Sau khi nói xong, Tề Hướng Chính chủ động đưa tay:
- Hi vọng có thể làm bạn với Bác sĩ Trần, sau này kết giao nhiều hơn.
Trần Thương sững sờ
Chuyện gì xảy ra?
Người có tiền sao đều thích lải nhải, bị mình hố còn nói cái gì đại nhân không chấp tiểu nhân
Có điều, Trần Thương bất đắc dĩ nuốt ngụm nước miếng, có thể nhận biết loại “bạn bè” thuộc dạng ngốc nhiều tiền này, tựa như cũng không phải chuyện gì xấu.
Vội vàng nắm tay:
- Được, tôi thật ra cũng rất hợp ý với Tề tổng
Dù gì thì ai lại gây khó dễ với tiền chứ?
Sau đó, Tề Hướng Chính tranh thủ thời gian giới thiệu về đổng sự trong công ty họ một chút cho Trần Thương.
Mà những người khác cũng nhiệt tình chào hỏi Trần Thương.
Nhận biết một cái đại lão giới chỉnh hình, mà còn là người trong nước, đối với người làm giải trí như bọn anh mà nói, không phải chuyện xấu.
Trong thế giới người trưởng thành, không có kẻ địch hoặc là bạn bè vĩnh viễn, đơn giản chỉ là đồng bạn hợp tác thôi.
Tề Sâm nằm dưới đất sờ khuôn mặt, nhìn thấy một màn trước mắt này cuối cùng bị đánh tỉnh
Sau khi đánh mặt ba lần, cho dù anh có ngốc thì cũng đã thấy rõ sự thật.
Anh đến đây là để bị cha đánh mặt cho Trần Thương nhìn.
Dù sao... Chuyện lấy tiền này, ai lấy mà không được?
Vì sao hết lần này tới lần khác lại gọi mình đến
Lần này anh cũng không tranh luận, ngồi trên mặt đất một hồi, thay đổi để thở.
Anh xem như thấy rõ, vị trí của Trần Thương này còn lớn hơn mình nhiều.
Sau khi nghĩ rõ ràng, anh dứt khoát đứng lên nói xin lỗi nhận sai, dù sao... Đây cũng không phải là lần đầu anh làm chuyện này.
- Bác sĩ Trần, tôi sai rồi, tôi xin lỗi anh.
Tề Sâm vội vàng gật đầu nói xin lỗi.
Trần Thương cười nói:
- Hiểu lầm, hiểu lầm, đúng rồi, tôi nhìn khóe miệng anh có vết thương, cần xử lý không?
Nghe thấy câu nói này của Trần Thương, người nhà họ Tề biến sắc
- Không cần, không cần, không dám làm phiền Bác sĩ Trần
Tề Hướng Chính vội vàng nói.
Tề Sâm cũng biết rõ mình giá trị bao nhiêu tiền, vội vàng từ chối.
Sau đó đến lúc cắt chỉ, Trần Thương vào trong phòng phẫu thuật, mang găng tay cho tốt, cầm kéo cắt chỉ, nhìn tình huống của Điền Hủy.
Khôi phục rất tốt.
Mà hẳn là Cung Đại Trân cho dùng thuốc đặc biệt, bằng không sẽ không được cái dáng vẻ này.
Khi cắt chỉ, Cung Đại Trân và Takuto Miyake cùng nhau nghiêm túc quan sát.
Chỉ thấy Trần Thương phân biệt cắt ngắn ở mười chỗ khác nhau, sau đó tháo bỏ từng cái...
Toàn bộ trình tự cắt chỉ nhìn như lộn xộn, thật ra đây là Trần Thương đang cố ý.
Đối với khâu lại làn da, Trần Thương cảm thấy mình không bao lâu đã có thể đột phá đến cấp bậc hoàn mỹ.
Rất nhanh, tháo chỉ.
Khi cái cổ và phần trước ngực của Điền Hủy xuất hiện ở trước mặt mọi người, ánh mắt cả bọn lập tức sáng lên, khôi phục thật là tốt.
Vào lúc này, Cung Đại Trân nói với trợ thủ mời mời bọn người Tề tổng đến, nhìn thấy da thịt trắng noãn của Điền Hủy, chỉ có một chút vết sẹo như ẩn như hiện.
Thế nhưng... Chút xíu này căn bản sẽ không ảnh hưởng gì.
Một tầng phấn lót đã có thể giải quyết.
Mà qua không bao lâu nữa cũng có thể dần khôi phục, đi qua một hệ liệt xử lý dưỡng da, là có thể chậm rãi giảm bớt.
Gặp qua tổn thương, Tề Hướng Chính hít sâu một hơi, tiền này không uổng phí
…
…
Sau khi Trần Thương xử lý xong chuyện, cũng không tiếp tục ở lại.
Sau khi đi ra ngoài, Trần Thương trực tiếp lái xe đi ngân hàng một chuyến, gửi tiền vào tài khoản.
Dù sao cầm nhiều tiền mặt như vậy ở trên người cũng vô dụng, gửi đi vẫn tốt hơn, chờ khi tích lũy đủ tiền cũng có thể học Đồ lão tiên sinh, mua một tòa tứ hợp viện.
