Lúc này, trong văn phòng ngoại khoa Tay, chủ nhiệm Hoàng Hạo đang giao ban, buổi sáng có kiểm tra phòng, khá là bận rộn.
Vào lúc này, y tá trực ban bên ngoài chạy vào:
- Chủ nhiệm Hoàng, cấp cứu số sáu vừa tới người bệnh bị cây sắt đâm thủng qua mu bàn tay, cần phẫu thuật.
Hoàng Hạo nghe xong, nhíu mày, gật đầu nói:
- Hôm nay ai trực ban?
Một bác sĩ tuổi trẻ đứng dậy nói:
- Chủ nhiệm Hoàng, tôi trực ban, bây giờ tôi đi qua.
Nói xong, người đàn ông chuẩn bị đứng dậy.
Sớm trước khi Trần Thương chở người bệnh đến, cấp cứu đã làm tốt hội chẩn cân đối và chuẩn bị phẫu thuật.
Chỉ đợi Trần Thương phản hồi về đến, anh có thể xử lý.
Vì lẽ đó, lúc này điện thoại lại vang lên, một y tá tiến đến nói:
- Chủ nhiệm Hoàng, cấp cứu nói không cần hội chẩn phẫu thuật, bác sĩ Trần Thương có thể hoàn thành.
Sau khi nghe thấy cái tên Trần Thương này, trong phòng lập tức yên tĩnh trở lại
Cái tên Trần Thương này ở chỗ khác có thể còn chưa nghe tới.
Thế nhưng trong lỗ tai vị chủ nhiệm Hoàng Hạo ngoại khoa Tay này, Trần Thương chính là một cái truyền kỳ.
Đặc biệt là sau khi thành lập tin tức làm trung tâm phục hồi cơ, Hoàng Hạo gặp mặt với bọn người Cố Hồng Mai qua, tự nhiên đã nghe nói về chuyện Trần Thương.
Thế nhưng thực tế Hoàng Hạo cũng là tìm không thấy một cái lý do thích hợp.
Hiện tại tốt
Hoàng Hạo vội vàng nói:
- Cái này, chuyện người bệnh tương đối quan trọng, sáng hôm nay không kiểm tra phòng, ngày mai kiểm tra phòng, tôi đi phẫu thuật
Y tá bên cạnh nhỏ giọng nói:
- Chủ nhiệm... phòng khám bệnh ngày mai của ngày...
Hoàng Hạo sửng sốt một chút:
- Nha... Vậy ngày kia kiểm tra phòng
Nói xong, đứng dậy đi ra khỏi phòng.
So với nhận biết giao hảo với Trần Thương, cái chuyện kiểm tra phòng này thực tế là chuyện không quan trọng.
...
...
Hoàng Hạo vội vàng xuống lầu, sau khi đến khoa cấp cứu, chạy thẳng tới văn phòng.
Lúc này cấp cứu cũng vừa giao ban, nhìn thấy Hoàng Hạo đến, Dư Dũng Cương lập tức sửng sốt một chút.
Đồng hành là oan gia không giả, Dư Dũng Cương và Hoàng Hạo cũng có chút chuyện cũ.
Lúc ấy, sau khi Dư Dũng Cương tới trung tâm cấp cứu, thật ra nơi anh muốn làm hơn chính là khoa chỉnh hình, mà Hoàng Hạo cũng xuất thân từ khoa chỉnh hình, nhưng so sánh kiến thức chuyên nghiệp, Dư Dũng Cương lại hơi kém một chút.
Hoàng Hạo cao hơn một bậc đã làm chủ nhiệm khoa chỉnh hình
Sau đó, bệnh viện phát triển, sau khi mở rộng phẫu thuật, Hoàng Hạo thì làm lên đoàn đội Tay ngoại, kiêm chức phó viện trưởng bệnh viện.
Vì lẽ đó, hai người cũng coi như là oan gia cũ, có điều cũng thường xuyên phẫu thuật, chuyện này đơn giản là đề tài nói chuyện.
