Cửa lầu lan can hơi rỉ sét, Trần Thương và tiểu Trình tiến vào cửa lầu, cuối cùng nhìn thấy tình huống của ông lão.
Cũng rốt cuộc biết vì sao tay này có thể bị đâm xuyên lan can.
Bởi vì hàng rào này sau khi bị biến chất không có ai sửa chữa.
Đến mức có nhiều chỗ thanh sắt hàng rào đã gãy, xiên ra.
Mà bà lão khẳng định là từ trên lầu trượt xuống sau đó hốt hoảng sơ suất, tay bắt đầu nắm bắt loạn lại đâm vào bên trong thanh sắt hàng rào này.
Đúng lúc là ở giữa hai đầu ngón tay.
Máu tươi chảy ra, hiện tại toàn bộ bàn tay đã xanh tím phình to, máu tươi nhuộm đỏ mu bàn tay, mà bà lão lại té xỉu.
Thế nhưng Trần Thương nhìn một màn này, cũng hơi khó khăn.
Bởi vì cây sắt đã đâm vào mu bàn tay, khẳng định cần cưa xuống.
Toàn bộ giáo khu cũ trên cơ bản đều là người già, người trẻ tuổi không nhiều, nếu có thì cũng đi làm rồi.
Hiện tại chính là bảy tám giờ sáng, lúc này, một ông lão cơ thể rắn chắc tay cầm lưỡi cưa đi tới.
- Đến, tôi cưa xuống cho! Như thế sẽ có thể đi bệnh viện.
Sau khi Trần Thương nghe thấy, nhẹ gật đầu, sơ tán ông lão, bà lão xung quanh.
Vấn đề không phải lớn, bây giờ gọi phòng cháy có hơi không cần thiết.
Mà lão đại gia cũng thành công xác nhận, đại gia chính là đại gia, dưới sự trợ giúp của lưỡi cưa, vốn là còn lại cây sắt cũng bị cưa xuống.
Vào lúc này, Trình Di vội vàng chuyển cán cứu thương đến.
Thế nhưng hiện tại thứ Trần Thương lo lắng nhất cũng không phải miệng vết thương ngoại thương phần tay này mà là có gãy xương trong thân thể hay không.
Vào lúc này, khi di chuyển cần rất cẩn thận.
Mấy đại gia dưới sự chỉ huy của Trần Thương, thận trọng đưa bà lão lên cáng cứu thương, bảo vệ xương cổ, không để bị thương lần thứ hai.
Sau đó, Trần Thương nhìn người xung quanh, bất đắc dĩ nói:
- Bà lão có người nhà không?
Vào lúc này, một đại gia nói:
- Bạn già không có ở đây, có một đứa con, thường xuyên tới, trong điện thoại di động của bà có số điện thoại, để tôi gửi qua cho cậu.
Trần Thương từ trên người bà lão móc ra một chiếc điện thoại cũ, vốn không cần mật mã, rất quen thuộc mở điện thoại ra.
Tranh thủ thời gian bấm điện thoại người liên hệ gần đây nhất.
Điện thoại vừa kết nối, truyền tới một âm thanh hơi quen thuộc.
- Alo? Mẹ, có chuyện gì vậy?
Giọng nói rất kiên nhẫn.
Trần Thương vội vàng nói:
- Chào anh, tôi là Trần Thương trung tâm cấp cứu thủ đô, mẹ của anh sáng nay lúc xuống lầu, bị trượt chân, hiện tại hôn mê, tay cũng bị vật kim loại đâm xuyên, hiện tại chúng tôi chuẩn bị đưa bà lão đến bệnh viện... Cần sự phối hợp của anh
Sau khi nghe thấy lời này, nam thanh niên lập tức sửng sốt một chút
- Tốt tốt, bác sĩ, tôi lập tức đi, hiện tại tôi sắp xếp đi qua, chắc chắn mau cứu mẹ tôi, tiền không là vấn đề, xin nhờ bác sĩ
Trần Thương đưa điện thoại cho Trình Di, để cô bàn giao một phen chi tiết, nhanh chóng gọi xe cấp cứu chuẩn bị lên đường.
Sau khi kết nối ECG giám sát, Trần Thương nhẹ nhàng thở ra.
Dấu hiệu của sự sống bình thường.
Bà lão có thể là bị dọa ngất đi, nghĩ tới đây, Trần Thương nói:
- Hạ thấp lưu lượng oxy xuống.
Sau đó Trần Thương bắt đầu thận trọng kiểm tra tình huống và lão, tựa như cũng không phát hiện vết thương nào rõ ràng.
Hiện tại, cần chờ và lão tỉnh lại trước.
Nếu như chẳng qua là đơn thuần dọa ngất và đâm xuyên mu bàn tay, vấn đề cũng chẳng quá lớn.
Sau khi xe đến cửa ra vào phòng cấp cứu dừng xong, vội vàng gọi người đẩy giường chạm đất ổn định, sợ người bệnh có tổn thương đến cột sống.
Thế nhưng ngay lúc này, bà lão đột nhiên ngồi dậy.
