Cũng vào lúc này, người đàn ông cầm CMND trên người, còn có sổ hộ khẩu cũng lấy ra.
Cười khổ một tiếng:
- Mẹ tôi bị mất trí nhớ, chỉ có thể nhớ dáng vẻ của tôi lúc học cấp 3, sau khi phát hiện, lúc tôi mặc đồng phục thì mẹ sẽ có thể nhận ra, không mặc lại không nhận ra...
- Mấy thứ này, tôi thường mang theo, chỉ sợ mẹ tôi xảy ra chuyện, khiến người khác hiểu lầm
Một câu làm cho Trần Thương đột nhiên im lặng.
Liên tưởng đến chuyện ở tàu điện ngầm hôm qua, Trần Thương đột nhiên bình thường trở lại, thì ra là thế...
Người con trai rất hiếu thuận nha
Có thể không để ý ánh mắt của người khác, đi làm tốt bổn phận một người con mình cho rằng nên làm.
Nhìn như đơn giản, lại phải nhận áp lực từ dư luận.
Thế nhưng người đàn ông lại rất bình tĩnh yên lặng tiếp nhận.
Có lẽ đây chính là thân tình?
Người đàn ông bình tĩnh nói một phen, thậm chí có hơi xấu hổ.
Thế nhưng, mấy lời này nghe vào tai người khác sẽ cảm giác tâm linh chấn động, lại không gì so sánh nổi.
Anh có bao nhiêu bình tĩnh, người khác sẽ thấy rung động bấy nhiêu.
Người đàn ông họ La, tên La Minh, năm nay 36 tuổi, làm kế hoạch quảng cáo cho một nhà công ty mạng ở thủ đô.
Ba năm trước, sau khi ba qua đời, mẹ anh nhận lấy đả kích cực lớn. Lúc ấy công việc của La Minh bận bịu, vừa kết hôn, sự nghiệp vừa bắt đầu, bà xã ở cữ, con vừa mới sinh, trách nhiệm cuộc sống như vậy lập tức chồng chất lên trên người La Minh.
Trương Liên Hoa cũng rất thông cảm cho con trai, khi mỗi lần La Minh đến gặp bà, bà đều nở nụ cười trấn an con là mình không có chuyện gì.
Còn thường xuyên nói cho anh biết, con gái ở cữ là rất quan trọng, phải chăm sóc tốt.
Lúc ấy La Minh quyết định chuẩn bị đón bà đến ở cùng, thế nhưng Trương Liên Hoa lại trực tiếp từ chối.
- Mẹ đi tới không tốt, phụ nữ ấy, trong lúc ở cữ, quan trọng nhất chính là tâm thuận, bằng không sẽ bệnh trầm cảm sau sinh.
- Mẹ đi tới, con dâu có nói mẹ hai câu, hoặc là mẹ nói nó hai câu, con ở giữa sẽ khó xử, như vậy, mẹ bỏ tiền, các con cho thuê người giúp việc, cùng nhau chăm sóc với mẹ vợ của con, như vậy cũng thuận lợi hơn.
Thật ra, Trương Liên Hoa rất biết giải quyết, một bộ này quyền tổ hợp để vừa nhà vợ La Minh đều vui vẻ.
Thế nhưng Trương Liên Hoa lại ngay khi đó, chậm rãi bị mất trí nhớ, cũng chính là bệnh Alzheimer.
Cái này dọa Trương Liên Hoa sợ hãi, đột nhiên không nhớ nổi rất nhiều chuyện, làm cho một nữ kế toán cả đời tinh minh như Trương Liên Hoa bỗng nhiên ý thức được chính mình bị bệnh.
Một người chạy đi bệnh viện chẩn bệnh, kết quả báo cho là biểu hiện giai đoạn trước bệnh Alzheimer.
Vào lúc này, Trương Liên Hoa quả thực bị dọa sợ.
Về đến nhà, bà cũng không có nói cho con mình, mà là bắt đầu thu thập mọi chuyện trong nhà thỏa đáng, thừa dịp trí nhớ còn tốt bàn giao tất cả hậu sự cần thiết, toàn bộ cho liệt kê ra một danh sách viết vào cuốn vở.
Bằng không, nếu thật là đợi bà quên hết thì phải làm sao bây giờ?
Sau khi làm tốt chuyện này, Trương Liên Hoa bắt đầu chuẩn bị album ảnh, rửa toàn bộ những hình trước đây ra, cất vào bên trong album ảnh.
Mỗi ngày, bà liệt kê cho mình một danh sách, dậy sớm đọc, mà tên thứ nhất trong danh sách, chính là:
- Con trai của tôi tên La Minh.
Bà đặt ảnh chụp con trai trên tủ đầu giường, mỗi ngày dậy sớm lần đầu tiên nhìn thấy, để cho mình không thể nào quên.
Nói thật, đời này người mà bà lưu luyến nhất chính là con trai.
La Minh cũng dần phát hiện, mẹ mình chậm rãi thay đổi, quên đi rất nhiều chuyện.
Sau mỗi lần đi tới đều cười làm cho anh thịt kho tàu thích ăn nhất, thế nhưng... một lần bà quên đi chính mình bị viêm túi mật cấp tính thì rất ít ăn đồ vật có dầu mỡ.
Chậm rãi, những chuyện mẹ anh quên càng ngày càng nhiều.