- Chủ nhiệm Hoàng tới?
Dư Dũng Cương cười nói.
Hoàng Hạo gật đầu:
- Ừm, tôi nghe nói có một người bệnh, cần phẫu thuật, mới xuống xem.
Dư Dũng Cương nghe xong, ý vị thâm trường ồ một tiếng...
- Tiểu Trần, cậu tới đây.
Trong lòng Dư Dũng Cương cũng là nhiều hơn mấy phần sảng khoái.
- Giới thiệu cho cậu một chút, vị này là chủ nhiệm ngoại khoa Tay, Chủ nhiệm Hoàng, lát nữa khi cậu phẫu thuật, cố gắng mang theo Chủ nhiệm Hoàng, tôi không đi, hai người cố gắng phẫu thuật nhé.
Trần Thương nhìn thấy dáng vẻ của hai người, lập tức hiểu rõ mấy phần ý tứ.
Bất đắc dĩ khụ khụ một tiếng:
- Là tôi phải học tập Chủ nhiệm Hoàng.
Dư Dũng Cương xoay mặt suy nghĩ một chút, lập tức ừ một tiếng:
- Cũng thế, lão tiền bối chủ nhiệm Hoàng, không thể nào còn không bằng một tiểu tử như cậu được, cố gắng học tập với Chủ nhiệm Hoàng.
Hoàng Hạo nhìn cái dáng vẻ này của Dư Dũng Cương, cũng bất đắc dĩ bó tay rồi.
Dư Dũng Cương cũng thật sự là thù dai
Đây là bắt lấy cơ hội cố gắng miệng tiện à?
Hoàng Hạo bất đắc dĩ lắc đầu:
- Chủ nhiệm Dư, tôi ao ước được như anh nha, tìm được một hạt giống tốt
- Hiện tại tôi cũng hối hận, trước đây anh đến làm chủ nhiệm khoa chỉnh hình, để tôi làm chủ nhiệm cấp cứu này thì tốt cỡ nào
Một phen, Dư Dũng Cương lập tức thoải mái, vài chục năm không thoải mái lúc này thả hết ra ngoài.
Thật ra, Dư Dũng Cương cũng không có thù oán gì với Hoàng Hạo, thường xuyên còn cùng nhau làm phẫu thuật, đơn giản chính là đấu võ mồm ngoài miệng thôi.
Chuyện mười năm trước, đã cũ xưa xửa xừa xưa, đã sớm quên đi.
Bây giờ nói, cũng là trở thành trò cười trêu đùa.
Nghe thấy Hoàng Hạo nói như vậy, Dư Dũng Cương vô cùng vui vẻ.
Anh vỗ vai Trần Thương, nghiêm túc nói:
- Cấp độ của chủ nhiệm Hoàng khoa chỉnh hình rất cao, đi theo cố gắng học
Nói xong, xoay người vui vẻ rời đi.
Hoàng Hạo bất đắc dĩ oán thầm một câu trong lòng: Chậc chậc, một chút không thay đổi, làm lính nha, quá ngây thơ, vài câu lời dễ nghe, đã dỗ dành cho đi qua
Hoàng Hạo vội vàng cười nói:
- Cái này, tiểu Trần nha, tôi và bọn chủ nhiệm Thường Hồng Lôi họ thường xuyên nói về cậu, họ nói cậu dùng cái phương pháp tốt cái gì, hôm nay tôi phải kiến thức một chút
Trần Thương nghe xong, lập tức cười nói:
- Chủ nhiệm Hoàng chê cười, học tập lẫn nhau, ai cũng có sở trường riêng.
Lúc này, kết quả các loại kiểm nghiệm đi ra, phòng phẫu thuật cũng gọi điện thoại tới báo đã chuẩn bị xong.
La Minh vội vàng đẩy mẹ đi ra.
