thậm chí là trợ giúp mình?
Nghĩ tới đây, trong lúc nhất thời Tề Hướng Chính không biết nên làm thế nào cho phải
Dựa theo ý tứ của Miyake, thật ra Trần Thương đã giúp mình đại ân.
Nghĩ tới đây, Tề Hướng Chính thở thật dài trong lòng, tranh thủ thời gian cầm lấy điện thoại, gọi tới Tề Sâm:
- Bây giờ con cầm 200 vạn tiền mặt đến chỗ phòng làm việc của chủ nhiệm Cung, đừng hỏi vì sao! Tranh thủ thời gian đến đây
Tề Sâm tự nhiên không ngốc, hôm nay hẳn là ngày Điền Hủy cắt chỉ, mà hai trăm vạn... Chẳng lẽ Trần Thương lại cố ý hố tiền?
Nghĩ tới đây, Tề Sâm bất đắc dĩ hừ lạnh một tiếng
Không sợ đối thủ mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu như heo, ông già này của mình, thực tế là cùng...
Được rồi
Không thể mắng mình được.
Nghĩ tới đây, mặc dù Tề Sâm im lặng thế nhưng cũng không thể không nhanh đi chuẩn bị tiền.
...
Khi Trần Thương đến bệnh viện, gần như là đồng thời vào cửa với Tề Sâm.
Trần Thương mỉm cười, nhìn thấy vết bầm tím xanh trên mặt Tề Sâm đã sắp khỏ, hết sức vui mừng.
Mà Tề Sâm nhìn thấy Trần Thương cười thì rất tức giận.
Hai người không nói chuyện, bắt đầu lên lầu hai, vừa mới bước vào đã nhìn thấy một đám người ngồi ở đằng kia.
Tề Sâm nhìn thấy đều là đổng sự biểu tượng cả tập đoàn, tổng cộng bốn năm người.
Mà Trần Thương nhìn thấy Cung Đại Trân cùng với Takuto Miyake thì cũng sửng sốt một chút
Hai người liếc nhau, trong lòng Trần Thương bất đắc dĩ trầm xuống, phe mình chỉ có hai người rưỡi, vị Takuto Miyake này còn không biết là địch hay bạn, mà đối phương có tới năm người
Trong lúc nhất thời, đội hình hơi không cân bằng.
Mà Tề Sâm thì cười giễu nhìn thoáng qua Trần Thương, cho anh đắc ý, hôm nay nói không chừng sẽ để toàn bộ tiền anh ăn hết, đều phun ra ngoài.
Nhìn thấy hai người đến, mọi người cùng nhau đứng dậy, chuyện này làm cho Tề Sâm lập tức sững sờ, mình... có mặt mũi như thế?
Sau khi Trần Thương đi vào thì chạy thẳng tới Cung Đại Trân:
- Chào anh, chủ nhiệm Cung.
Mà Takuto Miyake cũng chủ động chào hỏi:
- Trần Thương, đã lâu không gặp.
Trần Thương cười nói:
- Miyake tiên sinh, chào anh.
Mà Tề Hướng Chính thì vội vàng nói:
- Bác sĩ Trần, tiền cắt chỉ đã chuẩn bị xong! 200 vạn, đều ở nơi này.
Nói tới đây, Tề Hướng Chính đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội vàng bổ sung một câu:
- Nha! Đúng, thuế sau thuế sau
Nói xong, vội vàng liếc mắt ra hiệu cho Tề Sâm:
- Nhanh, lấy tiền tới.
200 vạn cũng không phải con số nhỏ, một cái vali được xách qua.
Tề Sâm bất đắc dĩ nói:
- Trần Thương, anh cũng quá đáng quá đi, cắt mỗi sợi chỉ mà cũng muốn...
Ba~
Chỉ thấy một bàn tay cứ thế vang lên, Tề Sâm trực tiếp bị lão Tề tát ngã trên mặt đất.
- Câm miệng! Đồ hỗn trướng
Tề Hướng Chính nhìn thấy Trần Thương không lên tiếng, nhẹ nhàng thở ra, kém chút lại là hai trăm vạn.
Một tát này cũng coi như là đáng giá.
Tề Sâm hôn mê rồi
Tôi có bệnh à? Là tôi đến đưa tiền?
Miệng tôi tiện? Tôi không nên nói?
Trần Thương cười cười, sau khi nhìn, nói:
- Tiền mặt tôi cũng cầm không được, chuyển khoản đi! Còn là tài khoản nào.
Tề Hướng Chính cũng vội vàng gật đầu, thế nhưng... Anh nhìn thoáng qua Takuto Miyake, liên tưởng đến một phen vừa rồi.
Đột nhiên lắc đầu, cắn răng một cái, làm một quyết định
Nói:
- Bác sĩ Trần, chuyện này là trách nhiệm của tôi, là tôi không biết dạy con, tạo thành một chút ảnh hưởng không tốt cho anh.
- Thế nhưng tôi không ngờ anh chẳng những không làm khó xử tôi, đại nhân không chấp tiểu nhân, ngược lại còn xuất thủ tương trợ, Tề Hướng Chính tôi cũng nhớ kỹ ân tình của anh.
- Hai trăm vạn tiền mặt này coi như là chi phí tôi nói xin lỗi, còn 200 vạn kia tôi sẽ mau chóng gứi tới.