Quên ba đã biến mất, đây là chuyện tốt, ít nhất mẹ sẽ không phải đau đớn mỗi ngày, mà là nói cho La Minh, ba anh đi ra khỏi nhà, một năm bốn mùa đều như vậy.
Quên đi số tuổi thật sự của bà, thậm chí bắt đầu quên đi mấy người hàng xóm mới quen...
...
Dần dần, bà cũng quên đi mình hiện tại
Khi đó, La Minh mới phát hiện mẹ mình bị mất trí nhớ đã càng ngày càng nghiêm trọng.
Sau khi anh biết mẹ mình chỉ còn nhớ rõ dáng vẻ của mình thời cấp ba, anh vui vẻ muốn chết, vào internet mua một bộ đồng phục học sinh, mặc về nhà.
Anh phát hiện, mẹ thật còn nhớ rõ anh.
Lấy ra ảnh chụp bên trong album ảnh cho anh xem:
- Con xem, đây là con lúc 13 tuổi... Đây là con lúc 15 tuổi... Đây là ảnh chụp của con lúc 17 tuổi...
Anh chợt phát hiện, thanh xuân phản nghịch anh, sau khi anh tốt nghiệp trung học, ảnh chụp đã lưu lại toàn bộ ở bên trong QQ, không ở bên trong một cái bản album ảnh thật dày kia của mẹ.
Trong lúc nhất thời, anh ảo não không thôi.
Thế là anh bắt đầu thường xuyên rút thời gian ra tới xem bà một chút, bồi tiếp bà.
Trương Liên Hoa có hai cái điện thoại, một smartphone, một điện thoại bình thường đời cũ.
Bởi vì bị mất trí nhớ, lúc bà cầm smartphone ra cửa, luôn bị trộm nhớ thương nên đã đặt ở trong nhà, gọi video với con trai.
Lúc ra khỏi cửa, sẽ cầm điện thoại cũ, bên trong cũng chỉ có mấy số điện thoại.
Mà khi mỗi lần La Minh bồi nói chuyện video với mẹ, đều phải thay đổi đồng phục học sinh.
Khi ngay từ đầu, anh cảm giác rất bất an.
Thế nhưng anh dần phát hiện, anh thành chỗ để mẹ ký thác tinh thần.
Vào lúc này, anh không dám trốn tránh
Cũng biết không thể trốn tránh
Anh bắt đầu chậm rãi quen hơn, thích ứng loại trạng thái này, dù là bị người khinh bỉ chê cười, cũng không quan trọng.
Bởi vì ở trong mắt anh xem ra, những người xa lạ này chế nhạo, lại có thể thế nào?
Anh chậm rãi bắt đầu bình tĩnh tiếp nhận.
Nghĩ đến tay của mẹ, trong lòng La Minh lo lắng muốn chết.
Lần này mẹ anh bị thương, trong lòng La Minh cũng kiên định ý nghĩ, anh phải bồi tiếp bà thật tốt, không biết cuộc sống bà về sau còn dài được bao nhiêu, thế nhưng... La Minh rất sợ hãi có ngày ngay cả trường cấp 3 anh mẹ cũng sẽ quên.
- Bác sĩ Trần, tay mẹ tôi, có thể khôi phục không?
Nửa ngày, La Minh bất đắc dĩ hỏi, trong lòng cực kỳ lo lắng.
Trần Thương nói thật, thật bị chuyện của La Minh làm cảm động.
Người khác còn tốt, không có tự mình gặp một màn ở trên tàu điện ngầm của La Minh kia.
Thế nhưng Trần Thương thấy tận mắt, anh nhìn người trung niên này đối mặt với nhạo và chất vấn, y nguyên vẫn có thể mây trôi nước chảy làm bộ điềm nhiên như không có gì, nói chuyện phiếm với mẹ.
Nói một chút chuyện mà người khác nghe rất hoang đường
Cái gì điểm kiểm tra đứng nhất, cái gì được thầy giáo khen con có thể thi đậu Thanh Hoa Bắc Đại.
Đối mặt ánh mắt khác thường của người xung quanh, Trần Thương bội phục từ tận đáy lòng đối với người đàn ông này.
Cái gì là đàn ông?
Đây mới là đàn ông
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, muốn nuôi mà thân không cần.
La Minh không thèm để ý lưu ngôn phỉ ngữ của họ, trong lòng anh đều biết.
Trần Thương kiên định gật đầu:
- Tôi chắc chắn sẽ chữa lành cho tay mẹ anh
La Minh vội vàng cảm kích cầm Trần Thương tay:
- Cám ơn anh, Bác sĩ Trần
Trần Thương lắc đầu, trong lòng có một câu không có nói: Cám ơn anh.
Chuyện bốn người con mình chia gia sản hôm trước kia, vốn có tạo thành chút quấy nhiễu cho Trần Thương, thế nhưng khi La Minh xuất hiện, để anh tin tưởng, thế giới này, nhiều người tốt, chính năng lượng càng nhiều
Sau đó, La Minh mặc đồng phục học sinh tiến vào phòng bệnh, mà Trần Thương thì là đơn giản xử lý một chút, chờ đợi kết quả kiểm nghiệm lý hoá đi ra, mau chóng mở rộng phẫu thuật.
Sau đó, Trần Thương bên này cũng bắt đầu tổ chức phẫu thuật.