Trương Liên Hoa được con trai bồi tiếp, trong lòng vô cùng vui vẻ, muốn nói... Yêu là thuốc giảm đau hữu dụng nhất.
- Mẹ, không cần sợ hãi, bác sĩ nhổ cây gậy ra sẽ tốt.
Trương Liên Hoa cũng không muốn để con trai lo lắng, bất đắc dĩ nói:
- Được, mẹ không có chuyện gì, không cần con lo lắng, con cố gắng đọc sách, chờ mẹ tốt sẽ làm thịt kho tàu cho con
Nhìn một màn này, Hoàng Hạo cũng là sững sờ.
Nghi ngờ nhìn thoáng qua, nhỏ giọng hỏi:
- Alzheimer?
Trần Thương gật đầu:
- Lát nữa sẽ nói với anh.
Y tá Dương Khiết đẩy người bệnh tiến vào phòng phẫu thuật, mà bên này đi về phía trước, La Minh từ túi áo lấy ra một xấp tiền, có vẻ cỡ hơn hai ngàn muốn nhét vào túi cho Trần Thương.
Trần Thương vội vàng nói:
- La đại ca, anh đừng như vậy, tôi tôn kính cách làm người của anh, phẫu thuật chúng tôi chắc chắn sẽ cố gắng, không cần lo lắng
- Giữ lại tiền, mua chút ăn uống cho bác đi.
Nói xong, đi vào phòng phẫu thuật với Hoàng Hạo.
Đến phòng thay đồ, Trần Thương nói chuyện của La Minh kỹ càng một lần.
Sau khi nghe xong, Hoàng Hạo cũng đột nhiên sững sờ.
Có thể làm cho một người trung niên làm ra cử động ngây thơ thậm chí buồn cười như vậy, thực tế là rất khó khăn.
Hoàng Hạo bất đắc dĩ nói:
- Ai... Cố gắng phẫu thuật đi! Xã hội này, năng lượng chính nghĩa còn rất nhiều! Có đôi khi, bệnh viện thật sự là một chỗ thần kỳ, có hiện thực tàn khốc, có công danh lợi lộc, thế nhưng càng nhiều còn là chân tình xúc động nha
- Anh biết vì sao khi xúc động phải rơi lệ không?
Hoàng Hạo cười hỏi một câu.
Trần Thương sững sờ:
- Vì sao?
Hoàng Hạo cười nói:
- Bởi vì con mắt tựa như tâm linh vậy, cần rửa cát bụi đi
- Có câu nói là thế nào nói đến? Chúng ta phải rửa sạch duyên hoa mà lại thong dong, nhìn thấy công danh lợi lộc, cũng không thể bị che đậy hai mắt, đây chính là vì sao người cần nước mắt đi rửa sạch mắt khi xúc động.
Lời Hoàng Hạo nói cũng rất có đạo lý, Trần Thương như có điều suy nghĩ gật đầu.
Sau một lúc lâu, bất đắc dĩ xúc động một tiếng:
- Chủ nhiệm Hoàng văn chương tốt.
Hoàng Hạo cười nói:
- Làm hành chính trong thời gian dài, cậu sẽ phải học được cái này, như quân y như Dư Dũng Cương kia mới nói không ra những lời này.
Hai người nhìn nhau, ha ha ha cười lên.
Lão Dư đang chuẩn bị đi đột nhiên hắt hơi một cái, nói thầm một tiếng, thời tiết thay đổi? Phải thay quần áo...
Hoàng Hạo bất đắc dĩ nói:
- Thật ra, đi theo lão Dư có thể học rất nhiều thứ, tôi chú ý anh rất lâu, thế nhưng... Tôi cũng biết anh chí không ở chỗ này, còn là muốn làm cấp cứu, đi theo lão Dư làm rất tốt.
Trần Thương gật đầu:
- Vâng, cám ơn Chủ nhiệm Hoàng.
Hai người cười cười, hướng phòng mổ đi tới.