Hoảng sợ nhìn bốn phía:
- Nơi này là bệnh viện? Sao tôi lại tới bệnh viện? Ai đưa tôi đến?
Thần chí của bà lão này rất rõ ràng.
Lúc này, Trần Thương mới giải thích một phen:
- Buổi sáng lúc bà xuống lầu, không cẩn thận trượt xuống từ thang lầu, tay cũng đâm vào hàng rào sắt, đây là vết thương, hàng xóm mới gọi 120.
Bà lão này nhìn thoáng qua tay, lập tức hít vào một hơi... Rất rõ ràng, lúc này mới ý thức được tay của mình rất đau
Trần Thương tiếp tục hỏi:
- Bà à, bà còn có chỗ nào không thoải mái không?
Bà lão này cũng lợi hại, nói:
- Hiện tại tôi cảm giác chỉ là tay đau, những chỗ khác tôi cũng không có cảm giác đau đớn gì, các anh để tôi xuống đi hai bước, xem có sao không?
Nói xong, đẩy giường dừng lại, bà lão xuống, đi vài bước, cũng không có việc.
Bà lão nhe răng trợn mắt nói:
- Không có chuyện gì, chỉ có tay có vấn đề.
Trần Thương gật đầu:
- Được, chúng cháu đi chụp phim X-quang, xem tình huống như thế nào.
- Đúng rồi, chúng cháu đã thông báo con trai của bà, chắc cậu ấy cũng sắp tới đây, không cần lo lắng.
Nghe xong Trần Thương nói như vậy, người phụ nữ biến sắc, vội vàng nói:
- Không được không được, bác sĩ, tôi đây chỉ là thủng cái lỗ thôi, khâu lại là được rồi, không cần gọi con trai tôi tới đi? Nó chỉ mới lớp mười hai! Áp lực rất lớn, mà còn sắp phải thi đại học, cũng không thể để nó phân tâm nha
Trần Thương sững sờ
Cái này... bà lão đã hơn sáu mươi tuổi rồi?
Con trai mới lên cấp ba?
Hơi không phù hợp logic chút nào
Trần Thương nhìn bà lão này, đột nhiên sửng sốt một chút:
- Bà à, bà bao nhiêu tuổi?
Bà lão sững sờ:
- Cái này... Tôi cũng nhớ không rõ lắm, ai nha, bác sĩ, tôi thật không có chuyện gì, nhưng tuyệt đối không nên gọi con trai tôi đến.
Chụp X quang, bà lão bị gãy xương tay, tổn thương cơ.
Thế nhưng có cây sắt ở đây, không thể làm hạch từ.
Cần mau chóng phẫu thuật, rút cây sắt ra ngoài, tiếp đó hoàn thành vá lại.
Sau khi Trần Thương trở lại cấp cứu, rất nhanh có một nam thanh niên chạy vào.
- Bác sĩ y tá, mẹ tôi tên Trương Liên Hoa, tôi là con trai bà, vừa rồi gọi điện thoại cho tôi, hiện tại mẹ tôi thế nào?
Nam thanh niên thở hồng hộc nhìn quầy y tá trạm, lớn tiếng hỏi.
Trần Thương cũng vừa mang theo bà lão trở về, sau khi nhìn thấy nam thanh niên, vội vàng nói:
- Ở đây.
Nam thanh niên xoay người lại, sau khi nhìn thấy bà lão, tranh thủ thời gian chạy tới, nhìn tay của bà, run rẩy nâng hai tay lên muốn sờ, đau lòng kém chút nước mắt chảy xuống.
- Mẹ...
Trần Thương nhìn thấy một thân trang phục nghề nghiệp của nam thanh niên, thành thục hào phóng, thế nhưng... Nhìn bên trên mặt anh, tràn đầy quen thuộc.
Đây không phải... là người đàn ông mặc đồng phục học sinh bên trên tàu điện ngầm kia à?
Mà bà lão nhìn người đàn ông gọi mình là mẹ, bất đắc dĩ nói:
- Cậu kia, anh là ai? Tôi cũng không phải mẹ của cậu! Cậu nhận lầm người
Trần Thương cũng sững sờ
Vào lúc này, người đàn ông chợt hiểu ra, quay người đeo túi xách chạy vào nhà vệ sinh, không bao lâu sau đã mặc đồng phục học sinh chạy ra.
Chẳng qua là cái bụng lớn, phía trước bị căng phình lên...
- Mẹ, mẹ không có chuyện gì chứ?
Người đàn ông đau lòng nói.
Bà lão nhìn thấy người đàn ông, lập tức tự trách nói:
- Sao con lại chạy tới đây, lớp mười hai nhiệm vụ nặng, con không thể trốn học loạn nha, mẹ không có chuyện gì, con nhanh về đi học
Một đoạn đối thoại làm cho Trần Thương và tất cả mọi y tá ở trạm quầy đều sững sờ.
Người đàn ông liếc mắt ra hiệu cho Trần Thương, Trần Thương đưa bà lão về phòng bệnh, mau chóng sắp xếp lấy máu kiểm tra.