Mặc dù giấc mộng này rất khó thực hiện...
Khi anh trở lại bệnh viện đã hơn năm giờ chiều.
Bầu trời cũng tối tăm mờ mịt, trời bắt đầu mưa.
Đều nói mưa xuân nhuận như bơ, nhưng nhìn bầu trời tối tăm mờ mịt, Trần Thương chỉ có thể nói một câu, mưa xuân ở thủ đô khả năng càng “Xốp giòn”.
Nếu không phải trận mưa này, Trần Thương cũng nghĩ không ra, lập tức đã đến thanh minh.
Mặc dù bệnh viện không nghỉ, thế nhưng đối với những nhân viên bồi dưỡng này cũng là quản lý nhẹ nhõm.
Thế nhưng năm nay, Trần Thương đã bận quá không có thời gian trở về, tháng này, thời gian được an bài của anh tràn đầy.
Trời mưa và tuyết rơi đối với cấp cứu cũng không có quá nhiều ảnh hưởng.
Dù sao cấp cứu khám gấp, khẩn cấp chẩn trị và cứu viện, ai sẽ để ý thời tiết, cái này là có bản chất khác biệt với mấy phòng khám bệnh.
Dương Khiết nhìn khí trời bên ngoài, nói thầm một tiếng:
- Thanh minh năm nào cũng mưa, Đỗ Mục khẳng định không phải thi nhân mà xuất thân là làm thiên văn.
Trần Thương sững sờ:
- Vì sao vậy?
Dương Khiết nói với vẻ đương nhiên:
- Thời tiết thanh minh mưa dồn dập
Sau khi Trần Thương đi vào cũng không vội thay quần áo mà chọn món ăn ăn cơm, chuẩn bị trực ca đêm.
Tuyệt đối không nên đợi đến tan tầm mới ăn cơm, bởi vì khi anh tan tầm, người khác cũng tan tầm, khi đó chính là dòng người cao điểm.
Trần Thương vừa vặn ném hộp cơm vào thùng rác bên ngoài, ra cửa phòng trực đã nghe thấy tiếng còi của 120 vang lên.
Trần Thương sửa sang lại quần áo, cũng vội vàng hướng đi tới phía trước.
Bác sĩ Lý Việt trực ban buổi chiều còn chưa rời đi, sau khi nhìn thấy cũng cùng nhau đi tới.
Trên xe cấp cứu có một lão đại gia được đưa xuống tới, tuổi tác không nhỏ, khoảng bảy tám chục tuổi.
Theo sau là đôi vợ chồng một nam một nữ, cỡ hơn ba mươi tuổi đi cùng.
Sau khi Lý Việt nhìn thấy, vội vàng gọi Dương Khiết đẩy giường ra, vừa chuyển người bệnh lên trên giường, vừa thu thập bệnh án.
Mà bên này bác sĩ cấp cứu đi theo xe tới rất rõ ràng nhận biết Lý Việt, sau khi nhìn thấy anh, nhẹ nhàng thở ra.
Sau khi đợi đưa lão nhân đến phòng cấp cứu, anh mới một mặt lo lắng nói:
- Bệnh tình của ông hơi đặc biệt, lão Lý, lát nữa anh chú ý một chút, trong nửa năm này ông đã ngồi ba lần xe cấp cứu, mà còn đặc biệt khéo léo đều là tôi làm
Một câu làm Lý Việt và Trần Thương hơi dở khóc dở cười
Có điều, bác sĩ xe cấp cứu tiếp tục nói:
- Hai lần đều là đau bụng, thế nhưng kiểm tra không ra nguyên nhân phát bệnh, tôi ở trên xe nhìn ra hai lần kết quả kiểm tra, sau đó tôi cũng cảm thấy hơi kỳ quái, anh... Tốt nhất nên tra kỹ càng một chút, bằng không quá bị tội, nửa năm ba bốn lần! Ai...
Nói tới đây, ngay cả bác sĩ xe cấp cứu cũng cực kỳ đau lòng.
Sau đó, anh nói lại một chút tình huống của ông lão:
- Người bệnh, nam, 77 tuổi, đau bụng kèm thêm buồn nôn và nôn mửa 2 ngày, phần bụng căng, đau càng ngày càng nặng thêm, người bệnh nói trước kia không bệnh án tương quan đường tiêu hóa. Không hút thuốc lá hoặc uống rượu, kiểm tra thể trạng, biểu hiện thấy đau khi ấn lên bên trên thượng vị...
- Điện tâm đồ bình thường, huyết áp bình thường, không thấy gì khác, hiện tại tôi cân nhắc còn là đau bụng cấp, thế nhưng không thể loại trừ những khả năng khác.
Nói xong, sau khi bác sĩ xe cấp cứu đem người bệnh người bệnh dời đi, ký tên, hoàn thành kết nối, đứng dậy rời đi
Lý Việt nhìn thoáng qua Trần Thương:
- Đi thôi, đi xem một chút
Tiến vào phòng cấp cứu, ông lão đan nằm ở trên giường đau đớn rên rỉ.
Sau khi Trần Thương nhìn thoáng qua Lý Việt, chủ động nói:
- Tôi tới nhé?
Lý Việt gật đầu